Editor: Xám
“Hay là, đây là chiêu trò mới của cô? Cô cho rằng, cô kích động tôi như vậy, tôi sẽ vội vàng chứng minh năng lực của tôi với cô, sau đó đụng vào cô sao?”
“. . . . . .” Diêu Hữu Thiên trầm mặc không nói gì, trên mặt có chút lúng túng, ai muốn anh ta chứng minh năng lực của anh ta chứ?
Có trời mới biết lần Cố thị họp hàng năm kia, ngày hôm đó thân thể cô đau nhức, mặc dù nén nhịn báo cảnh sát, lại thêm tố cáo Cố Thừa Diệu, nhưng sau đó cũng nghỉ ngơi trọn ba ngày mới bớt đau.
,
Từ góc độ này xem ra, cô lại chọn tin tức thế kia để đi nói bóng gió Cố Thừa Diệu, thật sự là một chuyện vô cùng không sáng suốt rồi.
Có trời mới biết, với biểu hiện của anh mà nói, tuyệt đối không phải là X “bất lực”, ngược lại giống như X “siêu năng lực” mới đúng?
Sắc mặt Diêu Hữu Thiên không hiểu sao đỏ lên.
Mà bên kia, Cố Thừa Diệu hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt ửng hồng của cô. Sắc mặt vẫn u ám trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Diêu Hữu Thiên. Tôi cho cô biết, cô chết cái suy nghĩ đó đi. Cho dù đàn bà khắp thiên hạ đều chết sạch, tôi cũng sẽ không đụng vào cô nữa.”
,
Một lần, là anh sơ suất, hai lần, chính là anh ngu xuẩn.
Phẫn hận vung tay ra, Cố Thừa Diệu phủi phủi tay mình giống như chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu: “Diêu Hữu Thiên, thu những suy nghĩ dơ bẩn kia của cô lại. Nếu như còn có lần sau, tôi không chỉ đánh tên gian phu kia đơn giản vậy đâu.”
Mặc dù anh không đánh phụ nữ, nhưng người giống như Diêu Hữu Thiên. Từ cách nhìn nhận của Cố Thừa Diệu, không thể coi như là phụ nữ.
Suy nghĩ dơ bẩn? Gian phu?
Diêu Hữu Thiên bỗng ngẩng đầu, nhìn Cố Thừa Diệu một cái.
,
“Cố Thừa Diệu, tôi dơ bẩn? Vậy anh có thể nói cho tôi biết không, dêm hôm qua anh đã đi đâu?”
Nhìn tóc mai hơi lộn xộn của Cố Thừa Diệu rủ trên trán, trên người anh ta còn mang theo mùi tắm gội.
Có thể đoán được, trước khi tới anh ta đã làm gì.
Vừa sáng sớm đã dậy tắm rửa? Tối hôm qua đã đi làm gì?
/
Trước khi nói người khác, có phải nên kiểm tra lại mình một chút hay không?
Mắt Diêu Hữu Thiên càng không bị mù, chứ đừng nói hai người dựa sát vào nhau như vậy.
Cô nhìn thấy rõ ràng, áo sơ mi của anh không thắt cà vạt, hai cúc áo không cài.
,
Đã lộ ra cơ ngực cường tráng. Mà mái tóc của anh, tùy ý dựng lên, từ đuôi tóc mơ hồ có thể nhìn thấy một chút nam tính.
“Anh luôn miệng nói anh ta là gian phu, vậy thì không biết, đêm hôm qua anh lại ra ngoài tìm dâm phụ nào rồi?”
Có đàn ông đến tìm cô chính là gian phu?
Vậy phụ nữ anh ta tìm, cũng có thể gọi dâm phụ chứ?
,
Cố Thừa Diệu bị chọc tức rồi, dù thế nào anh cũng không nghĩ đến, Diêu Hữu Thiên lại không biết xấu hổ như vậy.
Dâm phụ?
Cô ta mới là dâm phụ đầu tiên chứ?
Anh không chịu thỏa mãn cô ta, cô ta lập tức đi tìm đàn ông khác?
Trong lòng tức giận, Cố Thừa Diệu lại giận quá hóa cười. Đổi siết cổ tay Diêu Hữu Thiên thành nâng cằm cô.
Nghiêng người qua, tới gần gương mặt của Diêu Hữu Thiên, mi mày nhướng cao mang theo chút mỉa mai: “Ghen sao?”
Anh đột nhiên đến gần, khiến Diêu Hữu Thiên có chút không quen, thân thể muốn tránh về phía sau.
Cằm lại bị Cố Thừa Diệu nắm thật chặt. Nhất thời cô không tránh được: “Buông tay ra.”
,
Ai ăn giấm* của anh ta chứ ? Cô ăn giấm của ai cũng sẽ không ăn giấm của anh ta.
*ăn giấm: ghen.
