Mình phải ở cùng với Cố Thừa Diêu nguyên một đêm?
Sao được chứ? Diêu Hữu Thiên chỉ còn thiếu mỗi nước nhảy tưng tưng lên: “ Cái đó, phòng khách thật ra…”
“ Anh biết phòng khách ở đâu. Anh tự sắp xếp được, em đi nghỉ đi.”
Cố Thừa Kỳ nói xong, lập tức bước đi. Diêu Hữu Thiên đơ tại chỗ, nhưng rất nhanh phản ứng kịp: “ Cái đó, canh cả, hay là anh ngủ chung với Cố Thừa Diệu, em đến phòng khách ngủ…”
Những lời tiếp theo đều bị ánh mắt của Cố Thừa Kỳ ép nuốt vào trong miệng, miệng cô mở rồi khép , khép rồi lại mở, làm thế nào cũng không nói được câu mình không thể ở chung với Cố Thừa Diệu.
Giây phút cô còn đang đấu tranh với chính mình thì Cố Thừa Kỳ đã ra khỏi phòng, sau đó, đóng cửa.
………………………………………………………………
Màn đêm buông xuống, bầu trời của Bắc Đô vẫn nhuộm đỏ. Thành phố được ánh đèn neon chiếu sáng, cho dù là ban đêm thì vẫn ồn ào náo nhiệt.
Quán bar Tây Hải.
Đinh Lạc Tịch bưng cái khay đầy rượu bước vào một gian phòng.
Đây chính là công việc của cô, bán rượu, đều là rượu nổi tiếng, rượu đắt tiền.
Bán được càng nhiều thì tiền hoa hồng càng lớn.
“ Thưa anh đây là rượu mà các anh đã gọi.”
Đem rượu đặt lên chiếc bàn trong phòng, đặt từng chai lên trên đó.
Cầm chiếc khay định rời đi ánh mắt đột nhiên quét đến một gương mặt có nét quen thuộc.
Người đàn ông này đã gặp ở đâu rồi nhỉ.
Cúi đầu xuống, cầm khay định đi, một bàn tay béo nục ngay lúc này túm lấy tay cô.
“ Em này là nhân viên mới à? Sao tôi chưa thấy bao giờ nhỉ?” Một người đan ông béo múp háo sắc mà nhìn vào cô.
Gương mặt của Đinh Lạc Tịch phút chốc đỏ ửng, phản ứng dầu tiên là rút tay mình về: “ Tưa anh, xin anh đừng làm như thế này.”
Công việc này không cần học lực không cần kinh nghiệm. Nhược điểm duy nhất chính là thường xuyên bị người ta chọc ghẹo.
“ Không làm như thế này là không được làm gì cơ?” Người đàn ông trung niên đó nắm rất chặt, lại định đưa tay lên đụng vào ngực của Đinh Lạc Tịch.
Triệu Bách Xuyên ngồi ở một góc trong phòng, cuối cùng cũng lên tiếng: “ Ông chủ Lâm xem ra hôm nay rất bạn nhỉ. Việc của chúng ta đổi ngày thảo luận cũng được.”
Giọng của anh vô cùng lạnh nhạt, cộng thêm khí chất thâm sâu trên người anh khiến cho người khác phải rùng mình.
Ông chủ Lâm cũng chính là người đàn ông trung niên vừa rồi nhanh chóng thu tay về, trên mặt vẫn còn xấu hổ đảo mắt về phía Triệu Bách Xuyên: “ Không cần, không cần, tôi không bận.”
Lúc nói chuyện, còn không quên trợn mắt với Đinh Lạc Tịch: “ Còn không mau cút đi, cứ như là khúc gỗ ấy.”
Trong lòng Đinh Lạc Tịch rất uất ức, nhưng cũng chỉ có thể cắn chặt môi, nhanh chóng rời đi.
Triệu Bách Xuyên dùng vài câu để nói ý của mình, thấy sắc mặt của ông chủ Lâm biến đổi mấy lần, anh cũng không thèm quan tâm: “ Điều kiện của tôi là như vậy, nếu ông chủ Lâm có thể tiếp nhận, bất kỳ lúc nào cũng có thể gọi điện cho người quản lý của tôi…”
Nói xong câu này, cũng không thèm để mắt đến ông chủ Lâm, đứng dậy rời đi.
Bỏ mặc ông chủ Lâm với đống rượu trước mặt, giận đến mức giơ tay, gạt hết rượu trên bàn xuống đất.
“ Hứ, kiêu ngạo cái chó gì, cũng chỉ là một tên diễn viên. Nếu không phải vì…”
Ông chủ Lâm định nói tiếp thì bị trợ lý của ông ta ngăn cản: “ Ông chủ, không được nói đâu.”
Ông chủ Lâm nhìn trợ lý của mình lại nhớ đến việc nào đấy, những lời nói sau cùng lại nuốt xuống.
Bỏ đi, việc này phải làm từng bước một. Tích tiểu thành đại, sẽ có ngày thành công.
Ông ta chửi mắng những gì, Triệu Bách Xuyên đã sớm đi rõ xa đương nhiên không thể nghe thấy cũng không nhìn thấy.
Ra khỏi quán bar, quay về căn hộ ở Bắc Đô của mình.
Người đợi ở cửa của căn hộ lại làm sắc mặt của anh lãnh lẽo trong tức khắc.
“ Bách Xuyên, anh về rồi.” Hà Nhược Băng vừa thấy Triệu Bách Xuyên thì tiến lên nắm lấy tay anh: “ Em đợi anh lâu lắm rồi.”
Cô nở nụ cười rạng rỡ, rất vui vẻ, trên mặt còn mang theo nét thở phào sau cơn mưa bão, giống như một người vợ đã đợi chồng mình về nhà rất lâu rồi vậy.
Triệu Bách Xuyên rút tay về, mặt không cảm xúc nhìn vào Hà Nhược Băng: “ Cô ở đây làm gì?”
“ Em, em đợi anh mà.” Hà Nhược Băng cũng được coi là xinh đẹp. Đặc biệt là đôi mắt giống như đong đầy nước.
Lúc trước ra nghề là vì biết diễn vai hay khóc, hoàn toàn không cần bất kỳ cảnh quay tình cảm nào đều có thể muốn khóc là khóc ngay được.
Lúc này cũng vậy, đôi mắt đông đầy nước, nước mắt kia bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống, nếu là người đàn ông bình thường chỉ e trong lòng cho dù không đau lòng thì cũng cảm thấy thương xót.
Có điều, Triệu Bách Xuyên không phải là người đàn ông bình thường.
“ Tôi đâu có bảo cô đợi, bây giờ cô có thể cút được chưa?”
“ Bách Xuyên, anh nói như vậy em thật sự đau lòng chết đi được, em yêu anh đến thế, anh…”
“ Thứ nhất, tôi không yêu cô. Thứ hai, tình yêu của cô trong mắt tôi không đáng một xu. Nếu cô còn không đi, tôi sẽ trực tiếp ném cô từ đây xuống đất.”
Triệu Bách Xuyên rất ghét Hà Nhược Băng, không, không còn gọi là ghét nữa mà là ghê tởm.
Mấy tháng trước, dưới sự sắp xếp của công ty quay một quảng cáo chung với cô ta.
Người phụ nữ này lại bỏ thuốc vào trong rượu của tiệc ăn mừng quảng cáo đó tung ra. Anh là một người đàn ông, say rượu đi chăng nữa thì việc động đến người khác hay không cũng biết rất rõ.
Hà Nhược Băng từ ngày hôm đó lại bắt đầu dính lấy anh.
Vừa khóc vừa ầm ĩ vừa dọa tự sát, các thủ đoạn đều đem ra dùng, chính là bắt anh phải chịu trách nhiệm với cô ta…
Chịu trách nhiệm?
Phải chịu trách nhiệm với một người phụ nữ chưa từng động vào? Thứ lỗi cho anh không có cái nhã hứng tốt đẹp ấy.
Không có người đàn ông nào lại đi thích người phụ nữ tính kế chính mình, ai cũng vậy thôi.
Sự tuyệt tình của anh nằm trong dự đoán của Hà Nhược Băng.
