Editor : vuhongnhung87
Đám phóng viên kia động tác còn nhanh hơn cả những người công nhân, nhanh chân chặn ngay trước mặt của Diêu Hữu Thiên, từng chiếc micro giơ lên ngay miệng cô, hỏi một loạt những câu hỏi không chút khách khí.
“ Cho hỏi cô là người phụ trách của công trình này phải không?”
“ Cho hỏi là do thi công của các cô không hợp lý nên mới gây ra thiệt hại phải không?”
“ Cho hỏi nguyên nhân của tai nạn là do các cô giám sát không chặt chẽ phải không?
“ Cho hỏi nguyên nhân hỏa hoạn là do vấn đề về chất lượng công trình phải không?”
Diêu Hữu Thiên nhìn đám phóng viên trước mặt. Trời tháng bảy, thời tiết vô cùng oi bức.
Ánh nắng chiếu lên trên người, cho dù đưng yên tại chỗ cũng khiến toàn thân đầy mồ hôi.
Trời rất nóng, nhưng điều khiến trong lòng bốc lửa lại là đám phóng viên này.
Diêu Hữu Thiên quá hiểu rằng, phòng viên hiện nay chỉ cần một ít tin tức thì sẽ phóng đại lên rất nhiều, ước gì toàn bộ thế giới đều được biết.
Đặc biệt là bây giờ, lợi ích của người dân lao động một khi gặp phải tổn hại, mọi người sẽ hưng phấn y như ngửi được mùi vị hấp dẫn gì vậy.
Đối với loại chuyện này, Diêu Hữu Thần mặc dù hiểu rõ nhưng cũng không thể mặc kệ sự việc tiếp tục diễn biến như vậy.
Hơi nhíu mày, nhìn về đám phóng viên trước mặt, biểu cảm của Diêu Hữu Thần bình tĩnh hơn như chưa từng có: “ Mọi người vui lòng tránh đường trước được không? Hiện tại nguyên nhân của sự cố vẫn còn chưa điều tra rõ, đợi sau khi chúng tôi tìm ra nguyên nhân, nhất định sẽ trả lời cho toàn bộ công chúng được biết.”
“ Còn về việc các anh nói là giám sát không chặt chẽ, thì nguyên nhân của vụ việc còn chưa làm rõ, sao có thể cho rằng giám sát không chặt chẽ chứ? Đương nhiên, nếu là lỗi của chúng tôi, thì chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
“ Nhưng nếu không phải là lỗi của chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ công ty nào đã làm hại chúng tôi cũng như gây ảnh hưởng tới tiến độ của công trình.”
Nói xong câu này, cô không thèm nhìn đến phản ứng của đám phóng viên, mà đi thẳng vào trong bệnh viện.
Nhìn thấy một trong những người công nhân, giọng nói của Diêu Hữu Thiên rất nghiêm túc: “ Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại có hỏa hoạn ?”
“ Chúng tôi cũng không biết nữa.” Một người công nhân lắc đầu: “ Có thể là chập điện.”
“ Có mấy người bị thương? Tình hình thế nào?”
“ Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Cô đem hết những gì muốn biết về tình hình hiện tại hỏi một lượt, sắp xếp công nhân xong xuôi rồi để bọn họ về nhà nghỉ ngơi trước.
Lúc này Diêu Hữu Thiên mới nhớ ra, lại gọi điện thoại cho Cố Thừa Diệu một lần nữa.
Điện thoại vẫn không liên lạc được, gọi không được thì thôi vậy, Diêu Hữu Thần cũng không thèm quan tâm đến người đàn ông đấy nữa.
Đến thăm hai người bị thương tương đối nhẹ trong bệnh viện lại đợi người bị thương nặng nhất phẫu thuật xong.
Thật trùng hợp. Ca mổ này là Diêu Hữu Quyền thực hiện.
Thấy em gái nhà mình, anh gật đầu với cô: “ Ca mổ rất thành công, nhưng vì va chạm ở đầu, phải theo dõi thêm hai ngày. Còn nữa cổ chân do gãy xương trong lúc rơi xuống, cần nghỉ ngơi một thời gian mới hồi phục.”
“ Có để lại thương tật gì không?”
