Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 376: Chương 376: Dám bắt nạt con chị muốn bị đánh sao 2




Editor: Xám

Đường Diệc Thâm từ đầu đến cuối đều không nói gì, giống như là đang thưởng thức tranh chấp giữa con trai mình và Cố Thừa Diệu.

Đến khi mọi người đi hết rồi, lúc này mới tiến lên hai bước, một tay ôm con gái, tay còn lại vỗ vỗ vai Cố Thừa Diệu.

“Thừa Diệu, cảm ơn em.”

Hai năm nay Đường Hạo Triết cậy người nhà yêu thương bé, gây chuyện đến long trời lở đất.

,

Cộng thêm còn có một Hiên Viên Long Nhất phát điên cùng bé, mang theo hai tiểu quỷ nhà mình ngày ngày nổi loạn.

Anh nói một câu, Đường Hạo Triết có thể cãi một câu.

Nhưng đã rất lâu rồi anh không thấy, Đường Hạo Triết bị người ta chỉnh cho không biết giấu mặt vào đâu.

Cố Thừa Diệu xem lời Đường Diệc Thâm là nói mát, trên mặt có chút ngại ngùng: “anh rể. Anh đừng mỉa mai em.”

“Không phải. Anh thật sự cảm ơn em.” Thằng nhóc thối kia ở nước Mỹ quá lâu, tính tình cũng ngang tàng quá rồi, không ai quản thúc được nó.

“Tiếp tục giữ vững nhé.” Đường Diệc Thâm lại xoa đầu Cố Dịch Phàm, lúc này mới ôm con gái đi tìm vợ.

,

Hiện giờ ở hành lang chỉ còn lại một nhà ba người Cố Thừa Diệu.

Mặt Cố Dịch Phàm hơi đỏ, bé giãy giụa hai cái, tỏ ý bảo Cố Thừa Diệu đặt mình xuống: “Cháu cũng không cần ôm.”

“Không sao, ba thích ôm con.” Hôm nay Cố Thừa Diệu còn muốn thân thiết với con trai hơn một chút.

Cố Dịch Phàm lúng túng, nhìn về phía Diêu Hữu Thiên giống như cầu cứu.

Hôm nay chú này thật kỳ lạ

Hơn nữa bé thật sự cảm thấy xấu hổ. Bởi vì lời nói của Đường Hạo Triết kia.

,

“Ba nói với con, con không cần để ý thằng nhóc thối kia.” Cố Thừa Diệu giải thích với con trai. Con trai của anh, làm sao có thể so với tiểu ác ma Đường Hạo Triết kia được: “Ngày nào nó cũng nghịch ngợm gây sự, ba mẹ nó đều không thích nó, cho nên mới không ôm nó. Phàm Phàm ngoan nhất, nghe lời nhất, ba thích con, nên mới ôm con.”

Cố Thừa Diệu nói câu này, cũng không sợ đau đầu lưỡi, cũng không biết là ai nhìn thấy con trai dính lấy Diêu Hữu Thiên lại không chịu được.

Luôn muốn tống con trai đi.

Diêu Hữu Thiên thật sự có kích động muốn xem thường. Có điều đã nhịn được.

Vươn tay ôm con trai vào tay mình, nhìn Cố Thừa Diệu bằng vẻ mặt bất đắc dĩ: “Anh có thể đừng nói linh tinh trước mặt trẻ con không?”

,

“Anh nói linh tinh chỗ nào? Anh nói thật.” Cố Thừa Diệu xoa đỉnh đầu con trai. Càng nhìn càng cảm thấy vẫn là con trai mình đáng yêu.

Ít nhất là đáng yêu hơn Đường Hạo Triết.

“Đi. Con trai, hôm nay ba đưa con ra ngoài chơi.”

“Đi đâu vậy?”

“Bên phía quảng trường Thiên An đã mở một nhà hàng cho trẻ em. Đi, hôm qua nghe Tiểu Mã nói không tệ, đi, chúng ta đưa con trai đến đó chơi thử.”

,

“Không ổn đâu? Mọi người đều ăn cơm ở nhà, chúng ta lại chạy ra ngoài?” Nhà Đường Diệc Thâm đã đến rồi, mọi người đều ăn cơm ở nhà lớn.

Bọn họ như vậy, có phải sẽ khiến trưởng bối không vui không?

“Thôi. Chính là vì bọn họ đều đã đến, chúng ta đi mới không sao. Đi thôi.” Cố Thừa Diệu chẳng quan tâm.

Cái thằng tiểu ác ma Đường Hạo Triết đó? Nhiều nhất chỉ có thể yên tĩnh ba phút, quay đầu lại muốn qua đây náo loạn. Anh không thể để nó dạy hư con trai mình được.

Diêu Hữu Thiên không địch lại được Cố Thừa Diệu, bị anh kéo ra ngoài cửa.