Nhưng lần này cô đã chuẩn bị hết rồi mới đến đây.
“ Cớ gì phải tuyệt tình như vậy chứ?” Hà Nhược Băng trách móc nhìn vào anh, sau khi phát hiện anh không có động tác tiếp theo, lại lấy điện thoại ra. Ngón tay lướt trên màn hình, rất nhanh đối diện với Triệu Bách Xuyên lần nữa.
“ Nếu anh thật sự vứt em xuống dưới, ngày mai tấm hình này sẽ bị phát tán.”
Trên màn hình, Triệu Bách Xuyên ôm lấy Hà Nhược Băng ngủ say sưa. Mặc dù anh nhắm chặt mắt nhưng trên người không mặc quần áo.
Đây là do ngày hôm đó chụp lại?
Triệu Bách Xuyên liếc một cái, trên gương mặt anh tuấn xẹt qua tia hung ác: “ Hà Nhược Băng…”
“ Đừng gọi em như vậy, em sợ lắm.” Hà Nhược Băng vỗ ngực: “ Em chỉ là muốn ở bên cạnh anh thôi. Nếu anh không đồng ý em nghĩ là hình chụp trên giường của một diễn viên hạng A như anh mà phát tán, không biết sẽ có bao nhiêu nhà báo ra giá cao nhỉ?”
Triệu Bách Xuyên không nói gì, hơi thở quanh người càng ngày càng lạnh lẽo.
Anh không đưa tay ra cướp điện thoại của Hà Nhược Băng, người phụ nữ này bây giờ mới đưa ra, chắc chắn có sao lưu lại.
Hà Nhược Băng trong lòng ít nhiều cũng có sự sợ hãi, nhưng nhiều hơn đó là sự đắc ý: “ Nghĩ như vậy, em thấy em cũng không tệ, phải biết rằng diễn viên hạng A chưa từng có scandal như anh mà lại ở cùng với em, không biết có bao nhiêu người hâm mộ em nữa.”
Sắc mặt của Triệu Bách Xuyên đã bình tĩnh lại nhiều. Bàn tay nắm chặt hai bên mình cũng rất nhanh thả lỏng.
“ Điều kiện của cô là gì?”
Hà Nhược Băng cười cợt, một lần nữa khoác tay lên tay Triệu Bách Xuyên: “ Nhìn anh nói lạnh nhạt như vậy. Em làm gì có điều kiện nào, chỉ là quá yêu anh mà thôi, muốn ở bên cạnh anh.”
Khóe miệng của Triệu Bách Xuyên nhếch lên, ý cười không hề lan đến khóe mắt: “ Phải không? Chỉ là muốn ở bên cạnh tôi thôi sao?”
Hà Nhược Băng không chịu được nét châm chọc trong mắt anh, nghĩ lại, cuối cùng mở miệng: “ Bộ phim mới của đạo diễn Trương mới quay. Em muốn đóng nữ chính.”
Bộ phim mới của đạo diễn Trương, Triệu Bách Xuyên là nam chính, nếu cô ta có thể nhận vai nữ chính, nghĩ cũng thấy vui rồi.
“ Không thể nào.” Triệu Bách Xuyên gạt phắt sự mơ tưởng của cô ta: “ Các vai diễn đã quyết định xong, đạo diễn Trương sẽ không thay đổi đâu.”
“ Người khác thì đương nhiên là không thay đổi.” Hà Nhược Băng ngẩng đầu, đưa tay lên mặt của Triệu Bách Xuyên, ánh mắt còn đem them sự đùa nghịch: “ Nhưng anh không phải là người khác, anh là ân nhân cứu mạng của đạo diễn Trương. Sao ông ta lại không nể mặt anh một lần chứ?”
Hơi thở xung quanh Triệu Bách Xuyên càng ngày càng lạnh lẽo: “ Bài tập của cô làm đầy đủ quá nhỉ.”
Ngay cả việc anh đã từng cứu đạo diễn Trương được giấu kín như vậy mà cô ta cũng biết.
