Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 99: Chương 99: Chương 84: Không được nghĩ nữa




Editor: Xám

Thành phố Y kề biển.

Gió biển đầu hạ nhẹ nhàng thổi qua. Mang theo cảm giác mát mẻ.

Cố Thừa Diệu lấy quà ra, xách ở trên tay, đứng thẳng người lên mới phát hiện Diêu Hữu Thiên vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.

Có chút khó hiểu nghiêng đầu, thản nhiên liếc nhìn vẻ mặt giống như ngây ngốc của cô.

“Sao thế?”

Diêu Hữu Thiên lắc đầu, xách túi lớn túi nhỏ mà mình mua ra ngoài, sau đó đóng cửa xe lại.

,

“Vào thôi.”

Cố Thừa Diệu không lên tiếng, theo Diêu Hữu Thiên đi vào.

Tuyên Tĩnh Ngôn đã sớm biết hai người sắp tới, nhanh chóng đón tiếp.

Thấy đồ trên tay hai người, trong mắt bà là vẻ lạnh nhạt.

“Người đến là tốt rồi, còn mang đồ làm gì.”

Nói thì nói thế, nhưng khi bà nhận đồ, trên mặt lại không có chút ý cười nào. Hình như có phần không vừa lòng với Cố Thừa Diệu.

,

Cố Thừa Diệu tương đối bình tĩnh khom người xuống: “Cũng không biết ba mẹ thích gì. Ba mẹ đừng chê là được rồi.”

“Được được được.” Tuyên Tĩnh Ngôn đáp lại một câu, bảo người chuyển đồ vào cửa.

Diêu Hữu Quyền ngồi trên sofa nhìn thấy Cố Thừa Diệu đi vào không hề đứng dậy, chỉ thản nhiên gật đầu, coi như chào hỏi.

Lúc kết hôn, Cố Thừa Diệu đã từng gặp một lần, có điều không nhớ rõ lắm.

Ba ngày sau lại mặt*, mặc dù Cố Thừa Diệu đã đi cùng Diêu Hữu Thiên, nhưng Diêu Hữu Thế và Diêu Hữu Quyền đã trở về thành phố Y trước.

*lại mặt: vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.

Bây giờ mới coi như chính thức gặp mặt Diêu Hữu Quyền, Diêu Hữu Thế.

Không giống với Diêu Hữu Quốc gương mặt chữ quốc, vẻ mặt cương nghị, Diêu Hữu Gia lập dị vừa nhìn đã thấy rõ là người trẻ trung đầy nghệ thuật.

Nhìn Diêu Hữu Quyền ôn tồn lễ độ hơn nhiều.

,

Giống như Diêu Hữu Thiên, dáng dấp có vài phần giống với Tuyên Tĩnh Ngôn.

Anh là bác sĩ ngoại khoa, thậm chí Cố Thừa Diệu có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng thoang thoảng truyền ra từ người anh.

“Anh ba.” Thời gian Diêu Hữu Thiên quay về cũng đã rất lâu rồi. Có điều anh ba là người bận nhất trong số mấy người, số lần cô gặp anh thật sự không nhiều: “Hôm nay không có ca phẫu thuật sao?”

“Có.” Giọng nói của Diêu Hữu Quyền giống như con người anh. Ôn hòa, bình thản. Giọng điệu cũng thản nhiên: “Vừa mới làm xong một buổi phẫu thuật, bệnh viện cho anh nghỉ ngơi hai ngày.”

Buổi phẫu thuật đó khiến anh bận bịu tròn chín tiếng, lại không được nghỉ chút nào.

,

“Anh vất vả rồi.” Diêu Hữu Thiên biết rất rõ công việc của Diêu Hữu Quyền bận đến mức nào: “Anh tư đâu ạ?”

“Vẽ phác thảo ở trên lầu.” Diêu Hữu Quyền thản nhiên lên tiếng: “Vừa nãy nó xem TV được một chút, đột nhiên nhảy dựng lên nói có linh cảm. Phi như bay lên rồi.”

Diêu Hữu Thiên gật đầu, đã quen với loại hứng thú đó của Diêu Hữu Thế từ lâu rồi.

Anh là họa sĩ truyện tranh, thỉnh thoảng khi đầu óc có linh cảm, cho dù là đang ăn cơm, đi ngủ hay là đi vệ sinh, đều có năng lực kết thúc ngay lập tức. Dùng thời gian nhanh nhất để vẽ lại.

Điểm này cực kỳ giống anh hai Diêu Hữu Gia.

