Editor: Xám
Làm một đôi vợ chồng trên danh nghĩa, không can thiệp lẫn nhau.
Mặc dù vốn dĩ anh cũng có dự định đó, nhưng tại sao anh cảm thấy, nói ra từ miệng Diêu Hữu Thiên lại khó tin như vậy?
Là bởi vì từ trong xương tủy anh, anh không hề tin người phụ nữ trước mặt sao?
Cố Thừa Diệu tựa nửa người lên khung cửa, vóc người của anh vốn cao lớn. Đứng như vậy, có vẻ cánh cửa hơi chật hẹp.
Anh hơi nghiêng mặt, mắt đen sâu xa liếc sang, vẻ mặt có phóng đãng và cả ngạo mạn.
,
“Ý kiến không tồi.” Thản nhiên, là giọng nói trào phúng quen thuộc của anh: “Có điều, tại sao cô lại cho rằng tôi sẽ đồng ý chứ?”
Diêu Hữu thiên ngẩn ra, cô lại chưa từng nghĩ, Cố Thừa Diệu sẽ không đồng ý.
“Vậy, anh muốn thế nào?” Lúc này Diêu Hữu Thiên thật sự không đoán ra được tâm tư của Cố Thừa Diệu.
Phải biết rằng đề nghị cô nói ra, đối với anh ta chỉ có lợi, không có hại.
“Không muốn thế nào cả.” Hai tay Cố Thừa Diệu khoanh ở trước ngực, nhìn vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt Diêu Hữu Thiên: “Tôi chỉ không muốn cho cô cái cớ ra ngoài quyến rũ người khác. Sau đó làm mất mặt nhà họ Cố.”
,
Tôn trọng lẫn nhau? Không can thiệp chuyện của nhau?
Ai biết được có phải cái cớ cô ta nghĩ ra hay không. Vừa hay có thể quang minh chính đại đi tìm ——
Khuôn mặt trắng nõn của Diêu Hữu Thiên nổi lên một áng mây hồng. Đó là tức giận.
Cô thề, từ sau khi lên trung học, chưa bao giờ gặp phải một người có thể khiến cảm xúc của cô dao dộng mãnh liệt giống như Cố Thừa Diệu.
Anh ta đúng là ——
,
“Cố Thừa Diệu, tôi đã nói rồi, tôi không bẩn thỉu như anh.”
“Tôi bẩn thỉu.” Một lần nữa Cố Thừa Diệu nghe được từ đó từ miệng cô, trong mắt lộ ra vẻ u ám.
Cánh tay dài duỗi một cái, động tác nhanh nhẹn khiến Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không nhìn rõ anh ra tay thế nào.
Chờ đến khi cô phản ứng lại, cơ thể đã bị Cố Thừa Diệu đè trên bức tường lạnh lẽo.
,
Cơ thể anh dán thật chặt vào người cô, cô cao 1m66. Nhưng đứng ở trước mặt Cố Thừa Diệu lại thấp hơn anh một cái đầu, chỉ tới ngực anh.
Cô ngẩng đầu, lúc nhìn thấy khuôn mặt u ám của Cố Thừa Diệu, có hơi mất tự nhiên vặn vẹo người.
“Cô có biết thế nào là bẩn thỉu không?” Lúc Cố Thừa Diệu nói, thân người hơi nghiêng, tư thế khiến cho người ta cảm thấy giống như sắp hôn cô.
“Bây giờ tôi lại cực kỳ muốn cô. Làm cho cô nói không nên lời, như thế, mới gọi là bẩn thỉu ——”
(Lời editor: chắc mấy bạn cũng hiểu anh Cố nói gì phải không…)
,
Diêu Hữu Thiên bị anh dọa giật nảy mình, khuôn mặt hơi ửng hồng. Lời anh nói cực kỳ bỉ ổi, lại dựa sát vào cô như vậy.
Giọng nam hơi thấp của anh cứ như vậy kề bên tai cô.
Thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở của Cố Thừa Diệu lướt nhẹ qua tai cô.
Nơi mang tai, chẳng hiểu sao cũng vô cùng nóng bỏng.
Cô giơ tay lên muốn đẩy anh ra, nhưng thân người anh tuyệt đối không phải thứ cô có thể lay chuyển.
,
Cố Thừa Diệu này thật sự là một tên bỉ ổi xấu xa.
Trong lòng Diêu Hữu Thiên hận mình vừa rồi lại chịu ảnh hưởng của anh, lập tức bình tĩnh lại.