“ Việc này có thể nói lên rằng, am yêu anh nhiều cỡ nào.” Hà Nhược Băng ngẩng đầu, chớp đôi mắt to tròn, nét mặt còn mang theo sự quyến rũ.
Im lặng lan dần khắp lối đi nhỏ hẹp. Triệu Bách Xuyên nhìn vào Hà Nhược Băng một hồi, sự ác độc xẹt qua , cuối cùng lại nở nụ cười: “ Chỉ như vậy thôi sao?”
“ Tmaj thời là vậy.” Hà Nhược Băng chu môi, nhìn vừa có vẻ quyến rũ lại có nét tinh nghịch, nhưng trong mắt Triệu Bách Xuyên thì lại là một người đẹp thâm độc.
Triệu Bách Xuyên không trả lời, đạo diễn Trương là một đạo diễn hạng A trong nước, những bộ phim ông làm đều nhận được giải thưởng quốc tế.
Để Hà Nhược Băng đóng phim của đạo diễn Trương?
Sắc mặt của anh trầm lại, Hà Nhược Băng sao không nhìn ra chứ?
“ Được rồi, em biết anh không muốn nhìn thấy em, anh nghỉ ngơi trước đi. Nhớ xử lý với đạo diễn Trương. Sau đó trước ngày mai cho em câu trả lời. Nếu không em không dám đảm bảo những hình ảnh kia sẽ lưu lạc vào tay ai đâu nhé.”
Hôn một cái lên má của Triệu Bách Xuyên, Hà NHược Băng mới rời đi. Đóng bộ phim mới, chỉ là bước đầu mà thôi.
Những việc sau này, cô phải làm từ từ.
Triệu Bách Xuyên nhìn vào bóng lưng của cô ta, ánh mắt mang theo tia nguy hiểm.
Cuối cùng điện thoại ra gọi cho đạo diễn Trương, vô tình chạm vào một dữ liệu bảo mật, trong đó còn có một tấm hình.
Anh hôn Diêu Hữu Thiên, môi hai người dán vào nhau, có chút kinh ngạc. Bộ dạng đó có chút kinh ngạc cũng có chút vui mừng…
Xoa xoa chân mày, anh lấy chìa khóa mở cửa, gọi một cuộc cho người quản lý của mình.
Lại gọi cho đạo diễn Trương, cuối cùng anh còn nói thêm: “ Bộ phim mới, tôi muốn đến thành phố Y để lấy bối cảnh.”
Đêm xuống, ngày càng tối đen.
…………………………………………………………………………………………
Thành phố Y.
Cùng một màn đêm, cùng một bầu trời.
Diêu Hữu Thiên vẫn còn ôm ấp tâm lý mong đợi. Chắc là Cố Thừa Kỳ chỉ nói suông vậy thôi chứ thật ra anh sẽ đến khách sạn để ở.
Nhưng cô phải thất vọng rồi. Cố Thừa Kỳ thực sự ở lại phòng khách.
Lúc này Diêu Hữu Thiên vẫn đứng trong phòng ngủ chính, nhìn vào Cố Thừa Diệu đã say đến mức không biết trời trăng mây đất gì nữa.
Thở dài một tiếng, còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với Cố Thừa Diệu như thế nào, nhưng nhìn thấy anh nhăn mày, còn có cánh tay không ngừng kéo cà vạt.
Cô bước về phía trước, giúp anh cởi cà vạt, rồi tiện tay mở hai nút áo sơ mi của anh.
Như vậy thì sẽ không khó chịu nữa nhỉ?
Tối nay cô ngủ trên sofa được rồi. Đứng dậy đang định bỏ đi thì dưới chân không biết là vấp vào vật gì.
Người nghiêng đi đổ thẳng lên trên Cố Thừa Diệu.
Phản ứng đầu tiên của cô là muốn đứng dậy, nhưng ngay lúc này Cố Thừa Diệu lại lật người, đè cô ở bên dưới.
……………………………………………………………………
Lời của tác giả: Tôi chăm chỉ không? Tôi chăm chỉ không? Mau khen tôi đi.
Lời của editor: Hôm nay mình cũng rất chăm chỉ rồi đấy, tạm biệt mn nhé, mai mới có chương mới....