“Điều này rất khó nói trước được, vết thương trên đầu hiện tại như thế nào phải đợi tỉnh lại mới biết. Còn vết thương ở chân, động đến gân cốt thì cũng phải một trăm ngày, trong khi anh ta lại bị dập xương như vậy. Tối thiểu cũng phải dưỡng thương đến cả năm trời.”
“ Cảm ơn anh ba.”
“ Đừng có cảm ơn anh.” Mặc dù Diêu Hữu Quyền không quan tâm đến việc của công ty, nhưng cũng không hoàn toàn bỏ mặc: “ Việc ở công trường, em phải xử lý ổn thỏa đấy. Nếu không chỉ cần sơ sảy một chút thôi, rất dễ xảy ra chuyện.”
Loại sự cố trong lúc làm việc này, anh làm trong bệnh viện cũng thấy nhiều rồi. Đôi co qua lại, người nhà bệnh nhân bám chặt không buông. Công ty cũng phải có trách nhiệm.
Các vụ tai nạn, không phân giai cấp, có lúc khiến người khác nhìn vào không biết phải làm thế nào.
“Em biết rồi, anh yên tâm đi.”
Diêu Hữu Thiên thở dài. Cố Thừa Diệu không có mặt tại thành phố Y, Diêu Hữu Quốc lại ở mãi Bắc Đô. Mà công trình này hiện tại chỉ có thể để cô phụ trách.
Chập điện sao?
Đùa kiểu gì vậy? Công trình mới thi công được hai tháng mà thôi.
Chập điện kiểu gì được? Tại sao lại chập điện?
Diêu Hữu Thiên xác nhận lại một lần nữa, người bị thương không còn nguy hiểm đến tính mạng mới rời đi.
Lại không ngờ rằng người nhà của ba người bị thương kia, ngay lúc này lại tìm gặp cô.
Chính là vợ của người bị thương nặng nhất người bị dập xương cổ chân kia, là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi.
Dáng người hơi mập, nhìn có vẻ rất vạm vỡ.
Cô ta đứng ngay trước mặt Diêu Hữu Thiên, trên mặt đầy vẻ hung ác: “ Một người đang ông đang yên đang lành của nhà chúng tôi, ra ngoài làm việc, nhưng bây giờ lại nằm ở đây sống chết không lường. Người của công cty các cô nếu không giải quyết ổn thỏa, chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu.”
“ Đúng vậy đúng vậy.”
Người nhà của hai công nhân bị thương còn lại cũng làm loạn: “ Bị thương vào lúc trời nóng thế này, lại còn là bị bỏng, nếu bị nhiễm trùng thì phải làm thế nào?”
“ Đúng rồi đó.”
“ Công ty các cô giám sát lỏng lẻo.”
“ Công ty các cô vô trách nhiệm quá.”
“ ……….” Mấy người phụ nữ mỗi người một câu, đằng sau còn kéo thêm họ hàng đến góp phần.
Tiểu Mã luôn đứng bên cạnh Diêu Hữu Thiên, vừa định mở miệng nói thì Diêu Hữu Thiên lại lên tiếng trước anh.
“ Tôi rất hiểu tâm trạng hiện tại của mọi người. Hôm nay tôi đứng ở đây chính là đại diện cho việc công ty chúng tôi không hề trốn tránh trách nhiệm. Tiền thuốc men chúng tôi hiện đã trả trước. Chi phí nằm viện sau này còn cả tiền trợ cấp tai nạn chúng tôi cũng sẽ chi trả.”
“ Nhưng nguyên nhân của sự cố chúng tôi cũng sẽ nhất định làm rõ. Nếu thật sự là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi nhất định không trốn tránh. Nhưng nếu là do công nhân trong lúc thi công tiến hành không đúng quy định, hoặc do người khác gây ra, vậy thì công ty chúng tôi sẽ truy cứu lại những quyền lợi vốn có.”
“ Ý của cô là gì? Ý của cô là sự cố này do chúng tôi gây ra sao?”
“ Đúng vậy, ý của cô là chúng tôi cô ý làm khó các cô sao?”
“ Tôi không có ý này.” Diêu Hữu Thiên vô cùng bình tĩnh, cô đứng đó, bóng dánh mảnh mai chịu đựng sự gây rối của đám người kia, nhưng hoàn toàn không chút sợ hãi: “Tôi chỉ muốn nhấn mạnh rằng, việc này còn chưa tìm ra nguyên nhân, vì vậy mọi ngươi yên tâm chăm sóc người nhà. Công ty chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm với những người bị thương, cũng sẽ không nương tay với những ai có ý đồ xấu.”