,

Cố Thừa Diệu đi vào, lên tiếng chào hỏi Diêu Hữu Quyền, sau đó ngồi ở bên cạnh nhìn, nghe Diêu Hữu Thiên nói chuyện phiếm.

Cũng vào lúc này mới biết, thì ra là người anh vợ thứ ba là một bác sĩ. Mà người anh vợ thứ tư là một họa sĩ truyện tranh ——

Trước đây anh thật sự không biết.

Tuyên Tĩnh Ngôn cho người bưng trà bánh và cả hoa quả ra.

Thái độ rất khách sáo, lại không có sự vui vẻ như lần cử hành hôn lễ ở Bắc Đô.

,

Rất nhanh, Diêu Đại Phát đã đi ra. Trên eo ông quấn một chiếc tạp dề.

Khóe miệng Cố Thừa Diệu nhếch lên, chẳng trách từ lúc đi vào chưa hề nhìn thấy Diêu Đại Phát, thì ra ông ở phòng bếp.

Thật ra một chiếc tạp dề không có vấn đề gì, nhưng mặt ngoài của nó in hình một chú mèo Hello Kitty.

Tạp dề màu hồng, Hello Kitty màu hồng. Tôn lên dáng người cao to cường tráng thô kệch của Diêu Đại Phát ——

Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, đúng là càng nhìn Diêu Hữu Phát càng kỳ dị.

,

Dường như hai anh em nhà họ Diêu không hề kinh ngạc trước trang phục này của ba, đều đã quen từ lâu rồi.

“Ba ạ.” Cho dù kỳ dị thế nào, Cố Thừa Diệu vẫn lễ phép đứng lên chào hỏi Diêu Đại Phát.

“Con rể ngoan con đến rồi à? Ngồi đi ngồi đi ngồi đi.” Diêu Đại Phát vừa mở miệng, giọng nói đã giống như sấm nổ: “Đừng rụt rè, đến đây cứ coi như nhà của mình. Con chờ ba một lát, ba còn một con gà hầm chưa làm xong. Mười phút nữa là có thể ăn cơm rồi.”

,

Nói dứt lời, ông cũng không để ý đến Cố Thừa Diệu, lại quay về phòng bếp.

Tuyên Tĩnh Ngôn giống như nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Cố Thừa Diệu, thản nhiên mở miệng giải thích: “Tài nấu nướng của ba giỏi hơn mẹ, nghe nói con sắp đến ăn cơm, bèn chủ động nói muốn xuống bếp.”

Đó là sự coi trọng đối với người con rể này, không biết nó có cảm kích hay không.

Thật ra Cố Thừa Diệu không hề kinh ngạc.

,

Anh nghĩ đến Kiều Tâm Uyển, bà và ba kết hôn lâu như vậy rồi, thật sự mười đầu ngón tay không dính nước xuân*, một bữa cơm cũng chưa từng nấu.

*mười đầu ngón tay không dính nước xuân: ý chỉ người sống an nhàn thoải mái.

Nhìn thấy nhà họ Diêu cũng giống như vậy.

Liếc nhìn Diêu Hữu Thiên đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện phiếm với Diêu Hữu Quyền. Hẳn là người phụ nữ kia cũng không biết nấu cơm đâu nhỉ?

,

Quả thật tài nấu nướng của Diêu Đại Phát rất khá, nghiêm túc mà nói thì không thua Cố Học Võ.

Chỉ là giọng ông nói chuyện cực lớn, lúc ăn cơm cũng không quên tán gẫu với mọi người.

Điều nhắc nhiều nhất chính là bảo Cố Thừa Diệu phải đối xử thật tốt với Diêu Hữu Thiên, không được ức hiếp cô.

Không chỉ riêng ông, Diêu Hữu Quyền Diêu Hữu Thế cũng phụ họa đúng lúc.

,

Nói gần nói xa, chính là nói Cố Thừa Diệu đã ức hiếp Diêu Hữu Thiên, nếu không tại sao cả một tháng không hề đến nhà?

Cố Thừa Diệu đã nhẫn nhịn.

Chi nhánh công ty của Cố thị thành lập, anh bận đến mức chân không chạm đất, lễ nghĩa không chu toàn. Cũng xin trưởng bối khoan dung một chút.

Một câu nói đã chặn miệng Diêu Đại Phát, giống như nói thêm gì nữa thì chính là bọn họ không khoan dung rồi.

,

Mặc dù như thế, nhưng Diêu Hữu Quyền và Diêu Hữu Thế bảo vệ em gái của mình.

