Đứng ở cổng nhà trẹ, Diêu Hữu Thiên đã cúp điện thoại cảm thấy hồn của mình đã sắp không còn nữa.
Phàm Phàm chính là tính mạng của cô, bây giờ Phàm Phàm gặp chuyện, cả người cô đều rối loạn.
Cố Thừa Diệu không nhìn nổi bộ dạng này của cô, ôm vai cô, khiến cô bình tĩnh lại: "Thiên Thiên, em bình tĩnh một chút, Phàm Phàm sẽ không sao."
"Em bình tĩnh thế nào đây?" Diêu Hữu Thiên kêu lên: "Em vừa nghĩ đến không thấy Phàm Phàm đâu, em đã không có cách bình tĩnh, đều tại em, vì sao không đi đón Phàm Phàm trước? Vì sao lại để người khác cướp điện thoại của em làm hỏng điện thoại? Em ——"
Cô không có cách tha thứ cho mình.
Nếu như Phàm Phàm có chuyện, cô thật sự tình nguyện chết đi.
,
"Thiên Thiên." Cố Thừa Diệu dùng sức giữ cô trong lòng mình: "Em hoảng loạn như vậy cũng vô dụng, em yên tâm đi, ba đã cho người đi tìm rồi."
Lúc anh nói câu này, trong mắt lóe lên chút âm độc, dám bắt cóc con của anh, lá gan của người này thật sự không nhỏ.
Còn nữa, cướp điện thoại?
"Thiên Thiên, ai đã cướp điện thoại của em?"
Diêu Hữu Thiên không nói gì, cũng không nói nổi. Nhưng nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Vì sao đối phương muốn bắt cóc Phàm Phàm? Vì tiền? Hay là có thù?
Cô tự nhân sau khi quay về Bắc Đô không hề đắc tội người nào.
Ngoài ——
"Bạch Yên Nhiên? Có phải là Bạch Yên Nhiên hay không?" Diêu Hữu Thiên túm lấy cổ áo của Cố Thừa Diệu: "Cô ta nhất định đã khôi phục ký ức rồi, là cô ta, nhất định là cô ta."
"Thiên Thiên." Cố Thừa Diệu nắm lấy tay cô: "Em bình tĩnh một chút. Cho dù là cô ta, chúng ta cũng phải tìm ra Phàm Phàm trước rồi mới tính sổ với cô ta."
,
Nếu như thật sự là Bạch Yên Nhiên, vậy Cố Thừa Diệu cũng sẽ không bỏ qua như vậy.
Đến lúc đó nhất định sẽ tính hết một lượt thù mới hận cũ.
Bình tĩnh, lại bảo cô bình tĩnh, Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không có cách bình tĩnh.
Cô đột nhiên đẩy Cố Thừa Diệu ra, mở cửa xe muốn lên xe.
"Em đi đâu?"
"Em đi tìm Phàm Phàm." Diêu Hữu Thiên không có cách nào cứ đứng đây không làm gì như vậy.
,
"Em đừng vội. Giao chuyện này cho ba, ba sẽ tìm được Phàm Phàm ——"
Đã gọi điện thoại về nhà họ Cố, Cố Học Võ nhất định sẽ có hành động.
"Em phải đi tìm Phàm Phàm." Diêu Hữu Thiên nghe không vào mà cũng không muốn nghe. Không có chuyện gì khiến cô cảm thấy bất an hơn chuyện con cô bị người ta bắt cóc.
Sức khỏe của Phàm Phàm vốn dĩ đã không tốt, nếu như lại có chuyện gì ngoài ý muốn ——
Vậy cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình.
"Đã muộn thế này rồi, em đi đâu tìm?" Cố Thừa Diệu vẫn xem như còn có chút lý trí: "Em đừng vội, bây giờ chúng ta xem camera ở nhà trẻ xem Phàm Phàm mất tích vào lúc nào. Là ai đã đưa nó đi. Em chạy loạn mù quáng như thế, làm sao có thể tìm được con?"
,
Cơ thể Diêu Hữu Thiên chấn động, đột nhiên mở to mắt: "Đúng. Camera, chúng ta đi xem camera."
Bây giờ nhà trẻ cũng biết đã có hai đứa bé mất tích. Thầy giáo trực ban sợ đến trắng bệch cả mặt.
Phải biết trẻ con đi học ở đây, đều không phú thì quý.
Bây giờ lạc mất hai đứa bé, phụ huynh người ta không tìm bọn họ liều mạng mới lạ.