Khi ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Thừa Diệu, trên khuôn mặt trắng mịn tinh tế, nhìn không ra một gợn sóng nào.
“Anh chắc chắn, anh có năng lực đó chứ?”
Mắt hơi ngước lên, mang theo một chút hoài nghi. Diêu Hữu Thiên cố ý ám chỉ chuyện báo chí buổi sáng: “Kẻ khoác lác, bình thường đều phóng đại.”
,
Khuôn mặt Cố Thừa Diệu tối sầm lại, người phụ nữ đáng chết này, cho rằng anh không dám đánh cô ta sao?
Mà vào lúc Diêu Hữu Thiên âm thầm giơ chân lên, muốn dạy dỗ Cố Thừa Diệu một chút.
Anh lại đột nhiên buông lỏng tay ra, thân thể lui về phía sau một bước dài.
“Diêu Hữu Thiên, đối với tôi, phép khích tướng vô dụng.” Ánh mắt khinh bỉ giống như tia X quang quét qua người Diêu Hữu Thiên: “Người giống như cô —— tôi nói rồi, tôi ăn không vô.”
,
Động tác muốn đá anh của Diêu Hữu Thiên rơi vào khoảng không. Nhưng Cố Thừa Diệu đã buông cô ra, vẫn khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ cô thật sự không muốn có gì đó với Cố Thừa Diệu.
“Vậy thì tốt.” Diêu Hữu Thiên sửa lại quần áo mình một chút. Kiêu ngạo ngẩng đầu giống như một chú chim khổng tước: “Hi vọng anh nói được làm được.”
“Dù sao người giống…” Ánh mắt chán ghét của cô, mang theo vẻ khinh bỉ lướt qua người anh: “Ngựa đực* như anh. Tôi cũng thấy ghê tởm. Tôi sợ tôi sẽ buồn nôn.”
*Ngựa đực: chỉ đàn ông có năng lực sinh lý vượt qua người thường.
,
Tròng mắt đen của Cố Thừa Diệu híp lại. Nhìn dáng vẻ đã sắp nổi giận.
Diêu Hữu Thiên lại nhanh chóng đột ngột tiến vào phòng ngủ của anh, sau đó đóng cửa lại: “Tôi muốn ngủ ở phòng ngủ chính. Anh tự ngủ ở phòng khách đi.”
Động tác của cô quá nhanh, hơn nữa đứng gần cửa hơn.
Cố Thừa Diệu không ngờ cô sẽ ra chiêu này, đứng tại chỗ, khuôn mặt tối lại.
“Diêu Hữu Thiên, không cho cô ngủ ở phòng tôi.”
,
“Ai quan tâm đến anh chứ.” Cách cánh cửa, Diêu Hữu Thiên sẵng giọng với anh.
Thật ra không phải cô muốn cướp phòng của Cố Thừa Diệu, mà cánh cửa này gần cô nhất, cô sợ sau khi khiêu khích Cố Thừa Diệu như vừa nãy, anh ta sẽ thật làm gì mình.
Sau hai lần nhìn thấy sự bạo lực của Cố Thừa Diệu, Diêu Hữu Thiên không muốn trêu chọc anh.
“Diêu Hữu Thiên, cô đi ra cho tôi ——” Cố Thừa Diệu bị chọc tức rồi
Người phụ nữ trước mặt thật sự quá đáng giận: “Cô có nghe thấy không? Cô đi ra cho tôi?”
,
Nhưng mặc kệ anh gọi thế nào, Diêu Hữu Thiên nhất định không để ý tới. Cố Thừa Diệu vô cùng căm tức, tìm chiều khóa dự bị muốn mở cửa, ai ngờ Diêu Hữu Thiên lại cài chốt an toàn bên trong ——
“Đáng ghét.” Oán hận đá vào cửa một cái, thậm chí anh có thể nghe thấy tiếng cười kiêu ngạo của người phụ nữ đáng chết trong phòng.
Diêu Hữu Thiên, cô đợi đó cho tôi.
Tôi cũng không tin cô có bản lĩnh ở lỳ trong đó không ra ngoài.
Chờ cô ra ngoài, xem tôi chỉnh cô thế nào ——
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không để ý tới tiếng la hét của Cố Thừa Diệu bên ngoài phòng.
Hôm nay cũng xem như cô đã mệt mỏi cả một ngày, lại phải đi làm, lại phải dọn dẹp phòng.
Quan trọng nhất là còn phải đối phó với Cố Thừa Diệu, việc này còn mệt mỏi hơn hai việc kia nhiều.
