Editor: Xám
Nước Anh.
Lúc này vẫn còn là buổi chiều, ánh nắng rất đẹp. Hôm nay là một ngay quang đãng hiếm thấy.
Triệu Bách Xuyên ngồi ở trên ban công, người được ánh mặt trời bao phủ, thế nhưng anh lại không cảm nhận được một chút ấm áp nào.
Anh cầm điện thoại di động, nhìn tin tức Diêu Hữu Thiên gửi đến ở phía trên mà một hồi lâu không nói lời nào.
Có chuyện, chuyện thế nào?
,
Sẽ khiến cô cắt gián đoạn điện thoại với Diêu Phàm, thậm chí ngay cả gọi điện thoại cũng không dám, chỉ gửi tin nhắn?
Bắc Đô ——
Anh không nên quên mất. Bắc Đô còn có một người đàn ông, đó là người mà Diêu Hữu Thiên yêu.
Mấy năm nay có thể là cô bận rộn, nhưng chưa từng có một ngày nào quên người đàn ông đó.
Bọn họ, cuối cùng đã gặp mặt rồi sao?
,
Với cá tính của Cố Thừa Diệu, một khi biết Diêu Hữu Thiên chưa chết, thì sao có thể buông tay lần nữa?
Đổi lại là anh cũng sẽ nghĩ hết mọi cách buộc chặt chú chim nhỏ diễm lệ khao khát tự do đó ở bên cạnh mình.
“Chú. Mẹ sao rồi?” Diêu Phàm nhìn Triệu Bách Xuyên đang ngẩn người, lại nhìn màn hình điện thoại đã tối đi: “Có phải mẹ giận rồi không? Hôm qua chú nói bây giờ ở Trung Quốc là buổi tối. Có phải con đã làm phiền giấc ngủ của mẹ rồi không?”
Triệu Bách Xuyên lại ngây ra. Đúng rồi, thời gian ở Bắc Đô hiện giờ đã là 12 giờ hơn rồi.
Muộn như thế này, cô và Cố Thừa Diệu vẫn ở cùng nhau ——
,
“Chú? Mẹ giận rồi sao ạ?” Diêu Phàm lại hỏi, vẻ mặt dường như có chút thấp thỏm.
“Không đâu.” Triệu Bách Xuyên khôi phục tinh thần, xoa xoa đỉnh đầu Diêu Phàm, mặt dịu dàng: “Mẹ không giận, mẹ chỉ đang bận chút việc thôi.”
Nhìn khuôn mặt giống như thiên sứ của Diêu Phàm, Triệu Bách Xuyên đột nhiên bật cười.
Anh đang làm gì vậy?
Ghen tỵ? Đố kỵ?
Anh thì có tư cách gì?
,
Chuyện anh biết, Cố Thừa Diệu sẽ không biết sao?
Anh đã có may mắn ở bên mẹ con bọn họ bốn năm.
Đủ rồi, đã đủ rồi. Anh không nên yêu cầu nhiều hơn.
Vươn tay, ôm Diêu Phàm vào trong lòng mình, cơ thể nhỏ bé mang theo nhiệt độ ấm áp: “Phàm Phàm. Mẹ không hề tức giận. Cô ấy chỉ là, đang đi tìm ba giúp con thôi.”
“Con sắp có ba rồi. Con có vui không?”
Diêu Phàm ngẩn ra, có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn anh: “Chú, chú không phải là ba con sao?”
,
Triệu Bách Xuyên nhìn Diêu Phàm, trong mắt có kinh ngạc, nhưng lại có hiểu rõ.
Đứa bé tuổi nhỏ như thế, đơn thuần mà ngây thơ. Cho rằng người ở với bé, thì chính là ba.
Chú chắc là ba, trong ấn tượng của bé không hề có ấn tượng quá rõ ràng.
Đối với Diêu Phàm mà nói mình đã ở bên bé hơn ba năm nay. Ở trong lòng bé quả thực anh giống như ba vậy.
Triệu Bách Xuyên đột nhiên bật cười, trong mắt lóe lên sự vui vẻ.
,
Vẻ mặt đó, có thể gọi là cười trên nỗi đau của người khác.
Cố Thừa Diệu, không biết đến lúc anh biết con trai anh xem người khác là ba, anh sẽ có vẻ mặt thế nào.
Ừm. Đoán rằng sắc mặt anh ta, nhất định rất dễ coi.
Nghĩ đến đây, thật sự rất mong chờ mà.
Xem dáng vẻ, Diêu Hữu Thiên sẽ không về trong ngày một ngày hai. Có lẽ anh nên đi hỏi bác sĩ Putte một chút, sức khỏe của Tiểu Phàm Phàm có thể đi lại đường dài hay không.
,
Nếu như có thể, anh thật sự không ngại cho Diêu Hữu Thiên một bất ngờ vui mừng.
Hay là, bất ngờ kinh hãi?
