Editor: Xám
Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu một cái, không ngờ cô nói nhiều vậy rồi, nhưng bà Đinh vẫn cố chấp như thế. Cô thật sự hết cách rồi.
Cố Thừa Diệu liếc cô một cái, không lên tiếng. Mà nhìn bà Đinh.
“Bà Đinh, người thân của bà ở đâu?”
Người thân?
“Tôi, tôi ——” Mắt bà Đinh đột nhiên đỏ lên, giơ bàn tay đầy nếp nhăn lên che mắt mình. Ngồi sụp xuống ngay trên nền đất.
“Tôi, tôi có một đứa con trai, mười mấy năm trước đã thất lạc. Người bạn già của tôi nhớ con trai, tự mình đi tìm. Kết quả vừa đi đã không trở về nữa. Tôi già rồi, hàng ngày thu mua ve chai chính là muốn đi tìm con trai tôi, tìm người bạn già của tôi. Nhưng tôi đã đi rất nhiều nơi, người vừa già, đi đứng vừa chậm. Về sau đã tiêu hết tiền nhưng không tìm được con trai. Ông bạn già, ông bạn già cũng không thấy đâu.”
,
“Tôi không tìm được con trai, cũng không tìm được người bạn già. Tôi chỉ có thể trông coi nơi này, nếu ngộ nhỡ người bạn già và con trai tôi quay về thì còn có thể tìm được nhà mình.”
Lúc nói, bà Đinh đột nhiên ngồi thụp xuống òa khóc: “A Xương à. Ông đã đi mười mấy năm rồi, tại sao ông vẫn chưa đưa con trai chúng ta về.”
“Tôi già rồi, không sống được mấy ngày nữa, tôi thật sự sắp không gắng gượng được nữa rồi.”
“A Xương à, ông mà còn không về thì sẽ không nhìn thấy tôi nữa đâu.”
,
Sống ở nơi có điều kiện kém nhiều năm như vậy, bà Đinh đã sớm mang bệnh trong người.
Nếu như không phải có ý chí mạnh mẽ chống đỡ cho bà, bà đã sớm ngã quỵ.
Bà Đinh lúc này đâu còn có khí thế lấy đồ ném Diêu Hữu Thiên như ngày hôm qua, bà ngồi đó, khóc vừa thảm thiết vừa đáng thương.
Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên đều dừng động tác trên tay lại, đi đến sau lưng bà.
Diêu Hữu Thiên có chút áy náy. Cô không muốn gợi chuyện thương tâm của bà Đinh. Thật sự nhìn bà Đinh khóc thương tâm như vậy.
Lòng cô cũng khó chịu theo.
,
“Bà Đinh.” Cố Thừa Diệu vươn tay, vỗ vỗ lưng bà Đinh: “Bà chờ ở đây cũng không chờ được con trai bà đâu.”
Bà Đinh nghe thấy lời anh nói, càng khóc lớn tiếng hơn.
Diêu Hữu Thiên liếc Cố Thừa Diệu một cái, vừa mới định trách móc anh không có tình người, anh lại lên tiếng: “Bà Đinh, bà xem bây giờ bà ở chỗ này, vừa bừa bộn vừa bẩn, điều kiện lại kém. Cháu tin nếu như con trai bà thật sự quay về, cũng sẽ hi vọng nhìn thấy bà sống tốt. Mà chẳng phải rõ ràng có thể thay đổi điều kiện sống sao, nhưng vẫn cứ bám chặt ở đây.”
“Nhưng, nhưng mà ——”
,
Bà Đinh khóc thút thít, không nói nên lời.
Đương nhiên Cố Thừa Diệu hiểu suy nghĩ của bà, vỗ vỗ lưng bà Đinh: “Bà xem thế này có được không? Trước tiên bà đến viện điều dưỡng ở đi, cháu sẽ bảo người ta chăm sóc bà thật tốt. Cháu nhất định sẽ cho người giúp bà tìm con trai bà.”
“Cậu, cậu có thể giúp tôi tìm con trai ư?” Bà Đinh ngừng khóc, ngẩng đầu lên, khuôn mặt chờ mong nhìn Cố Thừa Diệu: “Cậu, cậu thật sự có thể giúp tôi tìm con trai ư?”