“ ………..” Đám người nhà còn định nói thêm gì nữa, nhưng Tiểu Mã ngay vào thời điểm thích hợp bồi thêm một câu: “ Tôi phải nhắc nhở mọi người lúc này lẽ ra không phải nên đi chăm sóc những người bị thương sao?”
Đám người kia nghĩ cũng thấy đúng, người phụ nữ trung niên chỉ vào Diêu Hữu Thiên: “ Cô đừng mong chạy trốn. Tôi biết rõ công ty của các cô nằm ở đâu đấy.”
“ Vô cùng hoan nghênh.”
Diêu Hữu Thiên không phải người không hiểu lý lẽ, có điều cô cũng đã nói rõ thái độ của mình, nếu đối phương còn ép người quá đáng, cô cũng không ngồi yên mặc cho ai muốn làm gì thì làm.
Công ty thì lại càng không.
……………………………………………………………………………………
Ra khỏi bệnh viện, bước lên xe của Tiểu Mã. Diêu Hữu Thiên cuối cùng cũng có thời gian nghe Tiểu Mã nói lại tình trạng lúc đó.
Công trường lúc đầu không có chuyện gì, mọi việc rất suôn sẻ, buổi trưa ăn cơm phát hiện có ba người đến giờ vẫn chưa xuống ăn.
Vì vậy muốn phái người đi gọi, mà công trình khu nghỉ dưỡng đã xây cao đến tầng thứ năm.
Tất cả mọi người vừa định đi tìm ba người công nhân kia thì không ngờ rằng một trong ba người đó nhảy từ tầng ba xuống.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên liền phát hiện khói nghi ngút bốc ra từ tầng ba.
Thấy có hỏa hoạn, mọi người cấp tốc chạy lên thì hai người còn lại lúc này đang chạy vụt từ trên xuống.
Mà quần áo trên người đã sớm cởi ra, đem đi dập lửa rồi.
Có điều trên người có vài vết thương, mọi người tháy họ không sao thì lập tức đi xem tình trạng của người nhảy từ trên lầu xuống.
Không nhìn thì không thấy gì, vừa nhìn liền không khỏi giật mình hoảng hốt. Đầu be bét máu, chân cũng bị thương.
Không ai còn nhớ đến chuyện ăn cơm nữa, lập tức đưa người đi bệnh viện.
Sau đó người dẫn đầu đám công nhân gọi ngay điện thoại cho Diêu Hữu Thiên.
Thời gian qua Diêu Hữu Thiên đều đến công trường, mọi người ai cũng nhận ra cô, cũng biết được cô là người chịu trách nhiệm ở đây.
Diêu Hữu Thiên gật đầu vài cái, quá trình sự việc cô đã biết rõ rồi.
Bây giờ phải tìm cách làm thế nào để giải quyết việc này.
Lại gọi điện cho Cố Thừa Diệu lần nữa, lần này anh bắt máy rồi.
Bên trong điện thoại tiếng người ồn ào, không biết là đang làm gì.
Đem đầu đuôi sự việc nói sơ qua, Diêu Hữu Thiên chỉ muốn báo cho anh một tiếng.
Cố Thừa Diệu từ đầu đến cuối không nói tiếng nào, cuối cùng chỉ lạnh nhạt nói: “ Cố tạm thời xử ý trước, tôi muộn nhất là ngày mai sẽ quay về.”
Ngày mai?
Diêu Hữu Thiên nghe thấy giọng nói phát ra trong điện thoại: “ Anh ở đâu?”
“ Ngày mai tôi sẽ về, cứ vậy đi.”
Cố Thừa Diệu cúp điện thoại của Diêu Hữu Thiên, Diêu Hữu Thiên nhìn vào chiếc điện thoại, vô cùng bực bội.
Công ty xảy ra chuyện, anh ta thì tốt rồi, chạy mất tích chả thấy bóng dáng đâu……..
Lấy một hơi dài, đành vậy. Việc này không phải là cô không có cách giải quyết. Chỉ có điều Cố Thừa Diệu rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng hơn cả công ty chứ?
Điện thoại của Tiểu Mã ngay lúc này vang lên.
Anh ta nhìn Diêu Hữu Thiên một cái rồi nhanh chóng nghe điện thoại.
