Khi Diêu Hữu Thiên tỉnh dậy, đã nhìn thấy Cố Thừa Diệu đang ngồi ở bên giường.
Trời đã sáng rồi, bóng dáng cao lớn của anh, dáng vẻ chăm chú, khiến Diêu Hữu Thiên mê man trong nháy mắt.
Chớp chớp mắt, lúc này mới nghiêm túc nhìn Cố Thừa Diệu.
Anh vẫn mặc đồ ngủ tối hôm qua, đeo hai quầng thâm đen ngồi yên không động đậy. Hai mặt luôn nhìn chằm chằm cô. Nhưng không có tiêu cự.
Bởi vì cô đã dậy, anh cũng không phát hiện.
Có chút khó hiểu đưa tay ra muốn chạm vào trán anh, xem thử anh có phải là vì trời quá lạnh mà bị cảm rồi không.
Có điều tay còn chưa chạm vào trán Cố Thừa Diệu, đã bị Cố Thừa Diệu túm lấy.
"Dậy rồi à?"
,
"Anh làm sao vậy?" Diêu Hữu Thiên ngồi dậy. Có chút nghi hoặc nhìn Cố Thừa Diệu.
Cô không mở miệng còn tốt, cô vừa nói, Cố Thừa Diệu đã ôm cô thật chặt.
Anh ôm rất chặt, gần như muốn nhào cô vào cơ thể mình.
"Thừa Diệu?"
Diêu Hữu Thiên ngây ra, nhưng cảm nhận được cơ thể của Diêu Hữu Thiên, dường như run rẩy, anh đang sợ hãi?
Làm sao có thể? Giơ tay lên ôm lấy anh, Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu nhìn anh: "Anh làm sao vậy?"
,
"Thiên Thiên." Trái tim của Cố Thừa Diệu rất không yên ổn, hôm qua anh rất muốn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Anh vừa ngủ thì sẽ nhìn thấy cảnh tượng Diêu Hữu Thiên cả người toàn là máu.
Cảnh tượng đó khiến anh làm thế nào cũng không có cách ngủ tiếp nữa, vì vậy bắt đầu từ nửa đêm, anh đã không ngủ nữa, liên tục trông giữ Diêu Hữu Thiên, nhìn cô.
Trong đầu lộn xộn rối tung, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
"Như vậy là sao?" Diêu Hữu Thiên vỗ lưng anh, tỏ ý anh buông mình sao.
Nhưng Cố Thừa Diệu giống như không nghe thấy, ngược lại ôm chặt hơn.
Anh thật sự sợ, vô cùng sợ.
,
"Thiên Thiên. Chúng ta không cần đứa bé này có được không?"
Diêu Hữu Thiên cho rằng mình đã nghe lầm: "Anh nói cái gì?"
"Anh nói, chúng ta không cần đứa bé này." Cố Thừa Diệu đã nghĩ rất kỹ: "Dù sao chúng ta đã có Phàm Phàm rồi. Mà hiện giờ sức khỏe của Phàm Phàm cũng không có vấn đề nữa. Cho nên chúng ta đừng sinh nữa có được không?"
Anh sai rồi, anh nên làm tốt biện pháp phòng tránh, như vậy Diêu Hữu Thiên sẽ không mang thai nữa.
"Anh điên rồi." Diêu Hữu Thiên trợn to mắt, rốt cuộc anh có biết mình đang nói gì hay không.
"Anh không điên. Anh rất lý trí." Cố Thừa Diệu vừa nghĩ tới cảnh tượng trong mộng, đã cảm thấy cả người đều run rẩy.
Anh không tiếp nhận một mảy may nào khả năng sẽ mất đi Diêu Hữu Thiên.
,
Anh nghĩ đến những chuyện viết trên nhật ký của Triệu Bách Xuyên.
Những ngày tháng Diêu Hữu Thiên mang thai, liên tục nằm trên giường bệnh dưỡng thai.
Hơn nữa sức khỏe của cô không tốt, cửu tử nhất sinh mới sinh ra con.
Cho dù là một từ đó, đã có thể kích động thần kinh của anh.
Anh không chịu nổi nữa.
"Thiên Thiên."
"Dừng lại." Diêu Hữu Thiên dùng sức đẩy Cố Thừa Diệu ra, hít sâu một hơi: "Anh nói câu này, đã đủ chứng minh hiện giờ anh không lý trí."
,
Cô lướt qua anh muốn xuống giường, nhưng Cố Thừa Diệu lại một lần nữa dùng sức ôm cơ thể cô vào lòng mình.
"Thiên Thiên, anh nói thật."
"Cố Thừa Diệu ——"
"Thiên Thiên em hãy nghe anh nói." Cố Thừa Diệu thật sự cuống lên: "Anh không thể mất đi em, em hiểu không?"
Con có quý giá hơn nữa, cũng không quý giá bằng Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, Cố Thừa Diệu ôm chặt cô, làm thế nào cũng không chịu để cô rời khỏi lòng mình: "Mang thai là chuyện rất nguy hiểm, anh thật sự không thể để em trải qua thêm một lần nữa. Đồng ý với anh. Không cần đứa bé này, nghe lời ——"
Diêu Hữu Thiên ngây người, nghe thấy lý do của Cố Thừa Diệu, cô đột nhiên cảm thấy, tại sao mình lại tìm phải một người đàn ông ngốc nghếch như vậy?
,
"Cố Thừa Diệu, có nhiều người phụ nữ mang thai sinh con như vậy, không phải đều xảy ra chuyện sao? Tại sao đến lượt em, lại biến thành chuyện nguy hiểm?"
"Tại sao không nguy hiểm?" Cố Thừa Diệu nghĩ đến nhật ký mình nhìn thấy: "Lúc em mang thai Phàm Phàm đã nằm trong bệnh viện bao lâu,em quên rồi sao?"
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt của Cố Thừa Diệu, vẻ mặt của anh chăm chú, nghiêm túc như thế.
Tròng mắt đen sâu thẳm ngập tràn đau lòng và thương tiếc đối với cô.
Cơ thể chấn động, lời muốn mắng người phía sau của cô đột nhiên không nói ra được một câu nào nữa.
,
"Cố Thừa Diệu. Tại sao anh biết?"
Hình như cô chưa từng kể với anh mà? Lúc cô mang thai Phàm Phàm liên tục nằm trên giường dưỡng thai.
Vậy vì sao anh lại biết?
"Anh chính là biết." Cố Thừa Diệu cầm tay cô: "Thiên Thiên, anh có thể không cần con, nhưng anh không thể không có em. Em là người quan trọng nhất của anh. Xin em, nhất định phải sống thật tốt, có được không?"
"Thừa Diệu ——"
Cô chưa bao giờ biết, những chuyện cô chưa từng nhắc tới, lại khiến anh rối rắm như vậy.
Hít thở sâu, cô đưa tay ra ôm lấy anh, lần đầu tiên phát hiện, thì ra Cố Thừa Diệu cũng cần cảm giác an toàn.
"Em đã không sao rồi."
,
",,,,,,,, "
"Thật đấy. Anh xem. Năm đó cơ thể em yếu ớt, là vì em đã bị thương. Bây giờ sức khỏe của em rất tốt, thật sự rất tốt."
Sau khi quay về Bắc Đô, Kiều Tâm Uyển thương cô từng vất vả một mình nuôi dạy Phàm Phàm. Đồ