“Chẳng những cháu có thể giúp bà tìm con trai, cháu còn có thể giúp bà tìm được người bạn già của bà nữa.” Cố Thừa Diệu rất thận trọng gật đầu: “Ngồi chờ như bà là vô ích, cháu có thể mời đài truyền hình làm cho bà một bản tin. Công bố hình con trai bà và người bạn già ra ngoài. Đến lúc đó nhất định có thể tìm được con trai bà.”
“Có thật không?” Bà Đinh bắt đầu kích động. Nắm tay Cố Thừa Diệu: “Tôi, tôi còn có thể tìm được con trai tôi? Tìm được người bạn già của tôi?”
,
“Có thể.” Cố Thừa Diệu gật đầu rất chắc chắn, cho bà lòng tin: “Hiện giờ internet phát triển như vậy, chỉ cần công bố hình ra ngoài, nhất định sẽ có tin tức.”
“Tôi. Tôi ——” Bà Đinh nói không ra lời, khóc dữ dội hơn. Nhưng nắm chặt tay Cố Thừa Diệu, không ngừng rơi lệ.
“Có điều. Cháu đồng ý giúp bà tìm con trai, bà cũng phải đồng ý với cháu một chuyện mới được.”
“Chuyện gì? Chuyện gì vậy?” Đinh bà bà không khóc nữa, nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: “Có phải các người muốn mảnh đất này không? Các người lấy đi. Chỉ cần cậu có thể giúp tôi tìm được con trai, tôi chẳng cần gì hết.”
“Bà Đinh.” Cố Thừa Diệu cười cười: “Bà nghĩ đi đâu thế? Vừa nãy cháu đã nghe thấy bà ho mấy tiếng. Điều kiện của cháu chính là, bà nhất định phải đồng ý với cháu đến bệnh viện làm một bài kiểm tra toàn thân. Sau đó nhất định phải đến viện điều dưỡng chúng cháu sắp xếp cho bà.”
,
“Bà cũng hi vọng sau khi con trai bà và người bạn già của bà quay về, sẽ nhìn thấy bà sống tốt phải không? Giống như hiện giờ bà hi vọng bọn họ có thể sống tốt vậy.”
Bà Đinh òa một tiếng, lại bắt đầu khóc.
Cố Thừa Diệu đứng thẳng người dậy, thở phào nhẹ nhõm.
Gọi vài cuộc điện thoại, lập tức đã có vài người tới.
Đám người đưa bà Đinh đến bệnh viện kiểm tra thân thể, còn muốn đưa bà đến viện điều dưỡng.
,
Kênh dân sinh của đài truyền hình thành phố Y cũng cử hai phóng viên đến phỏng vấn.
Rồi lại đưa tin về tình hình hiện tại của bà Đinh một chút, để người thân của bà nhìn thấy bản tin, nhanh chóng liên hệ với viện điều dưỡng của thành phố Y.
Diêu Hữu Thiên không yên tâm về sức khỏe của bà Đinh, lại đi theo một mạch đến viện điều dưỡng, xác định người Cố Thừa Diệu gọi tới thật lòng chăm sóc bà Đinh rồi, lúc này mới rời đi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Khi hai người Diêu Hữu Thiên về đến nhà, sắc trời đã tối rồi.
Vẫn luôn nói trời sẽ đổ mua, cuối cùng vào lúc cô về đến cửa nhà đã mưa xuống.
Cơn mưa đầu hè mang theo cảm giác mát mẻ.
Diêu Hữu Thiên không vội xuống xe, mà quay người lại nhìn Cố Thừa Diệu một cái.
Ánh mắt đó có tra xét, có đánh giá. Còn có một vài cảm xúc khác, được giấu rất sâu.
Lúc này tay Cố Thừa Diệu đã đẩy cửa xe ra, gió lạnh kèm với nước mưa ùa vào trong xe.
Anh quay người lại, nhìn Diêu Hữu Thiên vẫn ngồi yên không nhúc nhích: “Không xuống xe sao?”
,
Xuống xe, dĩ nhiên là xuống rồi.
Hai người xuống xe, đi lên lầu.
Đến khi hai người tắm rửa xong, sau đó thay một bộ quần áo khác xuất hiện ở phòng khách, đã là hơn tám giờ tối.
Diêu Hữu Thiên ngồi ở trên ghế sofa, nhìn Cố Thừa Diệu một cái.
“Những chuyện phía sau ngày hôm nay, đều do anh sắp xếp hết ư?”
,
Người của viện điều dưỡng, còn có người của đài truyền hình, đều xuất hiện quá nhanh.
