Editor: Xám
Cố Thừa Diệu vừa ra khỏi phòng tắm, đã thấy Diêu Hữu Thiên tay giơ một chiếc áo ngủ gợi cảm đứng ở bên giường.
Nheo mắt lại, đại não vừa mới say rượu vẫn có chút hỗn độn.
Có điều đã hồi phục hơn phân nửa sự tỉnh táo.
Người phụ này sẽ không cho rằng anh thật sự đụng vào cô ta, hoặc là làm gì đó với cô ta chứ?
Thật là nực cười.
Vừa nãy là anh say. Lỡ coi cô ta là Yên Nhiên.
Bây giờ cô ta lại muốn quyến rũ mình à? Cô ả thật sự cho rằng cô ta có thể thành công sao?
,
Diêu Hữu Thiên vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai đưa tới một bộ áo ngủ gợi cảm như vậy.
Cô xin thề, cô tuyệt đối không bỏ thứ đồ đó vào trong hành lý của mình. Nhưng tại sao lại có trang phục kiểu này xuất hiện?
Lúc cô đang suy tư, chợt nghe thấy một giọng nói đầy chế giễu trào phúng vang lên.
“Cô đừng hao tâm phí sức nữa, cho dù cô có ăn mặc gợi cảm hơn, tôi cũng sẽ không đụng vào cô đâu.”
Bỗng chốc áo ngủ trên tay Diêu Hữu Thiên rơi xuống giường.
,
Cô xoay người lại, tương đối không khách khí nhìn chằm chằm Cố Thừa Diệu.
Anh ta cho rằng, chiếc áo ngủ này là mình chuẩn bị?
Có ý muốn giải thích cho mình một chút, nhưng lại cảm thấy cô hoàn toàn không cần phải giải thích với Cố Thừa Diệu.
Hiểu lầm của anh ta với mình đã ăn sâu bén rễ rồi.
Cho dù cô giải thích, anh cũng sẽ không nghe đâu?
,
Nhận thấy được ánh mắt của đối phương, Diêu Hữu Thiên có lúng túng trong nháy mắt.
Đúng là bây giờ cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Một tay nắm chặt mép khăn tắm, tay kia che ở trước ngực mình. Phòng bị nhìn chằm chằm Cố Thừa Diệu, nghĩ làm thế nào mới có thể bảo anh sang ngủ ở căn phòng khác.
Còn phải mở miệng nói với anh thế nào, hôn nhân của bọn họ chỉ là lợi ích quan hệ hợp tác.
Cô cũng không muốn phát triển tình cảm với anh.
Nhưng càng không hi vọng hai người liên tục rơi vào trạng thái đối địch, nếu được, cô hi vọng hai người họ có thể ——
,
Cố Thừa Diệu cũng không có tâm trạng để ý đến Diêu Hữu Thiên.
Tiếng chuông điện thoại vẫn đang vang lên liên tục kiên trì không dứt. Muốn tắt điện thoại di động đi, nhưng nhìn thấy dãy số kia thì nhanh chóng nhận.
“Là tôi đây, thế nào rồi? Có tin tức rồi sao?”
Tin tức bên kia truyền tới khiến ánh mắt anh lập tức sáng lên. Lúc này men say vừa nãy mới thật sự biến mất: “Anh nói cái gì? Thật sự có tin tức rồi sao?”
Thậm chí đã có nơi ở của Yên Nhiên rồi?
Cố Thừa Diệu rất vui. Giọng nói lộ ra sự vui vẻ.
“Cô ấy ở đâu? Tôi lập tức tới đó.”
,
“Được. Được. Anh đợi tôi một lát.” Cúp máy, Cố Thừa Diệu cũng không quan tâm hôm nay có phải ngày mình kết hôn hay không.
Mặc kệ luôn giờ là đêm tân hôn của anh. Cứ bỏ đi như thế.
Từ đầu tới cuối không hề chú ý tới Diêu Hữu Thiên một chút nào.