Mà Đường Hạo Triết khó khăn lắm mới được Cố Tĩnh Đình khuyên bảo bình tĩnh lại, tâm tâm niệm niệm muốn tìm Cố Dịch Phàm báo thù, kết quả, đến lúc ăn tối, mới phát hiện, bé lại không có mặt ——

Cậu bạn nhỏ Đường Hạo Triết lập tức thấy buồn bực. Thật buồn bực.

........................................................................

Đường Hạo Triết không muốn đi nhà trẻ. Bé nói người trong nhà trẻ, đều ấu trĩ.

Nội dung giảng dạy, bé đã biết từ lâu rồi, hoàn toàn không cần đi nhà trẻ.

Sức khỏe của bé rất tốt, mỗi sáng sớm thức dậy, đều phải cùng luyện quyền với ba.

Vốn dĩ bé không ở trong nhà lớn. Bởi vì cho dù là Cố Tĩnh Đình hay là Đường Diệc Thâm, đều có nhà ở Bắc Đô.

,

Có điều ngày hôm qua bé đợi đến rất muộn cũng không thấy Cố Dịch Phàm, tâm trạng rất xấu.

Vậy nên sáng sớm vừa luyện quyền xong, lại đi tìm Cố Dịch Phàm, nhưng được thông báo, Cố Dịch Phàm lại đi nhà trẻ rồi?

“Nơi mà một đám trẻ nhỏ cùng ca hát vỗ tay như đứa ngốc đó, chơi có gì vui?”

Đường Hạo Triết không hiểu, em gái quá nhỏ, không chơi với bé được.

Mặc dù Cố Dịch Phàm nhìn yếu xìu. Có điều tốt xấu gì cũng là một bé trai.

Nếu là bé trai, đương nhiên bé (Đường Hạo Triết) muốn chơi với bé (Cố Dịch Phàm).

,

Vậy nên lần đầu tiên, Đường Hạo Triết lại xin mẹ bé, đưa bé đến nhà trẻ mà Cố Dịch Phàm đi học.

Vì vậy vào ngày thứ ba sau khi cậu bạn nhỏ Đường Hạo Triết đến đây, cuối cùng bé đã vào nhà trẻ của bạn nhỏ Cố Dịch Phàm.

Càng cạn lời hơn là, rõ ràng bé đã hơn bốn tuổi rồi, nên lên lớp chồi rồi.

Bé lại không chịu, chạy đến lớp mẫu giáo bé của Cố Dịch Phàm.

Cứ như vậy, hai đứa bé trở thành bạn học.

Sau khi Diêu Hữu Thiên biết chuyện này, cực kỳ cạn lời.

....................................................................................

Ban đêm.

Cố Thừa Diệu nhìn bản ghi chép trên màn hình máy tính, ngẩng đầu đã nhìn thấy Diêu Hữu Thiên nhíu mày đi vào cửu, nhìn giống như có tâm trạng vậy.

Cố Thừa Diệu đứng dậy ngay, kéo tay cô để cô ngồi xuống bên cạnh mình.

“Mệt rồi à?” Dỗ trẻ con cũng rất mệt. Huống hồ sau khi về Bắc Đô, Cố Dịch Phàm hoạt bát hơn rất nhiều.

Khóe miệng Diêu Hữu Thiên mấp máy, nghĩ đến lời con trai nói với cô: “Thừa Diệu, chuyện đó, chị gái và anh rể, khi nào thì về nước?”

“Không biết, sao vậy?”

,

“Không phải.” Diêu Hữu Thiên cũng không biết phải nói thế nào.

Ngày hôm qua Đường Diệc Thâm và Cố Tĩnh Đình không nói lại được Đường Hạo Triết, đã đưa bé đến cùng một nhà trẻ với Cố Dịch Phàm.

Kết quả mới có một ngày, Đường Hạo Triết đã trở thành Bá vương trong lớp.

Hôm nay lại càng ghê gớm hơn, ngay cả bạn nhỏ lớp bên cạnh cũng bị bé thu phục rồi.

Đường Hạo Triết nói với Cố Dịch Phàm: “Chú xem, anh đã thu nhận nhiều đàn em như vậy rồi, sau này anh sẽ bảo kê cho cậu. Cho nên chú phải gọi anh là lão đại. Có nghe thấy không?”

“Nhưng mẹ bảo em gọi anh là anh trai.” Cố Thừa Diệu là một bé ngoan nghe lời.

,

“Gọi anh trai tầm thường lắm, phải gọi là lão đại.” Đường Hạo Triết hơn bốn tuổi, sức khỏe cũng tốt hơn Cố Thừa Diệu, vóc dáng cao hơn bé nửa cái đầu. Bé rất khí phách vỗ vai Cố Dịch Phàm: “Bảo gọi lão đại thì cứ gọi lão đại. Chú chờ xem, sau này những người trong nhà trẻ này, tất cả đều phải nghe anh. Nếu như chú không gọi anh là lão đại, anh sẽ bảo bọn nó đánh chú.”

Cố Dịch Phàm bị bé vỗ cho vai hơi đau.

Vốn dĩ sức khỏe của bé không tốt, nếu như bị những người này đánh một trận, vậy nhất định bé sẽ bị thương.