“ Vâng vâng. Được. Tôi biết rồi. Tôi sẽ sắp xếp. Được.”
Tiểu Mã nghe điện thoại xong, nhìn về phía Diêu Hữu Thiên: “ Tổng giám đốc Cố nói là trước tiên liên hệ với bên truyền thông, ép toàn bộ những tin tức bất lợi cho nhà họ Cố xuống. Có chuyện gì đợi anh ấy về rồi tính.”
Đợi anh ta về?
Đợi anh ta về sợ là mọi việc cũng đi đời rồi.
Diêu Hữu Thiên không muốn đợi Cố Thừa Diệu, có điều việc anh muốn liên hệ với giới truyền thông nghe có vẻ rất hữu ích, chỉ là tình trạng hiện giờ….
“ Tạm thời không được gọi điện thoại cho giới truyền thông.”
“…………” Tiểu Mã ngơ ngác nhìn vào cô, Diêu Hữu Thiên còn nói thêm: “ Trưa nay đám phóng viên đã đến phỏng vấn kia cũng sẽ công bố tin tức ra ngoài, cho dù bây giờ anh ngăn được một người, thì cũng không chặn được tin tức trên mạng cũng như lời khai của nhân chứng. Nếu không để họ viết thì những việc chúng ta làm cũng uổng công mà thôi.”
Cho dù thật sự là lỗi của công ty, chỉ cần xử lý kịp thời, cũng có thể dẹp yên tin tức xuống một cách nhanh chóng.
Cũng giống như việc lần trước Cố Thừa Diệu lợi dụng bà Đinh vậy, sự việc lần này, nói không chừng có thể dùng để làm nguồn lợi cho khu nghỉ dưỡng.
Diêu Hữu Thiên suy nghĩ rất lâu. Đột nhiên giơ tay lên, nhìn thẳng vào một bên mặt của Tiểu Mã: “ Anh vừa nói, trên tầng ba có khói bốc lên? CHứ không hề bốc cháy?”
“ Có bốc cháy, chỉ là rất nhanh được dập tắt. Hình như lửa cũng không lớn.” Tiểu Mã nhận được điện thoại lập tức chạy đến bệnh viện, không đến công trường xem: “ Tôi cũng là đến nơi mới nghe được hai người công nhân nói như vậy.”
“ Chúng ta không về công ty nữa, đến công trường.” Diêu Hữu Thiên vẫy tay ra điều muốn Tiểu Mã quay đầu xe.
“ Cô Diêu?”
“ Đến công trường.”
Diêu Hữu Thiên rất kiên quyết, thấy Tiểu Mã quay đầu xe, cô lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Khi Diêu Hữu Thiên đến được công trường thì một chiếc xe khác cũng dừng ngay tại đó.
Một người đàn ông hơi gầy bước xuống xe, khi thấy Diêu Hữu Thiên thì vẫy vẫy tay.
Diêu Hữu Thiên nhìn người vừa đến, mỉm cười.
Hoàng Thượng, cái tên hùng dung bá đạo uy vũ ngược lại chỉ là một nhân viên phòng cháy chữa cháy.
Anh ta có một người em trai, tên là Hoàng Đế.
Tên của hai anh em vừa vặn ghép lại là Thượng Đế.
“ Cũng quá nể mặt tôi rồi nhỉ, làm phiền đến Hoàng Thượng rồi.” Hoàng Thượng là bạn học cấp ba với Diêu Hữu Thiên. Ngày xưa bạn bè cũng không ít lần lấy tên của anh ra châm chọc.“
“ Miễn lễ.” Hoàng Thượng cười cợt: “ Mau đưa trẫm đến nơi xảy ra vụ án đi.”
Diêu Hữu Thiên nhìn ngắm cung quanh một lượt, công trường đều giăng lưới bảo hộ, nhưng nhìn lên trên liền thấy được một lỗ thủng của lưới bảo hộ trên tầng ba.
“ Chắc là ở kia, chúng ta đi thôi.”
Hoàng Thượng gật đầu, đi theo Diêu Hữu Thiên cùng nhau lên trên.
………………………………………………………………………………
Buổi tối.
Diêu Hữu Thiên về đến nhà, cảm thấy toàn thân xương cốt rã rời.
Cả ngày hôm nay, cô mệt dến mức thở không ra hơi. Trời lại còn nóng, lúc này quần áo dính chặt trên người, rất khó chịu.