Diêu Hữu Thiên vốn đang lo lắng Cố Thừa Diệu say rượu sẽ làm càn với mình. Nhưng không ngờ sau khi anh nhận điện thoại lại cứ bỏ đi như vậy?
Trong khi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên phản ứng kịp.
,
Tên Cố Thừa Diệu này cũng hơi khinh người quá đáng rồi đấy.
Bây giờ là đêm tân hôn của bọn họ. Cho dù Cố Thừa Diệu không vừa lòng, không mong muốn.
Dù sao cũng phải cho cô chút thể diện. Anh nghênh ngang rời khỏi khách sạn, rời khỏi phòng tân hôn của bọn họ như thế.
Nếu như ngày mai người thân của hai nhà Cố - Diêu có người tới cửa hỏi, cô phải trả lời thế nào?
,
Lùi lại một bước. Hôn lễ đã kết thúc rồi, cho dù bọn họ kết hôn thế nào, cô cũng đã là Cố phu nhân.
Cố Thừa Diệu chẳng tôn trọng mình như vậy, sau này cô còn đặt chân lên chốn thương trường ở Bắc Đô thế nào được?
Cho dù cô không dựa dẫm vào Cố Thừa Diệu, không dựa dẫm vào nhà họ Cố.
Nhưng bị người khác làm mất mặt rõ rành rành lại không thể đánh trả như vậy, tuyệt đối không phải là cá tính của Diêu Hữu Thiên.
Ý nghĩ xoay chuyển vài vòng. Lại nhớ tới cuộc điện thoại Cố Thừa Diệu nhận ban nãy.
,
Anh ta chỉ nói, cô ấy có tin tức gì rồi?
Cô ấy là ai? Nhớ tới tiếng “Yên Nhiên” Cố Thiếu Diệu đã gọi trong lúc say.
Cái tên này, cô thật sự không tính là xa lạ.
Diêu Hữu Thiên đứng yên bất động, trong đầu hiện lên khuôn mặt hơi lộ vẻ nhu nhược.
,
Lại nghĩ đến hành vi việc làm của Cố Thừa Diệu với cô từ sau khi gặp gỡ.
Trước đây có thể nói là hai người hiểu lầm, cho dù anh có lỗi với cô, cũng không tính là quá đáng.
Nhưng từ lúc quyết định hôn lễ cho đến giờ, Diêu Hữu Thiên tự nhận hoàn toàn phối hợp với nhà họ Cố, phối hợp với Cố Thừa Diệu.
Anh ta đi lấy giấy chứng nhận với mình mà đến trễ hai giờ thì thôi bỏ qua, không chịu cùng cô chọn áo cưới cũng không sao cả.
Thậm chí ngay cả ảnh cưới cũng không chụp, thiếu chút nữa đã khiến cô trở thành đối tượng bị mọi người chê cười trong hôn lễ.
,
Những điều đó, Diêu Hữu Thiên đều đã nhịn.
Nhưng hành động hiện giờ của Cố Thừa Diệu lại thật sự khiến cô có chút tức giận.
Tượng đất còn có ba phần thổ tính (tính năng của đất), chứ đừng nói Diêu Hữu Thiên cô cũng chẳng phải một quả hồng mềm, sinh ra đã để cho người ta nắn bóp.
Trong khoảng thời gian rất ngắn, suy nghĩ của Diêu Hữu Thiên đã chuyển qua đổi lại rất nhiều vòng.
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, Diêu Hữu Thiên đột nhiên mỉm cười.
,
Cố Thừa Diệu à Cố Thừa Diệu. Anh bất nhân, cũng đừng trách tôi bất nghĩa.
Anh đã không thể không lấy tôi vì danh tiếng của nhà họ Cố. Vậy tôi cũng không ngại, làm cho danh tiếng của anh càng “dễ nghe” hơn một chút.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Một tiếng sau.
