Kiều Tâm Uyển ngồi ở trên ghế sô pha, lúc này trên khuôn mặt đã qua tuổi trung niên nhưng vẫn được chăm sóc hợp lý tràn đầy vẻ không hài lòng. Đôi mắt đẹp không chút khách khí trừng mắt nhìn về phía Cố Thừa Diệu đứng ở trước mặt.
Vẻ mặt Cố Thừa Diệu bình tĩnh, dáng vẻ hoàn toàn không để cơn tức giận của bà vào trong mắt càng khiến cho bà nổi giận.
Giơ tay, đập ba tờ báo xuống bàn trà trước mặt anh. Trong âm thanh có vài phần kiềm chế tức giận.
“Mẹ nhắc lại lần nữa, mẹ không cho phép con ở cùng người phụ nữ này.”
Cố Thừa Diệu cũng không nhìn Kiều Tâm Uyển, chỉ nhìn lướt qua ba tờ báo kia.
“Thiếu gia nhà giàu vui vẻ ở khách sạn, ngày ngày ngủ cùng với người đẹp.”
“Bí mật của phú nhị đại*: đi dạo night club, đến khách sạn, tìm tình một đêm?”
*Phú nhị đại: chỉ thế hệ con nhà giàu thứ hai, người kế thừa gia sản đồ sộ của các đại gia Trung Quốc.
Tờ thứ ba càng giật gân: “Khẩu vị nặng của phú nhị đại, chuyên yêu gái bồi rượu.”
Bóng dáng trong tấm hình, không phải Cố Thừa Diệu ôm Bạch Yên Nhiên ra khỏi quán bar, thì chính là đưa cô đến khách sạn. Mặc dù góc nhìn không được tốt lắm, nhưng vẫn có thể nhìn rất rõ người trên đó là ai.
Nhìn thấy những tờ báo này, ấn đường* của Cố Thừa Diệu chau lại gần như có thể kẹp chết một con muỗi: “Mẹ, mẹ cũng tin loại tin tức không có chút căn cứ này?”
*Ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày.
“Mẹ không tin báo chí, vậy mẹ tin cái gì?” Kiều Tâm Uyển cười nhạt: “Không cần nói với mẹ, con chưa từng đi đặt phòng với người phụ nữ kia, cũng không cần nói với mẹ, con và cô ta cũng chưa từng làm chuyện gì.”
“Mẹ. Yên Nhiên không phải loại phụ nữ như mẹ nghĩ đâu. Xin mẹ tôn trọng cô ấy, cũng tôn trọng con.” Cố Thừa Diệu xoa xoa ấn đường, để cho mình trầm tĩnh lại. Vẻ mặt rất nghiêm túc, rất chăm chú: “Con đã quyết định rồi, con muốn kết hôn với cô ấy.”
“Kết hôn? Mẹ không đồng ý.” Hai chữ này khiến cho Kiều Tâm Uyển đứng bật dậy, vẻ giận dữ trên mặt đổi thành kinh hãi: “Cố Thừa Diệu, mẹ nhắc lại một lần nữa. Mẹ không đồng ý cho con cưới người phụ nữ kia.”
“Mẹ, bất luận mẹ có đồng ý hay không, không phải Yên Nhiên con đều không cưới.”
“Đừng hòng.” Đã lâu rồi Kiều Tâm Uyển không tức giận đến mức muốn ngất như vậy: “Nếu con dám cưới cô ta, thì không cần nhận người mẹ là mẹ.”
“Không nói lý lẽ.” Cố Thừa Diệu nhìn vẻ bất ngờ trên mặt mẹ mình, tiếp đó đứng lên: “Bây giờ mẹ không bình tĩnh, chờ mẹ bình tĩnh lại rồi nói tiếp.”
“Cố Thừa Diệu.”
Kiều Tâm Uyển cũng đứng lên theo, mở miệng muốn nói tiếp. Nhưng Cố Thừa Diệu lại hoàn toàn không muốn nghe, vung tay đi thẳng.
Tiếng sập cửa rất lớn vang lên trong phòng khách, để lại Kiều Tâm Uyển lại trở về chỗ ngồi, sau đó bực mình đầy một bụng.
Ánh mắt vừa quét qua ba tờ báo kia, tức giận trong mắt không giảm mà lại tăng.
Được. Được lắm, thật sự cho là mẹ không có cách nào sao? Trong lòng Kiều Tâm Uyển cuồn cuộn phẫn nộ ngập trời. Sau cùng lại cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại.
Cố Thừa Diệu là con trai của bà, bà tuyệt đối sẽ không để anh cứ như vậy phá hủy thanh danh của chính mình, cũng hủy hoại thanh danh của nhà họ Cố.
Suy nghĩ xoay chuyển mấy vòng, cuối cùng nghĩ ra được biện pháp giải quyết. Hít thở sâu, lại ngồi xuống một lần nữa.
Kết hôn. Hiện giờ bà thật sự muốn xem một chút, cuối cùng Cố Thừa Diệu có thể kết hôn thành công hay không!
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ......
Tốc độ xe nhanh như tên bắn, ngẩng mặt đón lấy làn gió mang theo hơi lạnh, cũng không thể khiến phiền não và buồn bực trong lòng Cố Thừa Diệu tan biến một chút.
Anh không hiểu, Yên Nhiên tốt như vậy, tại sao Kiều Tâm Uyển nhất định không thích cô ấy.
Thân phận? Địa vị lại quan trọng như vậy sao?
Với địa vị của nhà họ Cố vào giờ phút này, còn cần phải dựa vào quan hệ thông gia để làm mạnh thực lực của mình hay sao?
Cố Thừa Diệu anh há lại là loại người vô năng như thế?
Rốt cuộc là anh muốn kết hôn. Hay là Kiều Tâm Uyển muốn kết hôn?
Yên Nhiên, Yên Nhiên ——
Nghĩ đến khuôn mặt tươi cười của Yên Nhiên, lại nghĩ đến thái độ kiên quyết của Kiều Tâm Uyển.
Lo lắng trong lòng anh lại càng lớn, hôn nhân anh muốn chẳng qua chính là được người khác chúc phúc, lại khó như vậy sao?
Phiền não trong lòng càng lớn, tốc độ xe cũng càng nhanh. Vượt qua một chiếc rồi lại một chiếc xe, đang muốn tiếp tục tăng tốc. Đúng lúc chuông điện thoại vang lên.
Cố Thừa Diệu nhìn điện thoại di động một cái, không đợi anh bắt máy, có một thân người trước mặt cứ như vậy từ bên đường ngã ra ngoài. Ngã sấp xuống lối đi bộ phía trước.
.
Lúc này tốc độ xe cực nhanh, hoàn toàn không kịp phanh xe lại nữa, mắt thấy sẽ cán lên trên người của người kia. Cố Thừa Diệu nhanh chóng phản ứng kịp, chuyển hướng tay lái sang bên kia.
Đồng thời đạp phanh xe.
“Ầm” một tiếng. Xe con nặng nề đâm vào hàng rào bảo vệ ven đường.