Triệu Bách Xuyên nghĩ tới đây, trái tim có chút vui vẻ, nghiêm túc kéo người Tiểu Diêu Phàm, để bé ngồi bên cạnh mình: “Phàm Phàm, con có muốn đi tìm mẹ không?”
“Tìm mẹ? Con có thể sao?”
“Có thể chứ. Chỉ cần con muốn, chú đưa con đi tìm mẹ có được không?”
“Vâng.” Giọng nói của Diêu Phàm, mười phần sức sống, có điều giọng nói lại lập tức yếu đi: “Con đi tìm mẹ, vậy con còn có thể đến nhà trẻ không ạ?”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cũng trong lúc đó.
“Người đàn ông đó là ai? Nói cho anh biết. Nhé?”
Vóc dáng cao lớn của Cố Thừa Diệu đã tạo thành một cảm giác áp bách tuyệt đối trước mặt Diêu Hữu Thiên.
Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Biết có sự tồn tại của “tình địch”, sao không khiến Cố Thừa Diệu sinh ra ý thức mối nguy cơ?
Thời gian bốn năm. Anh và Diêu Hữu Thiên kết hôn cũng mới một năm, đã tách ra.
Nghiêm túc mà nói thời gian tình cảm tốt cũng chỉ là hơn nửa năm.
,
Ngộ nhỡ bốn năm nay trái tim cô để người khác câu đi mất, vậy thì anh ——
Sau khi sự hoang mang ban đầu hiện lên, Diêu Hữu Thiên lại nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Anh đã hiểu lầm, anh không hề nhìn thấy, cũng không biết người đó là Diêu Phàm.
Cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, cô cũng đã có sức mạnh. Ngẩng đầu, không hề sợ hãi ánh mắt Cố Thừa Diệu nhìn mình chút nào, trong mắt đẹp là vẻ hoàn toàn thản nhiên.
“Cố Thừa Diệu, tôi ở cùng với người đàn ông nào, hình như không liên quan đến anh?”
“Chúng ta đã ly hôn rồi.”
,
“Diêu Hữu Thiên.” Cố Thừa Diệu bịt kín môi cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt khiến anh vừa tức vừa hận kia: “Anh đã nói rồi, không được nói hai chữ đó trước mặt anh.”
“Chữ gì?” Diêu Hữu Thiên gạt tay anh ra: “Ly hôn sao?”
“Ở riêng hai năm trở lên, đã có thể yêu cầu tòa án cho ly hôn rồi. Cố Thừa Diệu, không cần tôi nhắc nhở anh chứ? Huống hồ, lúc đó chính anh đã đồng ý.”
“Anh đã nói là đừng nhắc đến.”
,
Cố Thừa Diệu cực kỳ tức giận: “Em như vậy, là muốn anh trừng phạt em tối hôm nay không mở được miệng sao?”
“Anh dám ——” Cô biết trừng phạt anh nói là gì. Giọng nói của Diêu Hữu Thiên cao hơn một bậc: “Cho dù tôi có người đàn ông khác thì sao? Nếu như tôi thật sự có người đàn ông khác, anh muốn thế nào?”
“. . . . . .”
Im lặng lan tràn giữa hai người.
Quả thật Cố Thừa Diệu không ngờ cô lại thật sự có người đàn ông khác ——
,
“Cố Thừa Diệu.” Hai tay Diêu Hữu Thiên xuôi bên người năm chặt thành quyền, chỉ có chỉ có bản thân cô biết tâm trạng cô lúc này hồi hộp đến mức nào: “Nếu như tôi thật sự có người đàn ông khác, anh sẽ buông tay sao?”
Ánh mắt Cố Thừa Diệu nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, bên trong tràn ngập u ám.
Diêu Hữu Thiên cắn răng, ném ra đáp án cuối cùng: “Hôm nay anh làm ra những hành động này, là vì cái gì?”
“Bốn năm, có thể thay đổi rất nhiều chuyện.”
“Cho dù tôi có người đàn ông khác, cũng không kỳ lạ phải không?”
,
“Là ai ?” Bây giờ Chiến Li vẫn đang ở thành phố Y, nhà họ Diêu không biết Diêu Hữu Thiên chưa chết, chắc hẳn Chiến Li cũng không biết, nếu không mấy năm này đã sớm hành động rồi, vậy nên không thể là anh ta.
Vậy thì rốt cuộc là ai? Nhân lúc anh không có ở bên cạnh cô, đã cướp trái tim cô đi.
“Anh không biết.” Cô cũng tuyệt đối sẽ không cho anh cơ hội biết.
“Người nước ngoài?” Anh gần như có thể nghe ra, giọng nói cãi vã của mình rồi.
“Phải.” Diêu Phàm sinh ra ở nước Anh, đương nhiên mang quốc tịch nước Anh rồi.
,
“Em yêu anh ta?” Sắc mặt Cố Thừa Diệu, lúc này có thể gọi là tái mét.
