Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 1: Chương 1: Hai hộp Durex




Bắc Đô.

Cửa hàng tiện lợi hai mươi tư giờ.

Ban đêm vừa mưa một trận, trong không khí mang theo hơi mưa ẩm ướt. Làn gió thổi qua, vẫn mang theo cảm giác mát mẻ cuối xuân.

Diêu Hữu Thiên ra đến cửa, mới phát hiện mình quên mang ô. Bên ngoài mưa bụi bay rất nhỏ. Cô đi đến trước quầy hàng của giá đặt ô, tiện tay cầm một chiếc, đang muốn đi tính tiền. Không ngờ phía sau có một người phụ nữ còn gấp gáp hơn cô, cầm đồ đạc lỉnh kỉnh trên tay vội vã chạy về phía quầy thu ngân.

Động tác này quá mạnh, vạt áo khoác vung lên, trong nháy mắt đã quét vài hộp hàng hóa trên giá đồ bên cạnh xuống đất.

Đôi mày thanh tú nhíu lại, Diêu Hữu Thiên đang muốn rời đi, lại đúng lúc nhìn thấy nhân viên phục vụ của cửa hàng tiện lợi tới đây, thấy những cái hộp đó rơi vung vãi dưới chân cô, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, cũng che hai dãy giá hàng hóa phía trước lại không dấu vết.

Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, biết đối phương hiểu lầm. Cô nhún vai, lơ đãng ngồi xổm xuống. Liền đưa tay muốn đặt những hàng hóa đó trở lại trên giá.

Nhưng khi nhìn thấy chữ Durex trên vỏ hộp thì động tác ngừng một chút.

Song cũng chỉ có một giây, cô bỏ ô xuống, đẩy túi xách sang bên cạnh, hai tay nhặt từng hộp Durex trên mặt đất lên, đặt trở lại.

Trên mặt đất còn có hai hộp cuối cùng, tay cô vừa mới nhặt lên, một giọng nói vang lên ngay trên đỉnh đầu cô.

“Cô à, cho tôi hai hộp Durex, tôi muốn cỡ lớn nhất.”

Động tác của Diêu Hữu Thiên cứng đờ trong nháy mắt, cầm trên tay hai hộp Durex kia, giương mắt lên nhìn người vừa tới.

Trước tiên mắt nhìn thấy một đôi giày da thủ công giá trị không rẻ, lúc này trên mặt giày dính một chút nước bẩn, còn có nhiều vết bùn.

Đã không còn sự chỉnh tề vốn có nữa. Ở gấu quần âu phục, cũng có chút nước bẩn bắn lên, còn có vài vết bùn nhơ. Khiến cho chiếc quần mất đi vẻ phẳng phiu, sạch sẽ lúc bình thường.

Nhìn lên trên nữa, trên áo vét của âu phục dính một chút nước bẩn, cà vạt rõ ràng bị người ta nới lỏng. Xem ra, người đàn ông này vừa mới tan ca?

Trong đầu nhanh chóng liên tưởng đến, hình như đối diện đường cái chính là khách sạn lớn Hương Cách Lý Lạp?

Vừa tan ca đã vội vàng đi đặt phòng, thật đúng là...

Có phải cô suy nghĩ không đứng đắn rồi không?

“Cô à, hai hộp Durex, cỡ lớn nhất.” Thấy nhân viên phục vụ này vẫn không nhúc nhích, Cố Thừa Diệu lại đành phải thúc giục một lần.

Diêu Hữu Thiên cúi đầu, không phải nhìn hai hộp Durex trên tay mình, mà là nhìn quần áo mặc trên người mình, màu sắc quyến rũ kiểu dáng tối tân, là bản số lượng có hạn.

Xem ra, nhìn cô giống như nhân viên phục vụ của cửa hàng tiện lợi sao?

“Cô à?” Cố Thừa Diệu lại lên tiếng, lẽ ra anh có thể tự mình lấy, nhưng cô gái này chắn ở đây, nếu như anh muốn khom người vươn tay ra lấy “áo mưa” trên giá hàng, thế nào cũng sẽ đụng phải cô.

Mà anh thực sự không thích có tiếp xúc thân thể với người lạ: “Phiền cô làm việc nhanh một chút.”

Xem ra, người này thật sự rất vội nhỉ. Trong mắt Diêu Hữu Thiên thoáng hiện vài phần nghiền ngẫm. Lần đầu tiên ánh mắt của cô dừng ở hai hộp Durex trên tay. Cỡ nhỏ nhất?

Khóe môi hơi nhếch lên. Cô cũng không đứng dậy, mà trực tiếp đưa hai hộp Durex kia cho người đàn ông trước mặt.

Cô dám đánh cược, người đàn ông kia vội vã mua cho xong “áo mưa” rồi chạy về khách sạn, chắc chắn sẽ không chú ý cỡ cô đưa cho anh ta là gì.

Quả nhiên, người đàn ông không thèm nhìn đã cầm lấy hai hộp Durex cô đưa tới, nhanh chóng đi về phía quầy thu ngân.

Cũng không biết khi người đàn ông kia phát hiện cái anh ta muốn là cỡ lớn, mà lại mua phải cỡ nhỏ, sẽ là vẻ mặt gì?

Có điều việc này liên quan đến cô sao?

Diêu Hữu Thiên có chút cười cười tự giễu. Cô nhặt những hộp còn rơi trên đất lên, lại từ từ đứng dậy. Ngồi xổm quá lâu, chân có chút tê dại.

Cô cầm túi xách của mình và chiếc ô kia lên, đi đến quầy thu ngân tính tiền. Khúc nhạc đệm nho nhỏ này, đã nhanh chóng bị cô ném ra khỏi trí nhớ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.