“Diêu Hữu Thiên. Đây mới là mục đích của cô phải không?” Cố Thừa Diệu nhìn mắt cô chằm chằm, bỗng nhiên bừng tỉnh giống như cuối cùng đã hiểu rõ chuyện gì đó: “Làm báo chí nói lung tung , nói tôi “bất lực”? Nói tôi “không thể làm”? Sau đó khiến tôi tới tìm cô? Lại lợi dụng những tên đàn ông khác để làm tôi ghen?”
“Cố Thừa Diệu?” Diêu Hữu Thiên trừng lớn hai mắt, gần như không dám tin vào lỗ tai mình.
Ai muốn làm anh ta ghen?
,
Dáng vẻ nghẹn họng trân trối của cô, nhìn từ góc độ của Cố Thừa Diệu lại chính là mình đã nói trúng tâm tư của cô ta rồi.
Khẽ mỉm cười, động tác trên tay mềm mại không ít. Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng ma sát gò má của Diêu Hữu Thiên: “Tôi thật sự không biết, cô lại yêu tôi như vậy đấy.”
“Ai, ai yêu anh?”
Anh ta còn có thể kiêu ngạo hơn chút nữa không?
Diêu Hữu Thiên bị lời nói của anh làm hoảng sợ, thậm chí không chú ý đến, lúc này tư thế của hai người thân mật biết bao nhiêu.
,
Tay anh để trên mặt cô. Mà cô vì vừa mới muốn lùi lại, cho nên đã lùi về sau mấy bước, nhưng không ngờ Cố Thừa Diệu vịn tay còn lại vào eo cô.
Như vậy, lúc này gần như hai người đã dính vào nhau rồi.
Không chỉ riêng cô không chú ý, Cố Thừa Diệu cũng không để ý tới.
“Cô không yêu tôi? Vậy sao cô dùng nhiều thủ đoạn như vậy, nghĩ ra nhiều cách thức như vậy để gả cho tôi?”
Vừa giả bộ vô tình gặp gỡ, vừa leo lên giường anh? Sau đó dựa vào việc muốn kiện anh, ép anh không thể không cưới cô ta?
“. . . . . .” Trầm mặc, Diêu Hữu Thiên không có sức giải thích thật ra đây chỉ là hiểu lầm. Chồng chất lên nhau.
,
Cuối cùng hai người đều không thể không tiến tới cuộc hôn nhân này.
Nếu như sớm biết có ngày hôm nay, cô tuyệt đối sẽ không nói đùa với Kiều Tâm Uyển như vậy ——
Nhưng trên thế giới không có thuốc hối hận.
Cho dù cô hối hận, hiện giờ cũng đã là sự thật rồi.
Cố Thừa Diệu thấy cô im lặng, một lần nữa khóe môi lại nhếch lên thành đường cong đẹp mắt.
“Cố Thừa Diệu ——” Thật ra Diêu Hữu Thiên không muốn lúc nào cũng giương cung bạt kiếm với anh như vậy.
,
Đối với cuộc hôn nhân này, cho dù cô không mong đợi, nhưng cô vẫn hi vọng có thể chung sống hòa thuận với Cố Thừa Diệu.
Một năm, nhiều nhất một năm.
Một khi dự án làng du lịch ở thành phố Y kết thúc, không có ảnh hưởng tiêu cực tới Cố thị và tập đoàn Chính Phát.
Cô sẽ li hôn với anh. Để anh tự do.
Đó là ý nghĩ của Diêu Hữu Thiên: “Chúng ta có thể nói chuyện hòa thuận với nhau không? Tôi hi vọng ——”
,
“Cô hi vọng cái gì?” Khoảng cách giữa Cố Thừa Diệu và cô gần hơn.
Cự ly gần như vậy, khiến anh có thể ngửi được rõ ràng hương thơm nhàn nhạt truyền đến từ người cô.
Hương thơm này, có chút quen thuộc.
Không giống với mùi hương ngọt ngào trên người Bạch Yên Nhiên, đây là hương thơm rất nhạt, hơi giống hương thơm hoa mai.
Hắn đột nhiên nhớ lại, hôm qua khi uống say, mình đã từng ôm người phụ nữ trước mặt vào lòng -
,
Cho dù uống say hơn, có một số ký ức cảm quan cũng vẫn còn sót lại trong thân thể.
Anh lại có thể nhớ cực rõ hương thơm của người phụ nữ trước mặt khi ở trong lòng anh, còn có dáng người mềm mại của cô.
Mùi thơm trên người cô khác với những người khác.
Cô và Bạch Yên Nhiên là hai loại người khác nhau hoàn toàn.
,
“Tôi hi vọng chúng ta có thể chung sống hòa thuận với nhau. Tôi không yêu cầu anh làm một người chồng tốt, chỉ cần anh cho tôi sự tôn trọng ——”
Cố Thừa Diệu không nghe được lời của Diêu Hữu Thiên.
Anh đột nhiên ý thức được một chuyện, anh lại cảm thấy mùi hương trên người cô gái trước mặt rất dễ chịu.
Mùi hương đó, không hiểu sao lại đúng vị anh thích.
Cô con gái của nhà giàu mới nổi này. Tại sao trên người lại có thể có hương thơm thanh lịch tao nhã như vậy?
