Cố Thừa Diệu nghe bên ngoài có tiếng động, mở cửa ra, liền nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang cầm hai cái túi đi vào phòng ăn
Nheo mắt lại, bóng dáng này có chút quen mắt…
Diêu Hữu Thiên dọn điểm tâm sáng xong, nghe tiếng động phía sau, tưởng là
Diêu Hữu Gia đã thức dậy nên cô cũng không quay đầu lại đã mở miệng
“Anh thức rồi hả, vừa đúng lúc, tới đây ăn điểm tâm đi. Em mua xá xíu mà anh thích ăn đây.”
Xá xíu?
Trong mắt Cố Thừa Diệu thoáng qua một chút chán ghét, không kịp mở miệng, lúc này cô gái kia đã quay mặt lại
Mặt của đối phương, anh đã không xa lạ gì. Chỉ là lúc này nhìn thấy, trong mắt Cố Thừa Diệu hiện lên kinh ngạc một cách rõ ràng
Ánh mặt trời hừng đông, xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng khách.
Diêu Hữu Thiên đứng ngược chiều ánh sáng nên nhất thời không thấy rõ
“Anh…”
Trừng mắt nhìn, thấy rõ người phía sau là Cố Thừa Diệu, chữ “hai” nuốt về trong bụng.
Không khí trầm mặc mang theo một chút quỷ dị
Diêu Hữu Thiên nghĩ tới tối ngày hôm qua, khi biết Diêu Hữu Gia muốn ném Cố Thừa Diệu ở trên đường thì cảm thấy không thỏa đáng
Nhưng cô muốn đưa Cố Thừa Diệu đến khách sạn thì Diêu Hữu Gia lại không đồng ý
“Khách sạn? Em phải vì một người đàn ông như vậy mà bỏ tiền cho anh ta ở khách sạn? Không được, Diêu Hữu Gia bủn xỉn vô đối một tiếng cự tuyệt đề nghị của cô
Hai người đấu tranh, kết quả là bây giờ Cố Thừa Diệu xuất hiện trong căn hộ của Diêu Hữu Gia. Mà đương nhiên cô cũng ở đây cả
buổi tối. Dù sao nhà của Diêu Hữu Gia cách chỗ ở của cô cũng không gần
Diêu Hữu Thiên quan sát Cố Thừa Diệu một chút, trên người đối phương vẫn còn mặc áo sơ mi ngày hôm qua, thoạt nhìn có chút xốc xếch. Say rượu làm
cho ánh mắt của anh hơi hồng, nhưng mà không hề giảm đi bề ngoài anh
tuấn của anh
Ánh mặt trời dát lên người đối phương một tầng ánh
kim, anh đứng ở nơi đó, áo sơ mi hơi xốc xếch, làm cho anh có mấy phần
ngang ngạnh mang theo chút chán chường
Lúc này tròng mắt đen của
người đàn ông khẽ liếc, một tay bỏ vào túi quần, tùy ý mang theo khinh
cuồng và ngạo mạn, làm cho người ta có cảm giác xa cách.
Nhưng mà bởi vì đối phương có gương mặt quá anh tuấn, chẳng những làm cho người
ta không cảm thấy chán ghét, ngược lại sẽ cảm thấy anh rất tuấn tú, rất
có cá tính
Ý thức được mình đang nhìn mặt đối phương đến ngây
ngô, Diêu Hữu Thiên cảm thấy có chút không tự nhiên. Cô cũng đã gặp
nhiều mỹ nam.
Nhưng nhìn chằm chằm một người đàn ông như vậy thật đúng là rất ít.
Chỉ có thể nói khí chất trên người Cố Thừa Diệu, phóng đãng không kiềm chế
lại thêm vài phần tự nhiên cá tính. Thật sự là rất dễ hấp dẫn ánh mắt
người khác. Chớ đừng nói chi lúc này anh còn làm cho người ta cảm giác
có chút chán chường, càng thêm mê hoặc lòng người.
Sau khi Cố Thừa Diệu nhìn thấy cô, nhớ tơi mầy lần không vui khi chạm mặt cô
Tròng mắt đen càng trở nên thâm thúy, lộ ra một chút không vui, một chút nghiền ngẫm, còn có một chút căm hận
“Cô thực sự không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.”
Có ý gì?
Diêu Hữu Thiên khẽ vặn lông mày, vẻ mặt có chút không hiểu.
Cố Thừa Diệu bước đi, chân thon dài thẳng tắp chỉ cất mấy bước liền đi tới trước bàn ăn, nhìn những điểm tâm trên bàn
Bánh bao hấp, sữa đậu nành, bánh tiêu, xa xíu, xíu mại, cháo. . . . . .
Chủng loại vô cùng đầy đủ. Hơn nữa số lượng rất nhiều. Nhưng mà toàn bộ đều là bữa sáng theo kiểu Trung Quốc
Anh không có chút cảm động, chỉ có cười lạnh
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .