Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 370: Chương 370: Em nói đùa thôi




Editor: Xám

Một cơn gió thổi qua, cô thấy hơi lạnh. Cố Thừa Diệu dắt tay cô, phát hiện tay cô rất lạnh.

“Tay em lạnh quá.”

Mặc dù vẫn là tháng tám, thời tiết Bắc Đô không hề lạnh.

Nhưng độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn, nhìn trên người cô chỉ mặc một chiếc áo dệt kim, quần áo như vậy, rất dễ bị lạnh.

Anh không nói hai lời cởi áo khoác trên người xuống, choàng lên lưng cô: “Bảo em mặc chiều quần áo một chút cũng không mặc. Cũng không sợ bị cảm.”

“Lúc em tới lại không lạnh.” Hống hồ cô đã mặc một chiếc áo dệt kim, lúc ban ngày, vẫn hơi nóng.

,

“Bây giờ chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn.” Cố Thừa Diệu cầm tay cô tiếp tục đi lên phía trước. Đi qua một rừng đào.

Lúc này đương nhiên không có hoa đào để xem.

Có điều đi qua rừng đào, chính là một rừng trúc.

Đi qua rừng trúc, sẽ đi đến tận cùng bên trong của hồ nhân tạo.

Ánh đèn bên này đều tối đi, chỉ có đèn chiếu dưới mặt đất phát ra ánh sáng trắng yếu ớt, chỉ phương hướng.

,

Ở bên cạnh rừng trúc. Đặt một chiếc xích đu làm bằng gỗ. Ngồi trên xích đu, vừa vặn có thể nhìn thấy hòn giả sơn giữa hồ, và cả đình nghỉ mát.

Ghế của xích đu rất lớn, khung gỗ cố định, nhìn ra được, hoàn toàn có thể chịu đựng được trọng lượng của bọn họ.

Cố Thừa Diệu kéo tay Diêu Hữu Thiên, ra hiệu cho cô ngồi lên xích đu.

“Cố Thừa Diệu?” Anh muốn làm gì

“Nào, nằm xuống.” Anh đỡ đầu của cô, để cô nằm lên đùi mình.

“Cố Thừa Diệu, anh ——” Anh sẽ không quên, ở đây là bên ngoài, hơn nữa hiện giờ cô còn không tiện nữa.

“Nằm xuống.” Ghế xích đu rộng rãi, cô không đấu lại được anh, đành phải nằm lên đùi anh: “Trước tiên em nhắm mắt lại.”

,

Diêu Hữu Thiên không biết trong đầu anh có ý đồ gì.

Có điều với bộ dạng hiện tại, anh muốn làm gì với mình, thì thật sự không được.

Cô đột nhiên thấy vô cùng may mắn, "người bạn tốt" của cô đến thật đúng lúc.

Nhắm mắt lại, nằm trên đùi anh.

Cô cảm nhận được hình như tay của anh gõ lên xích đu hai cái.

Cô muốn xem thử anh đang làm gì. Nhưng anh đã đưa một bàn tay che kín mắt cô.

,

“Cố Thừa Diệu.”

Người này, rốt cuộc muốn làm gì?

“Em chờ một chút, sắp xong rồi.” Cố Thừa Diệu nhìn góc độ mình điều chỉnh, còn thiếu một chút.

Diêu Hữu Thiên cau mày, không hiểu sao hô hấp hơi gấp gáp. Hơi nóng thở ra đó phả lên lòng bàn tay của Cố Thừa Diệu.

Ngưa ngứa, châm chích.

Anh đột nhiên nghĩ đến một vài hình ảnh rất không thuần khiết.

,

Bình tĩnh, bình tĩnh. Hôm nay anh muốn cùng với Diêu Hữu Thiên tận hưởng một Trung thu chỉ thuộc về bọn họ.

Thưởng thức ánh trăng chỉ thuộc về hai người bọn họ một lần.

Chỉ là nhuyễn ngọc ôn hương ôm trong lòng, không thất thần thì thật sự là hơi có lỗi với bản thân mình.

“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên vẫn luôn trong bóng tối, có chút không chịu nổi nữa, gió thổi tới, cô hơi lạnh, cô muốn ngồi dậy nhưng anh không cho: “Anh có buông tay không?”

