Đối với cô mà nói, có thể nhận được sự quan tâm của đám bạn tốt, chính là làm cho cô cảm thấy rất dễ chịu. Nhưng dễ chịu thì cứ dễ chịu, cô lại không có tinh lực đi làm những việc đó.
Bình tĩnh bưng trà lài trên bàn lên uống một ngụm, giọng nói của cô, vang lên khe khẽ ở trong phòng bao.
“Được rồi. Biện pháp các cậu nói, ngày mai mình sẽ đi làm từng cái. Chỉ có điều, hôm nay là sinh nhật của Khả Nhi. Có phải các cậu nhầm nhân vật chính của buổi tụ tập hôm nay hay không?”
.
“Được rồi. Không nói đến chuyện đó nữa.” Lý Khả Nhi nhìn Diêu Hữu Thiên: “Hôm nay là sinh nhật mình. Tất cả mọi người phải nghe lời mình.”
“Ừ, tất cả đều nghe theo cậu.” Diêu Hữu Thiên chỉ thuận miệng nói.
Ánh mắt của Lý Khả Nghi lại lập tức sáng lên, một chút tính toán chợt lóe lên trong mắt: “Cậu nói thật à?”
“Còn thật hơn vàng ròng 99%.”
“Vậy được, chúng ta hãy chơi trò Lời Thật Lòng, Đại Mạo Hiểm.”
.
“Được đó.” Doanh Diễm Kiều tán thành đầu tiên.
“Cậu muốn chơi thế nào?” Mạc Dư Tiệp cũng rất hứng thú.
“Mình dùng cái thìa này quay xung quanh. Quay đến người nào, người đó phải nghe theo mình.”
Lý Khả Nghi đặt chiếc thìa nhỏ màu bạc trên bàn ăn vào trong đĩa, sau đó nhìn mấy người trước mặt.
Bắt đầu quay thìa.
Mấy vòng liên tiếp, gần như mỗi người đều lần lượt đổi phiên hai lần, hoặc uống rượu, hoặc lần lượt cù lét, chỉ thiếu Diêu Hữu Thiên.
.
Cũng không biết Lý Khả Nhi quay thế nào, vẫn không quay tới chỗ của Diêu Hữu Thiên.
Lý Khả nghi buồn bực, trong lòng càng quyết định nhất định phải khiến Diêu Hữu Thiên bị trêu một lần.
Rất nhanh, cơ hội đã tới rồi, thìa nhỏ màu bạc chỉ về phía Diêu Hữu Thiên.
“Ha ha. Đại Mạo Hiểm.” Lý Khả Nghi la lên: “Thiên Thiên, mình muốn cậu chơi Đại Mạo Hiểm.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Diêu Hữu Thiên cười nhạt giang tay ra: “Nói đi, cậu tính để mình chơi thế nào?”
.
“Bây giờ ra khỏi phòng bao, tỏ tình với mỗi một người khác phái gặp được, nói cậu thích anh ta. Muốn hẹn hò với anh ta.”
Nụ cười trên mặt Diêu Hữu Thiên cứng đờ: “Cậu đang nói đùa sao?”
Tuy là vừa chia tay với Triệu Nhân Uyên, nhưng mà, cô thật sự không vội để chính mình lại rơi vào trong nhanh như vậy.
“Ai đùa với cậu ?” Lý Khả Nghi cũng mặc kệ: “Hôm nay là sinh nhật mình, mình lớn nhất, mình muốn thì phải làm, đi nhanh lên.”
“Khả Nghi ——”
.
Diêu Hữu Thiên ngồi bất động, nhưng Doanh Diễm Kiều, Từ Tư Nhiễm, Mạc Dư Tiệp đều tán thành đề nghị của Lý Khả Nghi: “Phải đi phải đi.”
“Ngộ nhỡ bên ngoài vẫn không có đàn ông nào đi qua thì sao?” Diêu Hữu Thiên thật sự rất khó xử: “Hoặc giả người ta có bạn gái hoặc vợ thì thế nào?”
“Cứ phải như vậy chơi mới vui, nếu không sao gọi là Đại Mạo Hiểm được? Vả lại, biết đâu để cậu gặp được một đại soái ca độc thân nhỉ? Được rồi. Cậu đừng lề mề nữa. Mau đi đi.”
“Không sai, nếu như không có vợ, cậu vẫn phải tỏ tình.”
Lý Khả Nghi nói lời này, là bởi vì cô đã nghĩ hết rồi, từ sau khi biết Diêu Hữu Thiên chia tay với Triệu Nhân Uyên, cô đã cảm thấy cuối cùng anh của cô cũng có cơ hội.
Lúc này cô đã sắp xếp anh cô chờ ở bên ngoài xong xuôi. Chỉ chờ một cú điện thoại của cô, anh cô sẽ đi đến từ chỗ rẽ bên cạnh phòng bao kia.
Theo ý cô, anh của cô có thể tốt hơn tên Triệu Nhân Uyên kia nhiều.
Sợ Diêu Hữu Thiên không chịu đi, Lý Khả Nghi nói thêm một câu: “Nếu cậu không đi, hoặc là cậu gặp người khác mà không tỏ tình, vậy cậu sẽ phải ở lại học tiếng ếch kêu.”
Diêu Hữu Thiên nhất thời nín lặng: “Khả Nghi ——”
“Đi nhanh lên, nếu không thì học tiếng ếch kêu.” Lý Khả Nghi phất tay một cái, tay đã bắt đầu mò mẫm về phía điện thoại trong túi xách mình.
Diêu Hữu Thiên không thể không nghe lời mấy người bạn tốt, đành phải đứng dậy đi ra ngoài. Đồng thời Lý Khả Nghi lấy điện thoại di động ra.
Anh trai, đây chính là cơ hội em tạo ra cho anh, anh nhất định phải nắm thật chắc nha.
Diêu Hữu Thiên đâu biết được tâm tư của Lý Khả Nghi.
Hôm nay là sinh nhật cô ấy, để cô vui một chút cũng không sao. Đẩy cửa đi ra ngoài, cũng không đặt trò Đại Mạo Hiểm này vào trong lòng.
Cho đến khi trước mặt, đột nhiên xuất hiện người nọ.