Diêu Hữu Thiên gật đầu thật mạnh, không phủ nhận chút nào: “Phải. Tôi yêu anh ấy. Rất yêu, yêu vô cùng, trên thế giới này, người tôi yêu nhất chính là anh ấy. Anh hài lòng chưa?”
Tại sao? Trái tim cô có thể thay đổi nhanh như vậy?
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Cố Thừa Diệu gần như sắp đứng không vững nữa, hai tay anh nắm chặt, đầu ngón tay đâmvào lòng bàn tay, chỗ vừa rồi bị tàn thuốc làm bỏng càng đau đớn hơn.
Nhưng anh không cảm nhận được một chút nào.
“Em, các người ——“
,
Diêu Hữu Thiên giống như biết anh đang muốn hỏi điều gì: “Bọn tôi đã ở cùng nhau hơn ba năm rồi. Anh ấy rất tốt, cực kỳ tốt. Anh ấy rất yêu tôi. Cũng chỉ yêu mình tôi. Điều quan trọng nhất là, cho dù xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng sẽ đứng về phía tôi.”
“Cố Thừa Diệu, anh biết không? Cho dù xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng sẽ yêu tôi, tin tưởng tôi, cũng tin người tôi yêu là anh ấy.”
“Chúng tôi, nương tựa lẫn nhau. Cũng là duy nhất của nhau.”
Nghĩ đến Diêu Phàm, đường nét khuôn mặt của Diêu Hữu Thiên đều trở nên nhu hòa. Trong mắt là hào quang người mẹ.
Diêu Phàm, đó chính là sinh mạng của cô.
Ánh mắt của cô nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến mức cho dù Cố Thừa Diệu không ngừng tìm kiếm, cũng không tìm ra được một phần nào giống như cô đang nói dối.
Cô ấy thật sự có một người đàn ông như vậy.
,
Trong những ngày tháng anh nhớ nhung cô phát cuồng, cô đã ở cùng với một người đàn ông khác.
Thậm chí bọn họ đã ở bên nhau hơn ba năm ——
Nói rõ điều gì? Nói rõ cô vừa rời khỏi mình chưa được bao lâu, đã quên mất anh rồi.
Cô đã có người đàn ông khác.
Cằm Cố Thừa Diệu căng chặt, khuôn mặt anh tuấn hiện lên sắc xanh, mắt nhìn chằm chằm cô, gần như sắp bốc ra lửa.
,
Hầu kết của ông chuyển động lên xuống. Đang ra sức khắc chế kích động lúc này của mình.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt Diêu Hữu Thiên trước mặt, anh không quên được. Lúc cô nói đến một người đàn ông khác trên mặt tràn ra sự dịu dàng.
Ánh sáng dịu dàng như vậy, lúc bọn họ ở bên nhau trước đây, anh chưa từng nhìn thấy trên mặt cô ——
Trái tim bắt đầu co rút đau đớn. Từng chút từng chút, cuối cùng hóa thành đau lòng.
Anh cho rằng mình đã sớm chết, trống rỗng vào bốn năm trước.
,
Nhưng sau khi gặp lại cô vào hôm nay đã sống lại.
Mà bây giờ cô chỉ cần nói một câu đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, đã có thể khiến anh cảm thấy vạn tiễn xuyên tim.
Anh muốn lay cô thật mạnh một phen. Muốn thét lên với cô, muốn hôn cô, thậm chí muốn mạnh mẽ chiếm đoạt cô.
Vây cô trong lòng anh, không cho đi đâu hết.
Nhưng anh làm không được.
Kích đônhg nhất thời bốn năm trước, đã khiến anh đau khổ mất đi người yêu.
,
Anh không thể làm tổn thương cô nữa.
“Diêu Hữu Thiên. Em thật tàn nhẫn.”
Bỏ lại câu này, Cố Thừa Diệu rời đi mà không quay đầu lại.
Trong vòng một ngày, anh đã trải qua cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Bây giờ anh chỉ muốn cách xa một chút, xa thêm chút nữa.
Cách xa người phụ nữ có thể dễ dàng tác động cảm xúc của anh.
,
Cửa mở ra rồi đóng lại. Tiếng động này, khiến Diêu Hữu Thiên vẫn luôn cứng đờ ở đó đột nhiên trở nên mềm nhũn.
Tiến lên hai bước, mờ mịt ngồi xuống ghế sofa ở ban công.
Sự yên tĩnh truyền đến trong không khí khiến cô biết anh đã đi rồi.
Nhắm mắt lại, Diêu Hữu Thiên thả lỏng đầu óc mình, không nghe không nghĩ không cảm nhận.
Cứ kết thúc như vậy đi
Anh đi thật rồi, cô nên cảm thấy nhẹ nhõm, có điều cảm giác mất mát không thể khắc chế trong lòng là sao vậy?