Việc cô muốn làm nhất chính là tắm nước nóng.
Bước vào phòng của mình, vừa định mở nước tắm liền phát hiện không có nước nóng.
Cô thử vài lần vẫn không có….
Đảo mắt đến chiếc máy nước nóng, cô rút điện ra sau đó cắm lại lần nữa vẫn không được.
Mặc dù là mùa hè nhưng Diêu Hữu Thiên từ trước đến giờ chưa từng tắm nước lạnh.
Máy nước nóng hỏng rồi, vậy chỉ còn cách dùng ở phòng khác vậy.
“ Vừa hay cái tên Cố Thừa Diệu không có nhà.”
Nếu không cô mà đi dùng phòng tắm trong phòng anh ta, nói không chừng anh ta lại cho rằng cô quyến rũ anh ta nữa.
Sống ở đây hơn hai tháng đây là lần đầu tiên Diêu Hữu Thiên bước chân vào phòng của Cố Thừa Diệu.
Cũng đơn giản sạch sẽ như lúc ở Bắc Đô. Dù sao chỗ này lúc trước đã từng ở, màu sắc đối lập rất nhã nhặn.
Đồ nội thất đều là mới tinh, có điều đồ dùng trên giường vẫn không hề thay đổi, màu xanh đậm, vô thức khiến căn phòng lạnh lẽo đi nhiều.
Bước vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, phát hiện máy nước nóng ở đây không hỏng, vẫn còn tốt.
Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm, lúc nhìn thấy bồn tắm mát xa siêu rộng lập tức cắn lưỡi.
Cái tên Cố Thừa Diệu này thật là biết cách hưởng thụ.
Phòng của cô vẫn là tắm vòi hoa sen, còn phòng của anh ta lại có cả cái bồn tắm mát xa siêu rộng này.
Không chỉ có bồn tắm mát xa, bên cạnh còn đặt tinh dầu thư giãn.
Cái tên này thật biết cách hưởng thụ quá đi mất.
Diêu Hữu Thiên nhìn lọ tinh dầu có viết hoa oải hương, an thần, thư giãn….
Cô vừa vặn cần đến nó.
Cố Thừa Diệu, anh không có nhà, chắc sẽ không tính toán tôi hưởng thụ một chút chứ nhỉ?
Dù sao hôm nay tôi vì công ty mới mệt đến mức này đấy.
Nhỏ vài giọt tinh dầu vào bồn tắm, xả đầy nước nóng. Diêu Hữu Thiên bắt đầu cởi quần áo ngồi vào trong.
Trong lúc ngâm nước nóng, còn không quên thử nghiệm chức năng mát xa của bồn tắm…
Diêu Hữu Thiên nhắm mắt lại cảm nhận sự hưởng thụ này.
Dộ nóng của nước vừa vặn, lực mát xa của dòng nước cũng thích hợp. Mùi hương tinh dầu cũng rất hẹ nhàng, rất dễ ngửi…
Đúng lúc Cố Thừa Diệu vội vã trở về nhà, mở cửa phòng tắm bước vào, lại nhìn thấy nguyên một màn này.
………………………………………………………………
Lời tác giả: Canh một đêm nay
Mỗi lần mở đầu tôi rất lo lắng.
Cảm giác này không phải vì tôi sợ số lượng bài viết hay thành tích.
Mà là tôi luôn muốn đem câu chuyện trong đầu tôi dâng tặng cho mọi người bằng cách hay nhất.
Tôi luôn sợ bản thân viết không được tốt. Tôi luôn muốn cố gắng khiến mọi người thỏa mãn.
Có điều hiện thực chứng mình rằng tôi không phải là thần, tôi chỉ là người.
Vì vậy tôi chỉ có thể không ngừng cố gắng, không ngừng khiến bản thân viết tốt hơn nữa.
Còn về việc các bạn có thích hay không thì tôi không thể điều khiển được.
Câu chuyện này đối với Cố Thừa Diệu là một bài học trưởng thành, còn Diêu Hữu Thiên là nhật ký lột xác.
Tôi tin rằng tình yêu khiến con người ta trưởng thành.
HY vọng mọi người sẽ thích.
Cảm ơn sợ động viên của mọi người. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng.
Chúc mọi người một ngày vui vẻ, đọc chuyện happy!