,
Nhất định là cảm giác của anh sai rồi. Hương hoa mai vô cùng thanh nhã. Vào mùa này, làm sao có thể có được?
Cúi đầu xuống, làn môi mỏng khi đóng khi mở đang nói gì đó. Anh nhớ tới, đêm hôm qua, anh đã hôn lên.
Thân thể của anh còn nhớ rõ hơn đại não.
Cô gái trước mặt, có hai phiến môi vô cùng mềm mại.
,
Hơi lạnh, mềm mại, hương vị ngọt ngào, giống như bánh pudding tươi mới ——
Dáng dấp của cô cũng không phải loại xinh đẹp quyến rũ kia. Giống như hiện giờ, cả người mặc trang phục công sở.
Áo sơ mi chiffon màu trắng, phối với váy chữ A màu đen.
Cách ăn mặc cực kỳ hợp quy củ. Nhưng ngũ quan xinh đẹp kia, lại khiến cô lộ ra một chút thanh lệ xuất trần.
Hoàn toàn không hoang dã, gợi cảm như ở quán bar tối qua.
,
Người phụ nữ này, lại có quá nhiều mặt
Cũng chính là vào lúc này anh mới nhận ra, rõ ràng anh tới đây là muốn dạy dỗ người phụ nữ không biết trời cao đất dày này.
Nhưng hiện giờ suýt chút nữa anh đã bị cô mê hoặc rồi?
Đột nhiên Cố Thừa Diệu buông tay ra giống như bị điện giật.
Diêu Hữu Thiên vốn tựa nửa người lên cánh tay anh, không đề phòng Cố Thừa Diệu sẽ buông ra như vậy.
,
Thân thể mất thăng bằng, cô ngồi trên ghế làm việc.
“Cô chết cái suy nghĩ đó đi.” Cố Thừa Diệu nhớ tới trọng điểm của cuộc nói chuyện vừa rồi: “Diêu Hữu Thiên, cho dù cô nghĩ đủ cách để gả cho tôi, tôi cũng sẽ không đụng vào cô.”
“. . . . . .” Hả, hình như cô không nói muốn anh ta đụng vào mình mà?
Diêu Hữu Thiên ngồi ở trên ghế, Cố Thừa Diệu đứng, anh vốn cao hơn cô.
Cứ như vậy, khí thế lại mạnh mẽ hơn cô một chút.
,
Đẩy cô ra còn chưa đủ. Cố Thừa Diệu cảm thấy bàn tay mình vừa đặt trên eo cô đã hơi nóng lên.
Anh không bình thường rồi.
Nhất định là anh không bình thường.
Người phụ nữ này thật đáng ghét, lúc nào cũng không quên quyến rũ mình.
Gương mặt Cố Thừa Diệu tối sầm lại, mặt đen sì giống như đáy nồi. Bỏ tay ra, chán ghét nhìn khuôn mặt kia: “Tôi nhắc lại lần nữa, thu lại những ý nghĩ kia của cô đi. Tôi nhất định sẽ không đụng vào cô.”
“Tôi không muốn tái phạm sai lầm tương tự lần thứ hai.”
,
Đúng vậy. Anh tuyệt đối sẽ không đụng vào cô nữa, sẽ không cho cô thêm cơ hội.
Cố Thừa Diệu giống như đang chỉ trích nàng, lại như đang chỉ trích mình.
Bỏ lại câu này, anh không quan tâm đến phản ứng của Diêu Hữu Thiên, xoay người rời đi.
Lúc đi qua Triệu Nhân Uyên ngã trên mặt đất, bước chân của Cố Thừa Diệu dừng lại một chút: “Nếu như cô thật sự đói —— khát như vậy, muốn tìm gã đàn ông khác đến thỏa mãn cô. Cũng mong cô chú ý hoàn cảnh một chút. Nếu không, đầu đề ngày mai đã có thể đến lượt cô rồi.”
,
Diêu Hữu Thiên nhìn bước chân Cố Thừa Diệu rời đi rất nhanh. Ngồi ở trên ghế làm việc, đột nhiên cảm thấy không thể hiểu nổi.
Cố Thừa Diệu này, vừa rồi anh ta làm sao vậy?
Còn nữa, lỗ tai anh ta có vấn đề sao?
Vừa rồi cô chỉ muốn anh ta cùng mình duy trì quan hệ vợ chồng ở ngoài mặt. Tại sao anh ta phản ứng dữ dội vậy?
Diêu Hữu Thiên không thể giải thích tại sao. Đương nhiên, cũng sẽ không biết, Cố Thừa Diệu vô cùng chán ghét mình, nhưng lại không một lòng với Bạch Yên Nhiên.
,
Chẳng những anh đụng vào người phụ nữ ngoài Bạch Yên Nhiên, thậm chí còn cảm thấy mùi hương trên người cô gái kia rất thơm, thậm chí còn cảm thấy môi cô rất mềm?
Không thể tha thứ, anh sẽ không tha thứ cho chính mình.
Càng không tha thứ cho Diêu Hữu Thiên . Tuyệt đối không.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
(còn tiếp~)