Hôm nay Diêu Hữu thiên mặc một bộ lễ phục dài có màu sắc kết hợp. Cổ áo chữ V đơn giản màu trắng
Phần phía dưới thêu hoa tinh xảo nổi lên thân hình cực kỳ yểu điệu, lung linh kéo dài đến tận eo, phía dưới là một mảnh màu đỏ
Lúc đi lại làn váy cũng sẽ bay múa theo. Vô cùng trắng, vô cùng hồng. Xen
lẫn vào nhau, không có chút nào đột ngột. Ngược lại dung hòa khác thường
Cả người tỏa ra khí thế tao nhã. Vừa mới vào cửa, cho dù là đứng trong dàn mỹ nữ, nhưng vẫn hấp dẫn vô số ánh mắt
Cố Tĩnh Đình nhìn thấy Diêu Hữu Thiên trước tiên, nhanh chóng đi về phía
cô. Trên mặt là nụ cười yêu kiều: “Thiên Thiên, cô đã đến rồi.”
“Ừ.” Tầm mắt Diêu Hữu Thiên rơi vào trên bụng của Cố Tĩnh Đình, vẻ mặt có chút kính sợ còn có mấy phần lo lắng
Mầy ngày không gặp, hình như bụng của cô ấy lớn lên rất nhiều: “Cô sắp sinh rồi sao?”
“Ừ” Cố Tĩnh Đình gật đầu một cái. Lôi kéo tay của Diêu Hữu Thiên: “Chỉ mấy
ngày nữa thôi. Đến đây, tôi giới thiệu cho cô một người.”
Người cô nói, đương nhiên là tổng giám đốc đương nhiệm Cố thị, Cố Thừa Kỳ. Cũng là em họ của cô
Đối với sự nhiệt tình của cô, Diêu Hữu Thiên có chút im lặng, sẽ không làm mất thể hiện của cô
Theo bước chân của cô đi tới Cố Thừa Kỳ đang đứng trong hội trường.
Trong lòng không có chút ý nghĩ muốn kết thân với Cố thị. Trải qua bốn năm
tình cảm với Triệu Nhân Uyên, trong thời gian ngắn, cô chưa có ý định
tìm kiếm tình yêu mới
Nhưng mà nếu như hai nhà đã xác định hợp tác, sau này Cố tĩnh Đình sinh con, đương nhiên cô muốn lui tới Cố thị nhiều hơn
Cố Thừa kỳ, tướng mạo anh tuấn, vóc người cao to. Chỉ là cặp mắt kia, lạnh lẽo, thâm trầm, bên trong không có một tia sáng rỡ.
Trong lòng Diêu Hữu Thiên có chút kinh ngạc lóe lên, vẫn kiềm chế giữ vẻ bình tĩnh đưa tay: “Cố tổng, hân hạnh.”
“Hân hạnh.” Ánh mắt Cố Thừa Kỳ nhàn nhạt, anh chỉ 26 tuổi, nhưng giống như ông cụ trải qua tang thương
Cố Tĩnh Đình giới thiệu hai người xong, phất tay một cái, rời đi
Hôm nay ông xã yêu dấu Đường Diệc Sâm của cô sẽ trở về, cô muốn về nhà sớm một chút để gặp anh
Cố Tĩnh Đình vừa đi, Cố Thừa Kỳ và Diêu Hữu Thiên lâm vào lúng túng, hai người không hề nói chuyện
Không khí không khỏi quái dị
Vẫn là Diêu Hữu Thiên dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc
“Cố tổng, tôi hiểu rõ ý của chị anh, chỉ là xin anh yên tâm, tôi chỉ muốn hợp tác với Cố thị, không muốn kết thân với Cố thị.”