“Sắp xong rồi.” Cố Thừa Diệu nhìn ánh trăng chiếu lên mặt Diêu Hữu Thiên, cười cười, cuối cùng buông tay ra.

,

Gần như là cùng lúc anh vừa buông tay, Diêu Hữu Thiên đã muốn ngồi dậy.

Nhưng vào lúc mở mắt thì ngây người. Ngây ngẩn nhìn một vầng trăng sáng được phóng đại treo lơ lửng trên đỉnh đầu.

“Ồ.” Cô hít ngược một hơi, nhất thời nằm đó không thể cử động.

“Thấy đẹp không?” Cố Thừa Diệu rất đắc ý, nơi này, chính là năm đó sau khi Diêu Hữu Thiên rời đi, anh tâm trạng phiền muộn đến đây giải sầu, ngẫu nhiên phát hiện ra.

Diêu Hữu Thiên nói không nên lời.

Vầng trăng vốn dĩ nên ở trên trời. Phản chiếu xuống giữa hồ. Mà Cố Thừa Diệu đã treo một chiếc gương phía trên xích đu.

,

Đó là một chiếc kính phóng đại, có bề mặt như vậy, vừa vặn đã phản chiếu mặt trăng ở giữa hồ vào bên trong.

Nhìn từ góc độ của Diêu Hữu Thiên, giống như ầng trăng kia ở ngay trước mắt mình vậy.

Vừa to, vừa tròn. Cô thậm chí cảm thấy mình gần như sắp không không mở mắt được nữa.

“Thật là xinh đẹp.”

Giống như vừa vươn tay, là có thể hái được trăng vậy.

“Đẹp đúng không?” Cố Thừa Diệu nhìn vẻ vui sướng bất ngờ trong mắt cô, cười hài lòng: “Đây mới gọi là ngắm trăng.”

,

Diêu Hữu Thiên không nói gì, đầu của cô, gối lên đùi anh.

Cô chẳng những có thể nhìn thấy trăng sáng, mà còn có thể nhìn thấy khuôn mặt của Cố Thừa Diệu.

Anh cười rực rỡ như thế, giống như một đứa trẻ.

Thật ra Cố Thừa Diệu vẫn luôn giống như một đứa trẻ.

Trừ đi sự chém giết, sắc bén của anh trên thương trường. Sự phóng đãng bất kham thỉnh thoảng lộ ra ngoài.

Nội tâm của hắn, có một nơi rất thuần túy, rất đơn thuần.

,

Bản tính của anh, vẫn luôn giống như một đứa trẻ.

Trái tim sạch sẽ, trong suốt giống như thủy tinh.

Cố Thừa Diệu thế này, là Cố Thừa Diệu mà cô yêu nhất.

“Lúc anh còn nhỏ, mỗi lần đến Tết Trung thu, bà nội sẽ ngắm trăng cùng với anh.”

Thật ra ba mẹ cũng đi, nhưng anh vẫn luôn không thân thiết lắm với bọn họ: “Thật ra trước đây anh cảm thấy trăng chẳng có gì đẹp. Có điều, anh thích ngắm trăng, bởi vì vào dịp này mỗi năm, đều có thể ở bên cạnh người nhà.”

,

Cho dù Cố Học Võ nhiều việc đến dâu, cũng không quản Kiều Tâm Uyển bận việc đến đâu.

Trung Thu hàng năm, bọn họ nhất định phải ở bên cạnh Uông Tú Nga và Cố Chí Cương.

Mà anh cũng vì vậy, mà yêu cái tết này.

“Em ngược lại với anh.” Diêu Hữu Thiên nhớ lại chuyện lúc bé, cũng rất hoài niệm: “Em vẫn luôn rất thích ngắm trăng. Nghe mẹ em nói, em lúc nhỏ chỉ cần vừa khó, bà sẽ ôm em ra bên ngoài, em vừa nhìn thấy trăng sáng, em sẽ không khóc nữa.”

“Ừ. Anh đã nghe anh trai em kể.” Diêu Hữu Quốc từng kể với anh, nhắc đến Diêu Hữu Quốc: “Bây giờ anh cả em thế nào rồi, Từ Tư Nhiễm kia, đã tìm được chưa?”