Nhìn xung quanh căn phòng một cái. Đơn giản hiện đại giống như phòng khách, đây rõ ràng là phòng ngủ của đàn ông.
,
Khi ánh mắt lướt qua những sản phẩm chăm sóc trên bàn trang điểm, và cả hình chụp chung của đôi nam nữ đặt phía trên, hơi nhíu mày lại.
Cô không tức giận, cũng không ghen.
Tìm ra một cái túi, cực kỳ bình tĩnh nhét tất cả vật dụng của phụ nữ mà cô nhìn thấy vào trong.
Sau đó ném vào góc dưới cùng của tủ quần áo.
Về phần những nữ trang bày ở đó ——
,
Ngày mai xử lý tiếp là được.
Diêu Hữu Thiên suy nghĩ một chút, còn quyết định phải thay ổ khóa.
Cố Thừa Diệu, chẳng phải anh không muốn nhìn thấy tôi, không muốn tôi can thiệp vào chuyện anh sao?
Tôi lại càng muốn tiến dần từng bước. Chọc anh tức chết.
Nghĩ như vậy, Diêu Hữu Thiên lập tức cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.
,
Tắm rửa, đi ngủ.
Ở đây không có quần áo của cô, mà áo ngủ người phụ nữ kia mặc ——
Thôi, cô ghét dùng đồ người khác đã dùng qua.
Đặc biệt là người phụ nữ kia, không hiểu sao không thích.
,
Diêu Hữu Thiên tìm cả buổi, cuối cùng tìm ra được một chiếc áo sơ mi mới của Cố Thừa Diệu. Khoác lên làm áo ngủ.
Mác trên chiếc áo sơ mi này vẫn chưa xé ra, nhưng lúc Diêu Hữu Thiên ngủ trên giường lại cảm thấy quanh mình toàn là mùi của Cố Thừa Diệu.
Mùi trên người anh không phải mùi xạ hương trên người đàn ông. Cũng không phải mùi mồ hôi trên người một số đàn ông.
,
Một mùi hương vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, đầy nam tính ——
Xoay người, mùi hương đó lại càng đậm hơn. Diêu Hữu Thiên biết đó là vì ở trên giường Cố Thừa Diệu.
Cô có nỗi xúc động muốn đổi hết những vật dụng này đi, nhưng cô đã đi qua đi lại cả một buổi tối, quả thực hơi mệt mỏi.
Thôi, ngày mai đổi tiếp vậy.
,
Diêu Hữu Thiên rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Có điều quanh mình đều là mùi của Cố Thừa Diệu.
Điều này khiến cô cả đêm ngủ không ngon, liên tục nằm mơ.
Cho đến khi Diêu Hữu Thiên thức dậy vào sáng sớm, lại nhìn thấy một bóng đen mờ mờ hiện ra trước mắt mình ——
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cố Thừa Diệu cũng có một đêm không ngon giấc.
Ngược lại anh không phải vì đổi giường. Mà là bị Diêu Hữu Thiên chọc tức.
Phòng của anh, nhà của anh, bây giờ bị một người phụ nữ tiến dần từng bước.
Mà người phụ nữ đó còn là người anh ghét. Anh không thể đuổi cô ra ngoài, thậm chí không thể làm gì cô ——
,
Buồn bực. Vô cùng buồn bực.
Cố Thừa Diệu suy nghĩ liên tục cả buổi tối, phải chỉnh Diêu Hữu Thiên thế nào.
Anh đã nghĩ ra N cách, rồi lại gạt bỏ từng cái một. Cuối cùng rốt cuộc kế hoạch hoàn chỉnh đã thành hình, lúc này mới nặng nề ngủ thiếp đi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hôm qua khi Kiều Tâm Uyển nhìn thấy tờ báo thì vô cùng tức giận.
Đương nhiên bà không thể nghi ngờ năng lực kia của con trai mình.
Nhưng con trai của mình bị người khác nói vậy, bà vẫn cực kỳ không vui.
Mà điều này càng chứng tỏ con trai hoàn toàn không nghe lời bà, vào lúc bà không biết, anh bằng mặt mà không bằng lòng.
,
Bà rất thích Diêu Hữu Thiên, sợ Cố Thừa Diệu sẽ chọc tức Diêu Hữu Thiên.
Hôm qua vốn là muốn tìm Diêu Hữu Thiên, nhưng có quá nhiều người die,n; da.nlze.qu;ydo/nn gọi điện hỏi bà chuyện trên tin tức có phải là thật không.