Trong một quán bar cực nổi tiếng ở Hậu Hải.
Màn đêm thâm trầm, đối với người khác mà nói thì đây là thời gian đi ngủ tốt nhất. Còn đối với người ở đây mà nói, lại là sự bắt đầu của một ngày sinh hoạt.
Nhạc heavy mental* đang cố gắng kích thích những con người xa lạ.
*Heavy metal: (thường được gọi tắt là metal) là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ. Bắt nguồn từ blues-rock và psychedelic rock, các ban nhạc tạo nên cho heavy metal những âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh, những đoạn solo ghita dài, nhịp mạnh, và nói chung là ồn ào. Lời hát và phong cách biểu diễn của heavy metal thường mang đậm chất nam tính và cơ bắp. (Nguồn: wikipedia)
Trên bục ở chính giữa quán bar dựng lên ba chiếc ống thép.
Vũ nữ người mặc bikini giống như một con rắn linh hoạt, uốn mình nhảy múa sôi nổi men theo từ dưới lên trên, rồi lại từ trên xuống dưới chiếc ống thép.
,
Sự kết thúc của mỗi một động tác tuyệt vời khiến cho những người xung quanh la hét chói tai từng cơn.
Toàn bộ khung cảnh huyên náo, ồn ào.
Lý Khả Nghi vừa vào cửa đã bị bầu không khí nóng bỏng làm cho đầu hơi choáng váng.
Quay mặt sang nhìn Diêu Hữu Thiên một cái, vẻ mặt lộ ra một chút lo lắng không yên: “Thiên Thiên, cậu chắc chắn ——”
“Mình chắc chắn.”
,
Diêu Hữu Thiên làm như không thấy, ngoảnh mặt làm ngơ với âm thanh ồn ào trong quán bar.
Mái tóc dài gọn gàng của cô buộc thành một chiếc đuôi ngựa ở sau ót. Không quý phái long trọng như ban ngày mặc áo cưới, cũng không quyến rũ động lòng người như vừa nãy chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Một bộ áo da màu đen, đã thể hiện tối đa dáng người của cô ra bên ngoài.
Mặc dù cô hơi gầy, nhưng tuyệt đối không có cảm giác góc cạnh rõ ràng.
Dáng người yểu điệu trước lồi sau cong, cộng thêm vẻ kiên định biểu hiện từ khuôn mặt.
Trong thanh lệ có phóng khoáng, trong gợi cảm pha lẫn năng động.
,
Vừa mới bước vào cửa, đã thu hút không ít ánh nhìn chăm chú của đàn ông.
Diêu Hữu Thiên lại phớt lờ ánh mắt của những người đó. Cô lướt thẳng qua họ, ngồi xuống trước quầy bar. Ánh mắt tìm kiếm khắp nơi một lượt.
Nhìn lần đầu tiên, vẫn chưa nhìn thấy con mồi khiến cô hài lòng.
Cô cũng không thất vọng, gọi hai ly cocktail, xoay người đưa rượu cho Lý Khả Nghi.
“Uống rượu đi.”
“Thiên Thiên ——” Lý Khả Nghi biết rất rõ, tên Cố Thừa Diệu thật sự là một gã khốn khiếp.
Lấy Thiên Thiên rồi, lại không đối xử thật tốt với người ta.
,
Đừng nói là dạy dỗ anh ta một chút, cho dù đánh anh ta đến mức ngay cả ba mẹ anh ta cũng không nhận ra thì cũng không quá đáng.
Thế nhưng điều đó không có nghĩa là phải dạy dỗ Cố Thừa Diệu, phải góp sức của mình vào.
“Hôm nay chính là ngày mình kết hôn đấy.” Diêu Hữu Thiên ngắt lời cô, ra hiệu cho cô uống hết rượu trong ly của mình: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy nên chúc mừng mình một chút à?”
Đã từng có người nói, tình yêu là phần mộ của hôn nhân.