Diêu Hữu Thiên không thể không nghi ngờ, những chuyện đó đều do Cố Thừa Diệu sắp xếp xong từ lâu rồi.
Cố Thừa Diệu đặt tạp chí tài chính kinh tế đang đọc trên tay xuống, nhìn thẳng vào mắt Diêu Hữu Thiên: “Đúng vậy.”
“Anh, đã biết từ trước rồi sao?”
Biết tại sao bà Đinh không chịu chuyển đi, biết bà ấy đã mất người thân, biết bà ấy vẫn luôn trông coi ở đó chỉ vì chờ người thân của mình ——
,
“Không.” Trước đó Cố Thừa Diệu không hề biết, là vì công trường không hề khởi công, anh đã từng hỏi một câu. Về sau lại cho người đi điều tra mới biết.
“Anh ——” Bàn tay Diêu Hữu Thiên đặt trên đầu gối siết chặt lại thành quyền. Trước đó không hề tức giận, nhưng bây giờ cô lại thật sự nổi giận rồi.
“Anh đã biết nguyên nhân từ trước, anh cũng biết bà Đinh không chịu chuyển đi vì muốn ở đó chờ con, tại sao anh còn muốn tôi đến đó? Anh hoàn toàn cố ý.”
Cố Thừa Diệu không để tâm đến lời chỉ trích của Diêu Hữu Thiên, anh ngồi ở đó, đôi chân thon dài tao nhã bắt chéo lên nhau, mười đầu ngón tay đan vào nhau.
,
Nửa người tựa lên ghế sofa, nhìn bộ quần áo hưu nhàn lúc này của anh tùy ý lại có khí chất.
Nhưng anh càng như vậy, Diêu Hữu Thiên lại càng ghét anh.
Cảm nhận được ánh mắt của Diêu Hữu Thiên, Cố Thừa Diệu đột nhiên cười: “Phải. Tôi cố ý, cô muốn thế nào?”
Diêu Hữu Thiên bị lời nói của anh chặn họng, lại không tìm được lời nào để đáp trả: “Anh. Cố Thừa Diệu, anh thật quá đáng.”
,
“Tôi quá đáng sao? Tôi quá đáng thế nào?” Vẻ mặt Cố Thừa Diệu điềm nhiên như mây gió: “Thứ nhất, một ngày trước đó cô đã đến công trường rồi, vậy tại sao cô không ở trên công trường xem xét kỹ nguyên nhân không khởi công một chút? Thứ hai, trước khi cô đi tìm bà Đinh, tại sao không làm một bản tư liệu? Quản lý Trần có đưa tài liệu cho cô, thật ra phía trên có ghi, bà Đinh tên thật là Đinh Quế Hương, bạn đời rời nhà, con trai thất lạc, không rõ tung tích.”
,
Diêu Hữu Thiên cắn môi, quả thật phía trên có câu này.
“Còn nữa, quản lý Trần cũng đã nhắc nhở cô, tính tình của bà Đinh không tốt lắm. Trên tài liệu cũng có ghi.”
Cố Thừa Diệu nói xong, thản nhiên nhíu mày: “Nếu thế, tôi không nhìn thấy thì tôi quá đáng rồi. Muốn trách, chỉ có thể trách chính cô thôi. Trước khi làm việc không điều tra đầy đủ nguyên nhân. Trong lúc làm việc lại thiếu cách ứng đối. Mà thậm chí sau đó không nghĩ ra được cách phù hợp để giải quyết ——”
,
Anh càng nói, sắc mặt của Diêu Hữu Thiên càng khó coi hơn.
Cố Thừa Diệu nói xong hết rồi mới thêm một câu: “Có điều, năng lực bịa chuyện cũ của cô lại không tồi.”
“Bịa chuyện cũ?” Cô bịa chuyện cũ nào? Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghi hoặc.
“Giả vờ ngốc gì vậy?” Cố Thừa Diệu cười lạnh một tiếng. Nụ cười đó hoàn toàn chưa lan đến đáy mắt, khóe môi cong lên đầy trào phúng.
,
“Có ai không biết ba cô Diêu Đại Phát là Địa vương. Một mảnh đất tùy tiện cầm trên tay đã trị giá vài trăm triệu, cô lại bịa thân thế của mình thê thảm như vậy. Cô không đi làm biên kịch thì thật là đáng tiếc.”
(Hết chương 86)