“Mặc dù công ty bận việc, nhưng nếu đã kết hôn rồi, vẫn nên chú ý đến vợ mình một chút.”

“Nếu như đã kết hôn, thì chính là người một nhà, tại sao ngay cả thời gian đến ăn một bữa cơm cũng không có?”

“Cũng không phải bọn anh bắt em tới hàng ngày, lúc không bận việc gì thì vẫn nên đưa Thiên Thiên về.”

Anh một câu, tôi một câu.

,

Bữa cơm kết thúc trong giọng nói “yêu thương” của Diêu Đại Phát, cùng với tiếng “mỉa mai” của những người khác trong nhà họ Diêu.

Mấy lần Diêu Hữu Thiên cho rằng Cố Thừa Diệu sẽ phát cáu, thậm chí là nổi giận.

Dùng ánh mắt nhìn về phía người nhà, bảo bọn họ đừng nói nữa.

Nhưng không ngờ từ đầu đến cuối Cố Thừa Diệu không hề nói một lời, chỉ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.

Thái độ vô cùng khiêm tốn.

,

Một lần nữa Diêu Hữu Thiên lại bị phản ứng của Cố Thừa Diệu làm cho kinh sợ.

Tại sao hôm nay người này lại dễ nói chuyện như vậy?

Ăn cơm xong, Diêu Đại Phát lại giữ Cố Thừa Diệu lại hỏi về chuyện dự án hợp tác giữa hai nhà một chút.

,

Thật ra trước đó đã nghe Diêu Hữu Thiên nói qua, có điều nếu như chuyện đã giao cho Cố thị, vậy ông sẽ không nhúng tay vào nữa.

Huống chi, chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, vậy lấy đâu ra tư cách chăm sóc con gái bảo bối của ông chứ?

“Con rể ngoan. Thiên Thiên chính là thịt trong tim của ba, các con ở Bắc Đô, hôn sự được quyết định quá nhanh. Ba vẫn luôn không yên lòng. Bây giờ các con đã đến thành phố Y rồi, phải sống cùng nó thật tốt, ba và mẹ con sẽ thường xuyên dõi theo các con.”

Cái gì mà dõi theo bọn họ, theo dõi bọn họ thì đúng hơn.

Trong lòng Cố Thừa Diệu biết rõ, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút nào: “Cám ơn ba, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh mọi người đến.”

,

Nói thật, thật sự tối nay trong lòng Cố Thừa Diệu rất khó chịu.

Làm con rể ngày đầu tiên đến nhà, nhưng lại để từng người nhà họ Diêu lần lượt châm biếm mấy lần.

Nói gần nói xa chính là anh đã ức hiếp Diêu Hữu Thiên.

Ức hiếp?

Bọn họ còn không biết thế nào gọi là ức hiếp phải không?

,

Huống chi, việc hôn sự đó là do Diêu Hựu Thiên tự bắt đầu.

Trong lòng không vui, nhưng trên mặt Cố Thừa Diệu không nhìn ra được chút nào, chỉ thản nhiên gật đầu, không quan tâm bọn họ nói gì đều tiếp thu cả.

Thái độ rất đoan chính. Mặc dù một tháng này không đến nhà, nhưng về tình có thể tha thứ.

Cuối cùng Diêu Đại Phát đã quyết định bỏ qua cho Cố Thừa Diệu.

“Được rồi được rồi được rồi, con là đứa giỏi giang. Ba biết con sẽ đối xử tốt với Thiên Thiên.”

,

Cố Thừa Diệc nhếch môi cười, cũng đúng.

Đương nhiên anh sẽ chăm sóc Diêu Hữu Thiên “thật tốt”.

Trước hôm nay còn có chút ít áy náy. Cảm thấy mình dẫn Diêu Hữu Thiên tới để bà Đinh làm khó dễ có hơi quá đáng.

Nhưng hiện giờ, chút ít áy náy kia đều đã bị người nhà họ Diêu mài nhẵn.

,

Nếu bọn họ sợ mình ức hiếp Diêu Hữu Thiên như vậy, anh không ức hiếp ra trò một chút, đúng là có lỗi với sự kỳ vọng của bọn họ rồi.

Diêu Hữu Thiên đâu biết được đủ kiểu ý nghĩ này trong đầu Cố Thừa Diệu?

Ăn cơm xong đã bị Tuyên Tĩnh Ngôn hỏi về một số vấn đề sống chung khi mới kết hôn, quả thật sợ sau khi kết hôn Diêu Hữu Thiên sẽ chịu thiệt.

