Hôm nay Diêu Hữu Thiên quả thật uống rất nhiều. Hơn nữa Cố thị họp hằng năm chuẩn bị rượu, đều không phải rượu đỏ bình thường
Đủ năm, hơn nữa mùi vị rất đậm đà
Cô cảm thấy có người đang đè mình, cau mày lại, muốn đẩy ra, lại phát hiện hai tay vô lực
“Không cần ——”
Cự tuyệt, nhưng bởi vì đôi môi không tự do đã biến thành “Ưm ưm”
“Ưm..”
Đầu rất nhức, cả người không có sức lực. Muốn ngủ say để quên hết tất cả
Cô chống cự theo bản năng, lại đánh không lại đối phương cường thế
Người uống say, khí lực thường rất lớn, mà Cố Thừa Diệu không chỉ uống say, anh còn trúng thuốc
Thẩm Mộng Thiền hoàn toàn không biết Âu Dương Giác Mẫn tìm thuốc lợi hại như thế nào. Cô đổ toàn bộ vào ly rượu, đáng lẽ là rượu này nên vào bụng Cố Thừa Kỳ, nhưng lại bị Cố Thừa Diệu uống cạn sạch
Rượu cồn đồng thời thêm tác dụng của thuốc, khiến ý thức của Cố Thừa Diệu mê ly
Người trong ngực vừa thơm vừa mềm. Vừa đầy mê hoặc
Anh say, từ thân thể đến tâm hồn. Lý trí đã sớm quẳng lên chín tầng mây bên ngoài. Có thể cùng người yêu quang minh chánh đại đứng dưới ánh mặt
trời, tiếp nhận sự chúc phúc của mọi người
Có thể làm cho ba mẹ đồng ý hôn lễ của anh, có thể làm chúa tể cuộc đời mình
Đối với anh mà nói, vui sướng không khác gì việc anh đang làm
Đầu ngón tay từng chút đi xuống phía dưới, tiếp tục hâm nóng thân thể cô
Dù bên ngoài gió lạnh thấu xương, nhưng nhiệt độ trong phòng chỉ tăng không giảm
Diêu Hữu Thiên cảm thấy cả người nặng trĩu, cô mơ hồ cảm thấy không ổn. Nhưng cô uống say, vốn không có sức giãy giụa
Cô cố gắng muốn mở mắt nhìn người phía trên là ai, lại phát hiện vô cùng khó khăn
Thân thể của cô đã sớm giống như không phải của cô nữa, cô muốn kêu lên,
muốn đẩy người đó ra, thậm chí muốn mắng chửi vài câu nữa
Cô lại
không chống cự được đôi tay đang di chuyển trên người mình, còn có môi.
Đầu thật là đau, tác dụng của rượu làm cho cô không có năng lực kháng cự
Khi một trận đau kịch liệt truyền tới, cô không nhịn được liền rơi nước mắt
Trong bóng tối nước mắt rơi xuống gối nằm. Hoàn toàn không có người phát hiện
Cố Thừa Diệu đang bị dược lực ăn mòn cũng cảm thấy nghi hoặc, bên trong xiết chặt. Anh dịu dàng, tùy ý hạ xuống
“Em thật chặt, bảo bối.” Người ở trên, đang lẩm bẩm cái gì, thì thầm một
câu lại một câu mà tiếp theo đó là từng hồi từng hồi đau đớn đập vào cô
Trong phòng nghỉ một vùng tối tăm, tất cả đã sớm mất khống chế
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bóng đêm dần chìm xuống. Bữa tiệc cũng sắp kết thúc
Một đám ký giả vẫn chưa chịu đi, tất cả bọn họ đang chờ Cố tam thiếu tuyên bố tin tức
Mọi người đều biết, xì căng đan của Cố tam thiếu và một tiểu thư ở quán bar dường như đã truyền khắp thành phố
Mà bây giờ Cố tam thiếu nói muốn tuyên bố tin vui, không phải là anh muốn cưới cô gái quán bar đó chứ?
Nếu là như vậy, đây thực sự là tin tức chấn động Bắc Đô
Tin này ra trang đầu, nhất định có thể áp đảo chuyện hợp tác của Cố thị và
Chính Phát, càng có thể làm cho bọn họ có đề tài để bàn tán
Bên ngoài bắt đầu có sóng ngầm, hai người trong phòng nghỉ hoàn toàn không hay biết
Sau khi đau đớn Diêu Hữu Thiên đã tỉnh táo không ít. Tuy rằng như thế, cô vẫn không có sức đẩy người phía trên ra
Vóc dáng người kia, xem ra cao hơn cô nhiều lắm, hơn nữa sức lực của anh ta lớn hơn cô rất nhiều
Lúc mới đầu thân thể vô cùng đau. Nhưng mà lúc sau đối phương lại trở nên dịu dàng
Cảm giác đau tiêu tán không ít, trong bóng tối, người đàn ông dịu dàng ôm
cô, không biết gọi cô là bảo bối bao nhiêu lần. Cuối cùng đem tất cả
những đau đớn của cô xoa dịu
Giọng nói của đối phương hơi quen thuộc, cô cảm giác mình đã từng nghe qua. Lại không nhớ rõ được
Ý thức lúc tỉnh lúc mê
Cô không biết sự giằng co này kéo dài bao lâu, sau mấy lần chìm nổi. Đầu
ngón tay của cô cũng không còn chút sức lực nào, không có cách nào đẩy
người đàn ông phía trên ra, chỉ có thể mặc cho anh làm chúa tể
Lần cuối cùng khi cô sắp ngất, người đàn ông phía trên đã dừng lại. Sau đó nằm trên người của cô không nhúc nhích
Rốt cuộc Cố Thừa Diệu cũng xả được dược lực, giải quyết xong tác dụng của thuốc anh đã ngủ say
Vừa mệt mỏi vừa khốn đốn, lúc dòng nhiệt nóng bỏng như nước sông chảy vào cơ thể mình Diêu Hữu Thiên cũng mất đi ý thức