,

“Hôm qua anh ấy đã về thành phố Y, có thể phải hết Tết mới quay lại. Về phần Tư Nhiễm, vẫn chưa có tin tức.”

Thật ra bây giờ người nhà họ Diêu, cũng không có tâm trạng ăn Tết đâu?

Nghĩ đến náo loạn điên khùng của Phương Giai Kỳ, cô lại có chút không chịu nổi, không rõ vì sao Diêu Hữu Quốc lại muốn cưới cô ta.

“Ừ.” Thật ra Cố Thừa Diệu rất hiểu Diêu Hữu Quốc. Có điều bây giờ không thích hợp nhắc đến những chuyện này: “Sẽ tìm được thôi, đừng vội.”

“Đúng, sẽ tìm được.” Diêu Hữu Thiên nghĩ đến đã làm bạn thân với Từ Tư Nhiễm nhiều năm như vậy, tâm trạng có chút chua xót: “Lúc em còn nhỏ chơi Trung thu, mẹ sẽ bưng một chậu nước, để ánh trăng phản chiếu lên mặt nước. Em luôn thích đưa tay ra bắt, mỗi lần bắt lấy, lại không có gì.”

,

“Ha ha, em đúng là một cô ngốc.” Cố Thừa Diệu chưa từng làm chuyện ngốc nghếch như vậy: “Lúc nhỏ em ngốc như vậy à?”

“Anh mới ngốc đấy.” Diêu Hữu Thiên giả vờ giận, giơ tay lên muốn cho Cố Thừa Diệu hai cái: “Cả nhà anh đều ngốc.”

“Cả nhà anh chẳng phải bao gồm em sao?” Cố Thừa Diệu độth nhiên đưa tay ôm lấy người Diêu Hữu Thiên, khiến cô dán chặt vào mình: “Mắng cả mình vào, em thật đúng là ——“

Khí nóng anh thở ra, ở ngay bên gò má cô, Diêu Hữu Thiên muốn lùi ra. Thế nhưng anh không buông tay.

“Đừng động.” Anh nâng mặt cô, cứ như vậy, hôn lên.

“Ưmh ——“

,

Âm thanh của Diêu Hữu Thiên bị anh cắn nuốt. Cô không có cách cử động.

Ngày lành cảnh đẹp, ánh trăng, hồ nước, trên đầu bọn họ, lại treo một vầng trăng tròn, hiện ra từ trong gương, phản xạ ánh sáng nhu hòa.

Chiếu lên mặt bọn họ, nhuộm một lớp mịt mờ.

Ngũ quan của Cố Thừa Diệu, lúc này trở nên có phần không chân thực.Phần tóc lộn xộn trước trán anh, cứ giống như mang theo hào quang màu vàng.

Diêu Hữu Thiên hơi say rồi, môi lưỡi của anh, hơi thở của anh, vòng ôm của anh, không cái nào không khiến cô đắm say.

Cô không đẩy anh ra được, cũng không muốn đẩy.

Để mặc anh hôn. Sự lạnh lẽo nơi cơ thể đã sớm biến mất.

Có điều đến lúc càng hôn càng mất khống chế, lý trí của cô quay về, cuối cùng khiến cô tỉnh táo trong thoáng chốc.

“Không, không được.”

Bây giờ là ở bên ngoài, huống hồ, cô quả thực không tiện.

“Thiên Thiên.” Ôm thật mạnh cơ thể cô vào trong lòng. Nếu như có thể, anh thật sự muốn cứ như vậy mà nuốt lấy cô.

,

“Anh ——” Hơi thở của Diêu Hữu Thiên cũng hơi gấp gáp. Động tình, không chỉ là đàn ông sẽ có, phụ nữ cũng vậy.

Nhất là khi đối mặt với người mình yêu.

Cảm nhận được gợn sóng nơi bụng dưới, cô hít sâu một hơi, đẩy anh ra, người lại ngồi nghiêm chỉnh. Ngồi rất có quy củ, ngay cả tay cũng không cho anh chạm một cái.

Cố Thừa Diệu nào nhịn được. Ôm lấy eo cô, không cho cô thoát khỏi mình: “Đừng động, anh không động vào em là được mà.”

“,,,, ” Cô cố hết sức bình phục hơi thở của mình, ánh mắt rơi lên ánh trăng giữa hồ, con ngươi nhuộm một lớp mông lung.

Không muốn để Cố Thừa Diệu tiếp tục nữa, cô lại ngẩng đầu: “Lý Bạch nói, nâng chén mời trăng sáng, thêm bóng nữa là ba (người). Đáng tiếc, ở nơi này của chúng ta không có rượi.”

“Ai nói không có?” Cố Thừa Diệu nghiêng mặt, đột nhiên cười có chút tà ác: “Em muốn uống rượu?”

,

“Không muốn, chỉ là cảm thấy có rượu sẽ càng hợp cảnh.”

“Thật sự là có.” Cố Thừa Diệu đứng lên, ở ngay giữa rừng trúc nhỏ, lấy ra một chiếc xe đẩy.

Phía trên đặt một chút đồ uống, điểm tâm, còn có rượu vang đỏ.

“Em muốn ăn gì?” Anh giống như một nhà ảo thuật, khoe khoang sự lợi hại của mình: “Anh đều có thể biến ra.”

Bây giờ Diêu Hữu Thiên mới biết, sự chuẩn bị của người, không chỉ như vậy: “Em muốn —— bánh Trung thu.”

Cô đã nhìn chuẩn xác trên xe đẩy của anh không có, cố ý nói như vậy

,

“Á.” Cố Thừa Diệu cau mày, hình như có chút khó xử: “Yêu cầu của vợ yêu đại nhân, làm sao anh có thể không thỏa mãn đây?”

Vỗ tay, giả vờ huơ tay hai cái lên không trung, chỉ về phía Diêu Hữu Thiên: “Em lục túi quần áo của anh một cái.”

Diêu Hữu Thiên nửa tin nửa ngờ thăm dò chiếc áo khoác ban đầu là choàng trên người cô, bây giờ đổi thành đắp lên người cô. Quả nhiên lấy ra từ bên trong một chiếc bánh Trung thu.

Chỉ liếc mắt, cũng biết là đồ vừa nãy Đỗ Thanh Hiên cho người chuẩn bị.

“Anh ăn gian.” Diêu Hữu Thiên liếc dòng chữ trên bánh trung thu một cái, dưới ánh trăng, nhìn không rõ lắm: “Em không muốn bánh vị lòng đỏ trứng. Đổi thành vị chay đi.”

,

“Vợ ——” Cố Thừa Diệu cũng biết cô cố ý làm khó mình, đi đến trước mặt cô rồi gồi xuống: “Anh gắng sức như vậy, đã biến ra một đống đồ ăn, em cứ ăn tạm một cái đi.”

Anh chớp chớp mắt, dáng vẻ đó, ngập ý lấy lòng. Có điều người nào đó lại không cảm kích..

“Không phải anh nói em muốn ăn gì anh đều có thể biến ra sao?” Diêu Hữu Thiên dùng câu của anh để chặn anh: “Không cần bánh trung thu chay cũng được, em muốn ăn lựu.”

Độ khó của cái này cao hơn. Lần này Cố Thừa Diệu bại trước cô rồi: “Anh phục em rồi, em chờ ở đây, anh đi lấy giúp em.”

Chỉ chọn cái anh không chuẩn bị, cô cố ý phải không?

Anh thật sự muốn đến tiền viện lấy, Diêu Hữu Thiên vội kéo tay anh: “Em nói đùa thôi.”

Nếu anh đi thật, ở đây sẽ chỉ còn lại một mình cô.

,

“Vẫn là vợ quân tâm anh mà.” Cố Thừa Diệu hôn mạnh lên mặt cô một cái: “Có điều vợ quan tâm như vậy, làm sao anh có thể khiến vợ thất vọng chứ?”

Tay anh lấy đồ bên phía dưới xe đẩy, thật sự lấy ra một quả lựu: “Tinh tinh tinh tinh. Thế nào? Ảo thuật của anh lợi hại không?”

“Lợi hại lợi hại.” Diêu Hữu Thiên nhẫn nhịn cơn kích động trợn trắng mắt, khen ngợi không thật lòng lắm: “Đệ nhất thiên hạ, ảo thuật của anh, đã vượt qua David Copperfield rồi.”

“Khụ.” Da mặt Cố Thừa Diệu thật sự vẫn có thể dày như thế: “Quá khen quá khen. Anh cũng cảm thấy như vậy. Lần sau biến cho em thứ tốt hơn.”

Lần sau?

Diêu Hữu Thiên cười nhẹ: “Được, em chờ lần sau của anh.”

có người như vậy ở bên cạnh trải qua ngày tháng, có lẽ cuộc đời vĩnh viễn cũng sẽ không nhàm chán.

,

“Anh bóc giúp em.” Cố Thừa Diệu cũng là sau này mới biết, thì ra Diêu Hữu Thiên thích ăn lựu.

Vừa nãy nhìn thấy trên bàn có, cố ý lấy một quả.

Bóc lựu ra, hạt lớn thịt tròn, thoạt nhìn dáng vẻ rất ngọt rất ngon.

“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên nhận lấy lựu anh đưa, trong lòng vẫn rất cảm động: “Cảm ơn anh.”

Tết Trung thu này, cô thấy rất vui vẻ.

Cố Thừa Diệu nhìn cô một cái, áp mặt qua, tỏ ý cô cho chút quà cảm ơn thực dụng.

,

Diêu Hữu Thiên hết cách với anh, hôn lên mặt anh một cái.

Mặc dù không hài lòng lắm, anh cũng không tiếp tục dây dưa nữa, nhớ đến Trung thu năm năm trước.

Dường như quan hệ của hai người, chính là bắt đầu thay đổi từ lúc đó: “Thiên Thiên, em còn nhớ không? Năm năm trước, cũng là Tết Trung thu, em đã làm gì?”

Đùa giỡn chồng của mình, lúc ấy mặc dù xấu hổ vô cùng, bây giờ nghĩ lại, lại cảm thấy may mắn.

Diêu Hữu Thiên ngẩn ra một lát, cũng đã nhớ ra.

Sự chủ động của cô. Cũng là lúc này mới phát hiện, hình như cô vẫn chưa nói với Cố Thừa Diệu, chín năm trước, anh từng cứu mình một mạng.

,

“Anh luôn rất hiếu kỳ, có phải từ lúc đó, em đã bắt đầu yêu anh không?”

Suy nghĩ của Cố Thừa Diệu rất đáng ghét.

Yêu? Tuyệt đối không có, Diêu Hữu Thiên biết rất rõ.

Lúc ấy cô đối với Cố Thừa Diệu, chỉ có chút động lòng mà thôi: “Thật ra em cứ quên nói với anh một chuyện.”

Trước khi yêu anh, sự động lòng khó hiểu đó.

Hôm nay anh biểu hiện tốt, có lẽ cô có thể để sau này nói với anh, công lao to lớn anh từng có.

Diêu Hữu Thiên suy nghĩ nhắc đến chuyện chín năm trước như thế nào thì tốt hơn, điện thoại cô lại reo lên vào lúc nào.

,

........................................................................

【 Ngoại truyện 】

Cố tam thiếu: Bây giờ tôi thật sự khẳng định, cô là mẹ kế.

Má Nguyệt: Why? (tại sao)

Cố tam thiếu: Ngày lành cảnh đẹp như thế, cô lại bắt tôi chỉ có thể nhìn, không được ăn. Cô không phải mẹ kế thì ai phải?

Má Nguyệt: Khụ. Phải tiết chế một chút nha. Có điều như thế còn tốt. Ngộ nhỡ mang thai, anh phải cấm lâu hơn đó.

Cố tam thiếu: Toát mồ hôi. Kiên quyết không sinh đứa thứ hai. Cô nhất định không được để Thiên Thiên mang thai nữa cho tôi.

Má Nguyệt: Về chuyện này. Tôi nói không tính.

Cố tam thiếu: Vậy ai nói mới tính?

Má Nguyệt: Đứa nhỏ thứ hai của anh nói thì tính. Nó thích đến, thì đương nhiên sẽ có.

Cố tam thiếu: Mẹ ghẻ. Cô tuyệt đối là cực phẩm mẹ ghẻ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.