Vậy hôn nhân không có tình yêu thì sao? Gọi là gì?
“Chúc mừng cái chết tiệt.” Lý Khả Nghi thật sự hối hận. Nếu sớm biết thì cô không nên bận tâm Diêu Hữu Thiên vừa mới bị phụ tình, phải cần thời gian thoát khỏi tình cảm.
,
Nếu như cô không cân nhắc nhiều như vậy, giới thiệu thẳng anh trai mình cho Diêu Hữu Thiên, tin rằng bây giờ Thiên Thiên sẽ rất hạnh phúc.
Tên họ Cố đó, nhìn thế nào cũng không phải một người tốt.
Nếu là anh trai cô thì tốt hơn nhiều? Dịu dàng săn sóc. Quan trọng nhất là biết yêu thương người khác ——
Ôi, bây giờ nghĩ những điều này thì đều vô dụng rồi.
Có chút buồn phiền uống rượu trong ly một hơi cạn sạch. Ấm ức trong lòng Lý Khả Nghi tuyệt đối không phải một hai ly là đã có thể làm tiêu tan được.
,
Diêu Hữu Thiên không hề uống nhiều. Khúc nhạc trong quán bar thay đổi, ba cô gái vốn đang khiêu vũ trên ống thép đã đi xuống hết.
Mà rất nhanh, tiếng nhạc lại vang lên.
Nhìn ba chiếc ống thép này, cô đột nhiên nhớ tới trước khi mình thi vào trường cao đẳng, đã từng có một thời nông nổi học múa cột suốt mấy tháng trời.
Lúc ấy chỉ là muốn mượn khiêu vũ để giảm bớt một chút căng thẳng trong học tập. Nhưng ba mẹ và anh trai đều không phản đối. Nào ngờ khiến cô đã học rất chắc chắn một thời gian.
Mấy năm rồi không nhảy, cô vẫn muốn thử một chút.
Đuôi ngựa vung lên tạo ra một độ cong đẹp mắt trong không trung. Diêu Hữu Thiên đứng lên. Nhảy lên trên bục, đi về phía ống thép chính giữa.
Nhìn thấy cách ăn mặc và trang điểm của cô, một vài người đàn ông huýt sáo dồn dập.
Khi Lý Khả Nghi phản ứng kịp muốn ngăn cản, DJ đã đổi sang phong cách âm nhạc mới đúng lúc.
Nhạc heavy mental sôi động, mang theo cảm giác kích thích tuyệt đối.
Diêu Hữu Thiên hất tóc, thân thể nhẹ nhàng nhảy múa.
,
Bởi vì ống thép inox được sử dụng thường xuyên nên bị ma sát rất bóng.
Ánh đèn chiếu lên phía trên, lóe lên ánh sáng rực rỡ của kim loại.
Mà Diêu Hữu Thiên mặc áo da màu đen, không ảnh hưởng chút nào đến độ linh hoạt nơi động tác của cô.
,
Cô uốn eo. Quay xung quanh cây cột rồi trườn lên trên.
Ban đầu động tác vẫn có chút không thạo. Sau khi uốn người vài cái cô đã tìm được cảm giác.
Càng nhảy càng bắt đầu hăng say lên.
Cô hoàn toàn không nhìn xem dưới bục có bao nhiêu người đang nhìn mình chằm chằm, chỉ đang nhắm mắt lại. Hồi tưởng động tác trước đây đã học được.
Coi như là luyện tập .
,
Mãi đến khi khúc nhạc tạm ngừng, đổi sang phong cách âm nhạc mới.
Dưới bục không ngừng vang lên tiếng huýt sáo, tiếng thét chói tai.
Cô cười nhẹ một tiếng, nhảy xuống bục. Vừa muốn quay lại ngồi xuống quầy bar.
Thân hình của một người đàn ông đã chắn ở trước mặt cô.
“Tiểu thư. Tôi có thể mời em nhảy một điệu không?”
(còn tiếp~)