Khi Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên xem camera giám sát. Cố Học Võ cũng đưa người đến.
Bọn họ cũng đến để điều tra camera.
,
Kiều Tâm Uyển không đến, Cố Học Võ bảo bà ở nhà chờ tin tức.
Đám người nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt.
Cho đến khi xe của công ty làm vườn lọt vào mắt bọn họ.
Diêu Hữu Thiên đã nhìn thấy, người của công ty làm vườn, vươn tay làm hôn mê Cố Dịch Phàm.
"Là anh ta. Là anh ta ——"
Phàm Phàm, Phàm Phàm đáng thương của cô.
,
"Thiên Thiên." Cố Thừa Diệu ấn vai cô lại, không để cô quá kích động.
"Các người nhìn cho rõ, xe đi về hướng nào." Giọng nói của Cố Học võ sau khi nhìn thấy Đường Hạo Triết cũng đẫ lên xe lập tức trở nên rất lạnh: "Điều tra từng con đường một cho tôi."
Người đứng phía sau ông đồng loạt gật đầu.
Mấy người Tiểu Lâm cũng đã về nước Mỹ theo Cố Tĩnh Đình, mấy người này bình thường đi theo Cố Học Võ.
Nhìn xe của công ty làm vườn rời đi về hướng bên phải. Mấy thuộc hạ lập tức đi điều tra camera của đoạn đường đó.
Sắc mặt của đám người đều rất căng thẳng.
,
Một tiếng sau, thuộc hạ đã truyền đến tin tức mới.
Hôm nay nhà trẻ đã mời người đến tu sửa vườn hoa trong trường, nhưng công ty làm vườn thật sự nhận công việc này nói sáng sớm đã nhận được điện thoại, nói nhà trẻ hẹn chủ nhật mới tới.
Mà nhà trẻ lại tỏ ý hoàn toàn không hề gọi cú điện thoại này.
Cũng có nghĩ là toàn bộ những người đó đều là giả. Đây là một vụ bắt cóc có mưu tính trước.
"Xe đâu?" Cố Học Võ chỉ quan tâm điều này.
"Cuối cùng camera bên phía đại lộ Phúc Đức đã chụp được chiếc xe kia. Chỉ nhìn thấy xe chạy ra ngoại ô, có điều, đoạn đường phía sau không có camera."
,
"Đi tìm." Cố Học Võ chỉ nói hai chữ này: "Trong thời gian nhanh nhất, tìm ra chiếc xe, và cả người bắt cóc."
Ông nghĩ đến chuyện mình điều tra mấy ngày trước.
Có một bàn tay đen tối, đang theo dõi nhất cử nhất động của nhà họ Cố ở phía sau bức màn.
Ông không sợ người bắt óc hai đứa trẻ đòi tiền. Nhưng ông sợ mục đích của bọn chúng là báo thù.
Nếu là như vậy ——
Sắc mặt của Cố Học Võ rất âm u.
,
Ông nghĩ ra, Cố Thừa Diệu cũng nghĩ ra.
Đối phương hoàn toàn là đến có chuẩn bị, hơn nữa còn đặc biệt xuống tay với Phàm Phàm.
Không sợ đối phương đòi tiền. Chỉ sợ không phải đối phương muốn tiền, mà là báo thù.
Tâm tư của Diêu Hữu Thiên không phức tạp như vậy. Bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ được một cái tên, cô lấy điện thoại của Cố Thừa Diệu ra.
Cố Thừa Diệu không rõ cô muốn làm gì, nhưng không ngăn cản.
Khoảnh khắc điện thoại kết nối, giọng nói của Diêu Hữu Thiên đã trở nên kích động: "Bách Xuyên, là em."
"Thiên Thiên?"
,
Lúc này Triệu Bách Xuyên đã quay về nhà ở Bắc Đô, anh không ngờ, Diêu Hữu Thiên lại gọi điện thoại cho mình, hơn nữa còn muộn như vậy rồi.
Nghe thấy giọng nói của Diêu Hữu Thiên hình như khá bất thường: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bách Xuyên." Diêu Hữu Thiên nỗ lực muốn khiến mình bình tĩnh, nhưng làm sao cũng không bình tĩnh được: "Phàm Phàm mất tích rồi."
"Em nói cái gì?" Triệu Bách Xuyên đang ngồi trên ghế sofa, nghe thấy câu này thì đứng bật dậy: "Tại sao Phàm Phàm lại mất tích?"