Trong lòng vô cùng tức giận, khiến bà không tìm Cố Thừa Diệu tính sổ trước.
Sáng sớm hôm nay, bà đã đến.
,
Nếu như con trai còn không biết điều giống như tối hôm trước, rõ ràng đã kết hôn rồi còn ra ngoài làm bậy, vậy bà nhất định sẽ dạy dỗ anh tử tế một chút.
Cửa nhà bị mở ra, khi bà thấy Diêu Hữu Thiên với khuôn mặt kèm theo vành mắt thâm quầng, trên người còn mặc áo sơ mi của Cố Thừa Diệu.
Trong lòng bà lại bắt đầu mừng thầm.
Nhìn đi, bà biết con trai mình chỉ mạnh miệng thôi.
,
Bà không tin, một người đẹp có thân hình có diện mạo giống như Diêu Hữu Thiên ở bên cạnh, Cố Thừa Diệu lại không có chút cảm giác nào.
“Thiên Thiên à. Chào buổi sáng.”
“Mẹ? Mẹ.” Diêu Hữu Thiên vẫn chưa thích ứng lắm với bà mẹ chồng này: “Sao mẹ lại tới đây?”
“Đưa bữa sáng cho các con đấy.” Kiều Tâm Uyển giơ tay lên, phía trên đúng là một túi bữa sáng.
,
“Cám ơn mẹ.” Diêu Hữu Thiên được sủng ái mà kinh ngạc. Mẹ chồng đích thân đưa bữa sáng cho mình? Có phải đãi ngộ này quá tốt một chút rồi không?
“Cám ơn cái gì. Đúng là một đứa bé ngốc.” Kiều Tâm Uyển xách bữa sáng vào cửa, đặt lên bàn ăn xong, lúc xoay người đối mặt với Diêu Hữu Thiên thì trên mặt đầy ý cười: “Thiên Thiên à, con gả vào nhà họ Cố thì chính là con gái của mẹ. Đừng khách sáo với mẹ như vậy.”
“. . . . . .” Diêu Hữu Thiên chỉ cười không nói gì. Cô vẫn rất có thiện cảm với Kiều Tâm Uyển.
“Thừa Diệu đâu?” Kiều Tâm Uyển liếc nhìn về phía phòng: “Đã trễ thế này rồi, vẫn chưa dậy sao?”
,
“Anh ấy vẫn đang ngủ ——”
Hẳn là vẫn đang ngủ đúng không? Diêu Hữu Thiên liếc nhìn căn phòng phía sau.
“Mẹ đi gọi nó.” Kiều Tâm Uyển trông chờ nhìn vẻ mặt của con trai. Nhưng không đợi bà vào phòng ngủ chính, Cố Thừa Diệu đã đẩy cửa phòng khách ra trước một bước.
Trên người vẫn mặc quần áo ở nhà ngày hôm qua. Có điều hơi nhăn một chút.
Kiều Tâm Uyển ngẩn ra một lát.
,
Cửa phòng ngủ chính mở rộng, con trai xuất hiện từ phòng khách ——
Kiều Tâm Uyển đến tuổi này rồi, còn có gì mà không hiểu?
Trong lòng vô cùng hờn giận, nhưng không hiện ra trên mặt chút nào: “Thừa Diệu. Sao còn dậy trễ vậy? May mà hôm nay không đi làm, nếu không con đã đến muộn rồi.”
,
“Mẹ cũng biết nói hôm nay không đi làm.” Vừa nãy ánh mắt của Cố Thừa Diệu chưa từng rời khỏi người Diêu Hữu Thiên.
Thấy cô lại mặc áo sơ mi của mình, ánh mắt anh ửng đỏ.
Người phụ nữ chết tiệt này, ai cho cô ta cái quyền động vào đồ của anh chứ?
Chiếc áo sơ mi này chính là Yên Nhiên mua cho anh, anh vẫn chưa kịp mặc.
,
“Ai cho cô mặc áo sơ mi của tôi? Cởi ra.”
Không chút nghĩ ngợi, những lời này đã nói ra miệng.
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, Cố Thừa Diệu cao lớn hơn cô quá nhiều, mà hôm qua cô tạm thời không tìm thấy quần áo để thay.
Sáng nay thức dậy muốn gọi điện thoại bảo Từ Tư Nhiễm đưa cho mình bộ quần áo, không ngờ Kiều Tâm Uyển đã đến rồi.
