Thật ra cuộc sống về đêm mỗi ngày của Cố Thừa Diệu đều sắp xếp rất phong phú.
Trước khi kết hôn.
Cuộc sống về đêm của anh hoàn toàn không đơn điệu, cũng không tẻ nhạt.
,
Nhà dượng (chồng cô) mở nơi hội họp phồn hoa, chị họ mở chỗ ăn chơi về đêm. Còn có Đỗ Thanh Hiên cũng mở một quán bar.
Chỉ cần anh muốn đi chơi, lúc nào cũng không lo không có chủ đề.
Nhưng sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, anh không muốn đi đâu hết.
,
Ban ngày đến công ty, anh bị không ít người nhìn chăm chăm.
Người bên ngoài thì thôi bỏ qua, ngày ngày phải gặp mặt người trong công ty, nhìn bạn bằng ánh mắt khiến người khác nghĩ sâu xa như vậy.
Nhất là thỉnh thoảng bị người khác quét mắt qua chỗ giữa hai chân anh.
Cảm giác này thật sự khó chịu, vô cùng khó chịu.
Vậy nên sau khi rời khỏi nhà Cố Tĩnh Đình, anh không đi đâu hết, về thẳng nhà mình.
,
Nhưng anh đã quên mất. Tối qua anh uống say ở đây, sáng sớm dậy ăn qua loa bữa sáng rồi lập tức rời đi.
Mà theo kế hoạch hôm nay anh phải đi hưởng tuần trăng mật . Cho nên hôm nay người giúp việc theo giờ đã nghỉ làm.
Phòng ốc chưa dọn dẹp, cả phòng khách bừa bãi.
Chai rượu đầy đất, còn có rượu chưa mở.
Trong phòng khách vẫn đầy mùi quái lạ.
,
Cố Thừa Diệu là một người đàn ông, đương nhiên “việc nhỏ” như dọn dẹp phòng này anh sẽ không làm.
Vậy nên sau khi Diêu Hữu Thiên đứng vững, lọt vào tầm mắt chính là cả căn phòng bừa bộn.
Trong mắt có một tia sáng lướt qua, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Thật ra đây là một chuyện rất lúng túng.
Cô không yêu người đàn ông trước mặt, lại phải sống chung một phòng với anh ta?
,
Cô không tình nguyện, Cố Thừa Diệu cũng không tình nguyện.
Anh hoàn toàn cho rằng hôm nay Diêu Hữu Thiên chỉ biết quấy rầy mình. Buổi tối cùng cô ăn bữa cơm kia đã khiến anh rất khó chịu.
Bây giờ Đường Diệc Thâm lại còn đưa cô ta đến nhà mình nữa?
Sắc mặt biến đổi mấy lần, muốn đuổi người trước mặt ra ngoài, rồi lại biết mình làm như vậy là vô lý.
,
Cho dù anh không bằng lòng đến mức nào, người trước mặt đã là vợ của anh, tuy rằng chỉ là vợ trên danh nghĩa.
Vợ trên danh nghĩa sao?
Cố Thừa Diệu đột nhiên cười, đúng rồi. Cái anh có thể cho Diêu Hữu Thiên chỉ là danh phận này.
Còn về những cái khác, đến nghĩ cô cũng đừng nghĩ tới.
,
Trước đây thái độ kỳ lạ đối với Diêu Hữu Thiên, có hơn một nửa là đến từ sự không muốn thỏa hiệp trong lòng anh.
Mà bây giờ anh đã hiểu rõ rồi.
Việc Diêu Hữu Thiên lấy mình đã trở thành sự thật được định trước.
Chỉ cần bây giờ cô ngoan ngoãn giữ bổn phận, không làm ra chuyện khiến Cố thị và cả anh mất mặt.
,
Vậy thì anh sẽ bằng lòng miễn cưỡng bản thân mình, nhẫn nại với người vợ trên danh nghĩa này một chút.
Cố Thừa Diệu suy nghĩ kỹ càng xong, tâm trạng không khỏi vui lên không ít.
Nhưng sự vui vẻ đó tuyệt đối không thể thể hiện với Diêu Hữu Thiên.
Trên mặt vẫn là vẻ cay nghiệt: “Phòng thứ nhất bên tay trái là phòng khách. Tôi cho phép cô ngủ ở đó.”
,
Cô ta thích ở lại thì để cho cô ta ở, anh sẽ không đuổi cô đi, tránh để người phụ này lại chạy đi quyến rũ đàn ông như hôm qua.
Đến lúc đó người mất thể diện vẫn là anh.
Cô ta thích đi lại trước mặt anh thì để cô ta đi, dù sao anh cũng sẽ không để tâm.
Nhưng, cho phép cô vào nơi ở của mình, không có nghĩa là Cố Thừa Diệu sẽ chấp nhận Diêu Hữu Thiên.
,
“Trước khi đi ngủ, dọn dẹp chỗ này đã.”
Nếu như Diêu Hữu Thiên không dọn dẹp, ngày mai cũng sẽ có người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp xong.
Nhưng Cố Thừa Diệu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này để chèn ép Diêu Hữu Thiên: “Trước khi chưa thu dọn sạch sẽ, không cho phép cô ngủ.”
Bỏ lại câu này. Cố Thừa Diệu không quan tâm Diêu Hữu Thiên nữa, quay người về thẳng phòng mình.
,
Để lại Diêu Hữu Thiên đứng một mình ở phòng khách, nhìn căn phòng bừa bãi kia.