"Đúng." Diêu Hữu Thiên nói chuyện nhìn thấy trong camera vừa nãy cho Triệu Bách Xuyên nghe: "Lần trước anh nói Bạch Yên Nhiên được người anh quen đưa đi rồi. Bây giờ cô ta đang ở đâu? Có phải cô ta đã khôi phục trí nhớ rồi không? Có phải cô ta đã bắt cóc Phàm Phàm không?"
"Thiên Thiên, trước tiên em bình tĩnh một chút." Phàm Phàm bị người bắt cóc, Triệu Bách Xuyên cũng rất kinh ngạc. Có điều có một chuyện, anh rất chắc chắn: "Người bắt cóc Phàm Phàm, nhất định không phải Bạch Yên Nhiên."
"Bây giờ cô ta hoàn toàn không ở trong nước."
Bạch Yên Nhiên đã mất trí nhớ, giống hết một đứa trẻ.
Trì Hướng Đông đã đưa cô ta đến nước Mỹ, để cô bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.
Bây giờ cô ta ở bên đó, nghe nói sống không tệ: "Trí nhớ của cô ta không thể khôi phục. Cho nên người bắt cóc Phàm Phàm, nhất định không phải cô ta."
Huống hồ Bạch Yên Nhiên không có trợ giúp nào khác, muốn làm chuyện như vậy nhất định cần Trì Hướng Đông giúp đỡ.
,
Trì Hướng Đông đã đồng ý với Triệu Bách Xuyên, sẽ không giúp Bạch Yên Nhiên hại người nhà họ Cố nữa.
Diêu Hữu Thiên không nghe thấy câu phía sau của Triệu Bách Xuyên, cô đã cúp điện thoại, vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt.
Nếu như không phải là Bạch Yên Nhiên, vậy sẽ là ai?
Cố Học Võ nhìn Diêu Hữu Thiên cúp điện thoại, không nói gì.
Ông có chút kinh ngạc, người của ông đang tìm Bạch Yên Nhiên, mà Diêu Hữu Thiên lại biết cô ta đang ở đâu?
Triệu Bách Xuyên này, xem ra cũng không đơn giản giống như bề ngoài
Nhưng bây giờ những chuyện đó đều không quan trọng. Quan trọng là phải tìm được người trước.
"Các cậu, tại hướng chiếc xe kia biến mất, chiếu tia phóng xạ để tìm kiếm. Trước khi trời sáng, nhất định phải tìm được.."
Cố Dịch Phàm có bệnh tim. Ông cũng không dám tưởng tượng, một đứa trẻ nhỏ như vậy ở bên ngoài một buổi tối sẽ xảy ra chuyện gì.
"Vâng."
Một đám người được huấn luyện nghiêm ngặt, nhanh chóng rời phòng giám sát của nhà trẻ.
Để lại thầy giáo trực ban của nhà trẻ, quặn hết cả bụng. Lần này bọn họ quản giáo bất lực, chuyện lần này kết thúc sẽ xảy ra chuyện gì?
Bọn họ thật sự không dám tưởng tượng nữa.
,
Ánh mắt của Cố Học Võ dừng trên người con trai: "Các con cũng về nghỉ ngơi trước đi. Bên này rất nhanh sẽ có tin tức."
"Con cũng muốn đi tìm." Làm sao Diêu Hữu Thiên có thể an tâm nghỉ ngơi: "Con cũng muốn đi tìm Phàm Phàm."
"Thiên Thiên." Cố Thừa Diệu hiểu tâm trạng của cô, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của cô, anh thật sự không dễ chịu: "Em đi cũng không giúp được. Chi bằng em về nhà trước rồi chờ tin tức? Có được không?"
,
"Không được không được." Diêu Hữu Thiên đẩy anh ra, tự trách hoảng sợ và áy náy trong lòng đã sắp nhấn chìm cô rồi.
Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng Cố Dịch Phàm bị người ta chuốc mê bây giờ đang ở đâu? Có gặp phải chuyện gì đáng sợ không: "Làm sao em có thể ở nhà chờ tin tức? Em nhất định phải đi tìm con."
"Thiên Thiên."
"Anh đừng gọi em. Em nhất định phải tìm được Phàm Phàm."
Diêu Hữu Thiên nói xong, đã không quan tâm Cố Thừa Diệu nữa xông đi.
Cố Thừa Diệu hết cách, đành phải đuổi theo sau cô.
Mà Cố Học Võ đi theo ra ngoài, sắc mặt là vẻ âm u chưa từng có.