Diêu Hữu Thiên trả lời giống Cố Thừa Diệu, gần đây anh bận việc công ty.

Cho nên mới chưa đến thăm hỏi, nhìn quà tặng chuẩn bị ngày hôm nay là biết ngay.

,

Những thứ đó đều là chuẩn bị từ sớm, đủ để thấy người ta dụng tâm rất nhiều.

Không phải Diêu Hữu Thiên giải thích cho Cố Thừa Diệu, mà là không muốn làm cho ba mẹ lo lắng. Chứ đừng nói, hôm nay Cố Thừa Diệu đã bị người trong nhà nói cả một buổi tối.

Cũng không khác biệt lắm.

Có bảo đảm của cô, ít nhiều gì Tuyên Tĩnh Ngôn đã hơi yên lòng, lại nghĩ dù sao Cố Thừa Diệu tuổi còn trẻ, lễ nghĩa không chu toàn một chút cũng có thể lý giải được.

Người trẻ tuổi bây giờ, có mấy người lễ nghĩa chu toàn đâu?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trên xe lên đường quay về, gió biển thổi vào cửa sổ xe, làm mái tóc của Diêu Hữu Thiên phấp phới rối tung.

Cô quay mặt sang, nhìn nửa bên mặt bình tĩnh của Cố Thừa Diệu, anh chuyên tâm lái xe, không nhìn ra tâm trạng của anh lúc này.

Nhưng nghĩ đến bầu không khí lúc ăn cơm vừa rồi ——

“Xin lỗi. Ba mẹ tôi không có ác ý đâu.”

Mỗi một người làm cha làm mẹ đều chỉ mong con cái mình sống tốt.

Đặc biệt là bọn họ kết hôn dưới tình huống như vậy.

,

Cố Thừa Diệu thản nhiên liếc cô một cái, trầm mặc, tiếp tục quay mặt đi chuyên tâm lái xe.

“Cố Thừa Diệu?”

Dáng vẻ khác thường của anh cùng với bộ dạng độc miệng lúc bình thường của anh giống như hai người khác nhau.

Khiến cho lời muốn nói của Diêu Hữu Thiên nuốt ngược lại.

Xe từ từ rời khỏi phạm vi biệt thự, Cố Thừa Diệu đột nhiên lên tiếng.

“Bây giờ cô ở đâu?”

,

Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, theo bản năng nói ra địa chỉ ở hiện tại của mình.

Khi xe dừng lại dưới chung cư, Diêu Hữu Thiên xuống xe, cho rằng Cố Thừa Diệu sẽ rời đi.

Ai ngờ Cố Thừa Diệu lại theo cô lên tầng.

Cô thật sự không ngờ, Cố Thừa Diệu lại đề xuất muốn giúp cô chuyển đồ.

“Anh khẳng định anh muốn tôi đến ở chỗ anh chứ?”

“Cô không đến ở chỗ tôi? Sau đó lúc ba mẹ cô tâm huyết dâng trào đến tìm tôi, phát hiện thực ra chúng ta ở riêng thì sao?”

,

Giọng nói của Cố Thừa Diệu cực kỳ lạnh nhạt, không có chút bất mãn nào.

Nhưng Diêu Hữu Thiên nhạy cảm phát hiện ra mùi thuốc súng hàm chứa mơ hồ trong đó.

Trong lòng hiểu rõ, tối nay Cố Thừa Diệu bị người nhà họ Diêu phê bình cả một buổi tối. Nhất định trong lòng có bất mãn.

Cũng không tranh luận với Cố Thừa Diệu, mà đưa anh lên tầng.

,

Căn nhà không tính là nhỏ.

Dẫu sao đây là căn nhà mà nhà họ Diêu ở trước đây. Nhà họ Diêu có bốn anh em, nhà cũng có bốn năm phòng.

Cách bài trí cũng xem như ấm cúng thoải mái, không khí gia đình rất đậm đà.

Cố Thừa Diệu cho rằng đồ của Diêu Hữu Thiên rất nhiều.

Ít nhất người phụ nữ mà anh biết – ví dụ như Kiều Tâm Uyển mẹ anh, mỗi lần ra ngoài, hành lý đều là một đống lớn.

Nhưng đã khiến anh bất ngờ rồi. Đợi ở phòng khách nửa giờ, Diêu Hữu Thiên đã xách một chiếc vali lớn đi ra.

,

Nửa giờ, hơn nữa chỉ có một vali hành lý ——

“Chỉ có nhiêu đây thôi à?”

Động tác của cô lại nhanh, hơn nữa đồ cũng không nhiều.

Cố Thừa Diệu có chút kinh ngạc, lập tức nhìn Diêu Hữu Thiên một cái, định rời đi, cuối cùng vẫn nói thêm một câu: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cô. Tôi không phải người có thời gian ngày ngày đến giúp cô chuyển đồ đâu.”

,

Diêu Hữu Thiên xua tay: “Đi thôi.”

Cố Thừa Diêu đi sau lưng Diêu Hữu Thiên, nhìn cô kéo chiếc vali hành lý rất lớn kia.

Không nhiều lời, bước nhanh thêm hai bước, đưa tay nhận lấy vali hành lý trong tay cô.

Động tác của anh lại khiến Diêu Hữu Thiên giật nảy mình.

,

Từ lúc nào Cố Thừa Diệu quan tâm như vậy?

Chẳng những giúp cô dọn nhà, còn giúp cô xách hành lý?

Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu chậm rãi bước vào thang máy, không có nét mặt vui mừng nào, chỉ cảm thấy hơi sợ.

Không phải là hôm nay anh ta bị ba mẹ cô nói cho choáng váng rồi đấy chứ?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Diêu Hữu Thiên nằm ở trên giường, hơi khó ngủ.

Cách một bức tường là nơi Cố Thừa Diệu ngủ. Thời gian đã khá muộn rồi, không biết bây giờ anh ta đã ngủ chưa.

,

Vốn dĩ cô nghĩ, trở lại thành phố Y rồi, ngoài chuyện công việc ra, không cần phải gặp mặt Cố Thừa Diệu nữa.

Nhưng lại quên mất, ba mẹ mình cũng ở đây.

,

Cuộc hôn nhân này, là một kế tùy cơ ứng biến.

Cô không tình nguyện, Cố Thừa Diệu cũng vậy.

Thậm chí hiện giờ Cố Thừa Diệu còn đang tìm cô gái kia.

Trong lòng cô hiểu rõ, ngày Cố Thừa Diệu tìm được cô gái kia chính là ngày bọn họ ly hôn.

Nếu như là trước khi kết hôn, thậm chí là trước khi về thành phố Y, cô đều hi vọng Cố Thừa Diệu nhanh chóng tìm được cô gái kia một chút.

Cô có thể ly hôn với Cố Thừa Diệu.

,

Nhưng tình hình trước mắt lại có chút phức tạp.

Bọn họ đã trở về thành phố Y, hơn nữa mặc dù hôm nay ba mẹ chỉ trích Cố Thừa Diệu, nhưng vẫn rất hài lòng với anh.

Nếu không ba cũng sẽ không tự mình xuống bếp.

Vào lúc này. Nếu như cô nói muốn ly hôn.

Tạm thời không nói đến chuyện hợp tác giữa hai nhà, ít nhất ải của ba mẹ đã rất khó giải quyết ổn thỏa rồi.

Chuyện phát triển tới ngày hôm nay, thật sự đã có chút giống với thế cưỡi trên lưng cọp rồi.

,

Diêu Hữu Thiên càng nghĩ càng không ngủ được, trằn trọc trở mình.

Lại nghĩ tới hành động hôm nay của Cố Thừa Diệu.

Cô nói anh không hiểu lễ nghĩa, anh lại mua xong quà tặng từ trước.

Lúc ba mẹ chỉ trích anh, anh cũng không sẵng giọng như với cô.

Cô còn tưởng rằng, với cá tính của anh, cho dù không vỗ bàn phản bác, cũng sẽ sầm mặt.

,

Đâu ngờ lại không có gì hết. Thái độ nghe ba mẹ giáo huấn tương đối tốt.

Thậm chí trong mắt không có vẻ không vui nào.

Anh còn giúp mình dọn nhà, xách đồ.

Xoay người lại, nhìn bóng đêm âm u bên ngoài cửa sổ.

“Như vậy xem ra, người đó cũng không tệ như thế.”

Diêu Hữu Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Sau đó lại lắc lắc đầu.

,

Cô đang nghĩ gì vậy chứ. Anh ta có tệ hay không thì liên quan gì đến cô?

Lúc này mới phát hiện ra mình nằm trên giường ngủ lâu như vậy rồi, suy nghĩ lại luôn xoay quanh Cố Thừa Diệu.

Không thể nghĩ nữa. Không được nghĩ nữa.

Ngủ thôi. Ngủ thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.