Mẹ nói, bé không thể bị thương, nếu không rất nguy hiểm.

“Vậy, vậy nếu như về nhà cũng gọi anh là lão đại, mẹ mắng em thì phải làm sao?”

,

“Sao chú đần thế?” Đường Hạo Triết nhìn bé bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc: “Đương nhiên là ở trường thì gọi lão đại, ở nhà thì gọi anh trai. Chú đần như thế, coi chừng anh không xem chú là đàn em của anh đâu.”

Em còn chẳng muốn làm đâu. Cố Dịch Phàm thật sự không muốn làm.

Bé không hiểu lão đại và anh trai có gì khác nhau.

Chỉ là, thấy Đường Hạo Triết vừa đi học, đã chiêu mộ được không ít kẻ vây quanh, đều gọi như vậy, bé đành phải nghe lợi gọi lão đại theo.

Buổi chiều hôm nay lúc chơi trò chơi, bé quên mất, buột miệng gọi anh Đường Hạo Triết.

,

Sau đó bị một "đàn em" mà Đường Hạo Triết mới thu nhận búng cho một cái: “Đã bảo phải gọi lão đại, mày gọi anh trai cái gi?”

Kết quả đến lúc ăn điểm tâm, bé phát hiện vào lúc giáo viên không chú ý điểm tâm của mình đã bị cướp mất.

Đường Hạo Triết mở miệng hai ba lần đã ăn hơn một nửa điểm tâm của bé, đến lúc hỉ còn lại một miếng mới ném trả lại trước mặt bé.

Cố Dịch Phàm đi tìm giáo viên tố cáo, kết quả Đường Hạo Triết và "đàn em" của bé cùng nói rằng, là Cố Dịch Phàm đã ăn hết, cố ý nói do bé ăn.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn#Đàn)Lê Quý Đ()n.

Mặc dù giáo viên đã cho Cố Dịch Phàm điểm tâm mới, nhưng lại cho bé hình phạt đứng, bởi vì bé không trung thực ——

Cậu bạn nhỏ Cố Dịch Phàm vì vậy mà buồn bực.

,

Đây là lần đầu tiên sau khi về Bắc Đô có tâm trạng buồn bực như vậy. Cho nên buổi tối không hề giữ kín mà nói với mẹ.

Diêu Hữu Thiên cũng buồn phiền.

Đó là trẻ con thế nào vậy?

Trên trán Cố Thừa Diệu hiện lên ba vạch đên, hôm qua anh đã biết chuyện chị gái ném thằng tiểu quỷ thối kia đến nhà trẻ, không ngờ đến còn một màn như hôm nay.

“Thật là quá đáng.” Anh đứng bật dậy: “Anh đi đánh thằng nhóc thối kia một trận.”

,

“Này, anh đủ rồi đấy.” Diêu Hữu Thiên kéo anh lại: “Chuyện lớn đến mức nào chứ? Một trưởng bối như anh lại so đo với một đứa bé, anh không thấy mất mặt à?”

“Làm sao có thể gọi là so đo chứ. Nó ức hiếp con trai anh.”

“Ngày mai nói chuyện tử tế với chị.” Diêu Hữu Thiên cưỡng ép kéo anh qua, bắt anh ngồi xuống: “Ngày mai em sẽ nói chuyện với chị. Hôm nay muộn như vậy rồi, Hạo Triết cũng ngủ rồi.”

Rõ ràng cô thấy người như Đường Diệc Thâm, rất chín chắn.

Cá tính của Cố Tĩnh Đình cũng rất thẳng thắn, tại sao lại sinh ra một đứa trẻ nhiều mưu kế thế chứ?

,

“Phàm Phàm ngủ rồi?”

“Vâng.” Cực kỳ uất ức, tâm trạng không tốt cả một buổi tối đấy. Diêu Hữu Thiên thật sự rất thương con.

So với Đường Hạo Triết, Cố Dịch Phàm vẫn luôn được cô bảo vệ tương đối tốt. Những chuyện tâm tư phức tạp này, cô chưa từng dạy con.

Mặc dù đã đi học mấy ngày, có chút tâm kế, nhưng so với Đường Hạo Triết, những tâm kế đó kém hơn rất nhiều.

Cố Thừa Diệu hận đến mức nghiến răng. Đường Hạo Triết đáng chết này.

“Anh cho em biết, thằng nhóc kia xong đời rồi.” Cố Thừa Diệu nghĩ đến chuyện xấu mà Đường Hạo Triết làm, thật sự có nói ba ngày ba đêm cũng không nói hết: “Ngày mai bảo chị đưa nó về nước Mỹ, nếu không đưa anh sẽ chuyển trường cho Phàm Phàm. Thật là, ức hiếp con trai anh. Anh với nó chưa xong đâu.”

,

Diêu Hữu Thiên nhìn dáng vẻ đầy lòng căm phẫn của anh, đột nhiên lại hơi buồn cười.

Tâm trạng buồn phiền ban đầu, thoáng cái đã tiêu tan không còn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.