Bởi vì áo sơ mi của anh rất dài, rất rộng, gần như đã đến đầu gối cô.
Cô không lo lắng về vấn đề lộ liễu, cho nên không cởi ra.
,
Không ngờ Cố Thừa Diệu phản ứng mạnh như vậy.
“Thừa Diệu, sao lại nói thế với Thiên Thiên? Chẳng phải là một cái áo sơ mi thôi sao?”
Đứa con trai ngu ngốc, người phụ nữ chịu mặc quần áo của con, chính là chấp nhận con rồi đấy. Không hiểu điều đó sao?
Bà Kiều lại nghĩ quá nhiều rồi.
Trong lòng Cố Thừa Diệu rất giận, hận đến mức gần như muốn xông lên lột áo sơ mi trên người Diêu Hữu Thiên xuống.
“Thiên Thiên, đừng để ý đến nó. Mẹ biết rõ, nó tức giận vì vừa mới rời giường.”
Vào lúc này Kiều Tâm Uyển lại cười, kéo tay Diêu Hữu Thiên, vẻ mặt thân thiện đi về phía bàn ăn.
,
“Qua đây, cũng không biết Thiên Thiên con thích ăn cái gì. Đồ ăn sáng gì mẹ cũng đã mua một chút. Con đừng chê nhé.”
“Cám ơn mẹ, con ăn được hết.”
Diêu Hữu Thiên không kén ăn. Đối với cô mà nói, bất kỳ thức ăn gì cũng là trời cao ban ân.
,
Cố Thừa Diệu có một đêm không ngon giấc, chỉ nghĩ sáng nay thức dậy phải hành hạ người phụ nữ không biết sống chết, hết lần đến lần khác khiêu khích anh kia.
Nhưng không ngờ Kiểu Tâm Uyển lại tới đây.
Trước mặt mẹ, đương nhiên anh chẳng dám làm gì.
,
Chỉ có thể dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên. Đồng thời trong lòng càng liên tục oán thầm.
Nhìn thái độ của Kiều Tâm Uyển, sự đối xử lấy lòng điển hình.
Trước đây đối xử với Bạch Yên Nhiên như vậy, bây giờ lại ân cần với Diêu Hữu Thiên như thế.
Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận gia thế của Bạch Yên Nhiên thật sự có hơi khó chấp nhận. Chỉ cảm thấy Kiều Tâm Uyển phân biệt đối xử.
,
Tất cả đều là do Diêu Hữu Thiên.
Quả là đáng hận.
Cố Thừa Diệu tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đang trút giận sang người khác.
Dù thế nào anh cũng nhìn Diêu Hữu Thiên không thuận mắt, mặc kệ cô làm gì, trong mắt anh cũng là sai.
,
Diêu Hữu Thiên không thể không cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của Cố Thừa Diệu. Có điều khiến mình nhìn như không thấy mà thôi.
Bị ánh mắt Cố Thừa Diệu trừng trực tiếp lại hung ác như vậy, Diêu Hữu Thiên thật sự không nuốt trôi cơm.
Tùy ý ăn một chút đã dừng lại: “Con ăn xong rồi.”
,
“Lượng thức ăn quá ít. Phụ nữ ấy mà, cũng không thể ra sức giảm cân được. Phải ăn nhiều một chút.”
Kiều Tâm Uyển cũng chỉ nói vậy thôi, sức ăn của bà cũng không lớn.
Đã ăn bữa sáng xong rồi, bà lập tức muốn đi vào chủ đề chính.
Hôm nay tới đây, không chỉ vì ăn cơm với hai đứa nhỏ này.
,
“Thiên Thiên à. Hôm qua mẹ đã nói chuyện với ba con rồi. Ông ấy cũng cho rằng con đến thành phố Y sẽ rất tốt. Công ty đã quyết định rồi. Để con và Thừa Diệu cùng đến thành phố Y.”
“Con đấy. Vẫn phụ trách công việc bên tập đoàn Chính Phát. Để Thừa Diệu quản lý công ty chi nhánh là được rồi.”
“Các con thấy như thế nào?”
,
Diêu Hữu Thiên vẫn chưa suy nghĩ kỹ. Vào lúc này Cố Thừa Diệu lại lên tiếng.
“Con đồng ý.”
Diêu Hữu Thiên có chút kinh ngạc nhìn anh một cái.
Chẳng phải trước đây Cố Thừa Diệu không muốn đi sao?
Tại sao anh ta lại đột nhiên thay đổi chủ ý?