Có chút bất đắc dĩ xoa mi tâm, người tên Cố Thừa Diệu này, nhìn anh ta mỗi lần xuất hiện trước mặt công chúng là dáng vẻ chỉnh tề.
Không ngờ nơi riêng tư lại nhếch nhác như vậy.
Về phương diện việc nhà, Cố Thừa Diệu hoàn toàn kế thừa Kiều Tâm Uyển, anh chính là một con người không biết làm việc nhà.
Vậy nên sau khi anh chuyển ra nhà mới, đã mời hai người giúp việc theo giờ tới luân phiên.
,
Giúp anh quét dọn, nấu cơm, dọn dẹp phòng.
Phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng đồng hồ trên tường đang chuyển động tích tắc.
Diêu Hữu Thiên nhìn hướng Cố Thừa Diệu biến mất, lại nhìn căn phòng đầu tiên bên trái mà anh vừa nói.
Chuyện cô nên làm bây giờ là về phòng đi ngủ.
,
Cố Thừa Diệu muốn chỉ huy cô làm việc sao? Thật đúng là chiêu trò ấu trĩ mà lại tẻ nhạt.
Khi Diêu Hữu Thiên nhìn thấy căn phòng lộn xộn bừa bãi kia, hội chứng cưỡng ép của chòm sao Xử Nữ phát tác, thật sự không chịu nổi sự lộn xộn ấy.
Lại đưa mắt nhìn cửa phòng của Cố Thừa Diệu, vô cùng chắc chắn tối nay đại thiếu gia không muốn nhìn thấy cô một chút nào kia sẽ không ra khỏi phòng nữa.
Diêu Hữu Thiên không do dự lắm, đặt túi xách của mình lên ghế sofa, sau đó tìm trong phòng một vòng.
,
Dụng cụ quét dọn đều đặt trên ban công bên ngoài phòng.
Căn hộ này rất lớn. Tính toán sơ bộ có ít nhất bốn căn phòng trở lên.
Phòng khách cũng to gấp hai lần nhà người bình thường. Cô không biết rằng, lúc Cố Thừa Diệu mua nhà không phải mua một căn, mà là hai căn.
Anh nối hai phòng của hai nhà với nhau, trở thành bốn căn phòng hiện giờ.
Mặc dù phòng ốc nhìn hơi bừa bãi, nhưng cũng không thể tính là bẩn.
,
Nhìn ra được ở đây thường xuyên có người quét dọn.
Diêu Hữu Thiên dọn dẹp hết chai rượu trên mặt đất, đặt lại rượu chưa mở vào trong tủ rượu.
Bất ngờ phát hiện ra, tủ rượu của Cố Thừa Diệu bày đầy thứ quý giá.
Mặc dù cô không biết về rượu, nhưng nhìn tuổi đời và năm sản xuất của rượu, hẳn là giá trị xa xỉ.
Phòng khách đã dọn dẹp xong, lúc này Diêu Hữu Thiên mới có thời gian chăm chú quan sát căn nhà trước mặt.
,
Phòng khách rộng lớn trang trí theo phong cách hiện đại vô cùng đơn giản.
Sự thiết kế đơn giản phóng khoáng ấy giống như con người Cố Thừa Diệu, vừa nhìn đã hiểu ngay, đơn giản mà dễ hiểu.
Ánh đèn nhấp nháy bên ngoài cửa sổ sát đất to lớn mà sạch sẽ.
Kéo rèm cửa sổ phòng khách ra, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh đêm bên ngoài.
Diệu Hữu Thiên không thể không thừa nhận, người tên Cố Thừa Diệu này rất biết hưởng thụ. Tầng trệt này là tầng tốt nhất trong số các tầng ở đây.
Có tất cả ba mươi tám tầng, mà căn hộ ở tầng ba mươi tám. Ở vị trí trung tâm của tiểu khu.
Có thể nhìn thấy rất rõ hồ nhân tạo của tiểu khu, lúc này đã là ban đêm, bóng cây mờ ảo rũ xuống. Có vài phần mông lung.
,
Xa xa phía ngoài, dường như nhìn thấy được một công viên ở trung tâm thành phố, bởi vì phía trước tòa nhà này là rất nhiều công trình, tầm nhìn cực kỳ tốt.
Từ góc độ này, có thể thấy được toàn cảnh của công viên.
Trên ban công bày hai cái ghế dựa mềm rất lớn, ngồi lên vô cùng thoải mái.
Nhìn bàn trà trước mặt, nếu như ngâm một ấm trà trong một ngày mùa thu gió nhẹ. Thưởng thức phong cảnh bên ngoài một lát.
Ngày hôm đó, thật sự rất dễ chịu.
Cố Thừa Diệu này đúng là một người biết hưởng thụ.
Buông cơ thể xuống ghế dựa mềm, hôm nay cũng xem như là một ngày mệt mỏi với Diêu Hữu Thiên.
,
Thả lỏng một chút, thưởng thức trời đêm, lại suy nghĩ ngày mai gặp Cố Thừa Diệu nhất định phải bàn bạc với anh ——
Suy nghĩ của Diêu Hữu Thiên bị cảm xúc khó chịu nào đó cắt ngang. Phần eo khó chịu như có vật gì đó đâm vào.
Cô đưa tay mò mẫm chỗ ở eo. Tay đụng phải kim loại lạnh lẽo.
Ánh đèn ban công hơi tối, nhưng không ảnh hưởng đến thị lực của Diêu Hữu Thiên chút nào.
Cô nhìn thấy rất rõ ràng, vật vừa đâm vào eo cô là một chiếc cặp tóc bằng thủy tinh ——