Cô khẽ mở đôi môi, lời nói ra khiến Cố Thừa Kỳ nhất thời kinh ngạc sau đó toát ra mấy phần tán thưởng
Cô gái trước mắt, ngược lại thông minh vượt quá dự liệu của anh. Hơn nữa,
ánh mắt cô ấy nhìn mình, quả thực không có một chút vẻ mơ ước
Tinh khiết, vắng lạnh, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh
Khẽ mỉm cười, thì ra là lúng túng biến mất không thấy gì nữa, lúc người hầu bàn bưng rượu đỏ qua Cố Thừa Kỳ đưa cho Diêu Hữu Thiên một ly
“Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Cái ly trên không trung va chạm, cả hai đều rõ ràng, mình và đối phương
không có tình yêu nam nữ. Lần hợp tác này, chắc hẳn sẽ cực kỳ thuận lợi
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tại một chỗ khác trong phòng yến hội, hai cô gái ghé vào bàn dài nói nhỏ
“Mộng Thiền.” Từ lúc đi vào tầm mắt của Âu Dương Giác Mẫn chưa từng rời khỏi Cố Thừa Kỳ: “Cố Thừa Kỳ thật là đẹp trai.”
“Anh Thừa Kỳ đúng là rất đẹp.” Thẩm Mộng Thiền, con gái của Thẩm Thành. Cũng coi như em gái từ nhỏ lớn lên bên cạnh anh em nhà họ Cố: “Nhưng mà, cậu đừng nghĩ đến anh ấy nữa.”
“Tại sao đừng nghĩ nữa?” Trong lòng Âu Dương Giác Mẫn ngứa ngáy, ba anh em nhà họ Cố đều rất đẹp trai, hơn nữa đều đặc sắc
Nhưng mà Cố Thừa Diệu đã có bạn gái. Cô lại yêu thích Cố Thừa Kỳ, cảm giác mình không thể khống chế được
Nhìn tới nhìn lui, chỉ có Cố Thừa Kỳ là tốt nhất: “Dù sao bạn gái anh ấy cũng mất rồi. Sao cậu không thể giúp mình chứ?”
“Giác Mẫn, không phải là mình đả kích cậu, coi như Tống Vân Hi đã mất, cậu
cũng không có cơ hội.” Thẩm Mộng Thiền là người chứng kiến chuyện tình
của Cố Thừa Kỳ và Tống Vân Hi
Tình cảm anh đối với Tống Vân Hi, tuyệt đối không phải ngày một ngày hai là có thể thay đổi
“Cậu nói xem Tống Vân Hi đã mất rồi, Cố Thừa Kỳ trẻ tuổi như thế, không lẽ
phải thủ tiết Tống Vân Hi cả đời chứ? Anh ấy còn phải kết hôn sanh con
nữa chứ?”
Âu Dương Giác Mẫn nhìn thấy trong mắt của Cố Thừa Kỳ lộ ra
vẻ tối tăm, không hiểu sao trong lòng lại đau nhói: “Mộng Thiền, cậu
giúp mình có được hay không?”
“Giác Mẫn, cậu thật sự không có cơ hội.” Thẩm Mộng Thiên thở dài một hơi: “Không phải là mình không muốn giúp cậu.”
“Nhưng mà nhìn Cố Thừa Kỳ như vậy thật làm cho người ta đau lòng.” Âu Dương
Giác Mẫn lắc cánh tay Thẩm Mộng Thiền: “Chẳng lẽ cậu đành lòng để cho
anh ấy cả đời như vậy?”
Không đành lòng.
Thành thật mà nói, những
người quen biết Cố Thừa Kỳ, nhìn thấy anh mấy tháng qua, cũng sẽ không
đành lòng. Nói chi đến Thẩm Mộng Thiền từ nhỏ đã coi ba anh em nhà họ Cố như anh mình
Tầm mắt Thẩm Mộng Thiền từ trên người Cố Thừa Kỳ thu
hồi lại, liếc mắt nhìn bạn tốt của mình một cái: “Cậu muốn mình giúp cậu như thế nào?”