Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 389: Chương 389: Sẽ Không Bỏ Qua Như Vậy 2




Lòng Cố Thừa Diệu ngập tràn cảm kích. Anh quay đầu nhìn Diêu Hữu Thiên.

Cô đã sớm ôm Đường Hạo Triết đứng dậy: "Bác sĩ, ông nói là sau này Phàm Phàm sẽ không sao nữa, thật sao?"

"Phải." Bác sĩ nói rất chắc chắn: "Ban đầu vốn dĩ không nên làm phẫu thuật, là cảm thấy bé vẫn còn nhỏ, tự mình có thể lớn lên khỏe mạnh hoặc là bình phục. Có điều tình hình hôm nay quả thực rất nguy hiểm. Cho nên vẫn phải tiến hành phẫu thuật cho bé. Giai đoạn đầu miệng vết thương lành lại cần chú ý. Không thể chạm vào nữa, cũng không thể để tâm trạng của bệnh nhân kích động"

"Chúng ta sẽ làm." Diêu Hữu Thiên gật đầu, cảm nhận được tảng đó lớn luôn đè nặng nơi tim mình, cứ như vậy mà biến mất.

"Thừa Diệu, anh nghe thấy không? Phàm Phàm không sao rồi, nó không sao"

"Anh nghe thấy rồi." Cố Thừa Diệu bị lây sự vui sướng của cô, đưa tay ra ôm lấy cô: "Anh đã nói rồi, Phàm Phàm nhất định sẽ không sao."

,

"Vâng." Diêu Hữu Thiên thở phào nhẹ nhõm, cơ thể đang trong căng thẳng tột độ đột nhiên thả lỏng, chỉ cảm thấy tay chân đều mềm đi.

Tay ôm Đường Hạo Triết lại run lên một cái.

Một cái đơn giản, nhưng đã khiến Đường Hạo Triết đang ngủ say tỉnh lại.

Việc làm đầu tiên khi mở mắt chính là hỏi Diêu Hữu Thiên: "Mợ, Cố Dịch Phàm đâu? Em ấy thế nào rồi?"

"Em không sao." Lúc Diêu Hữu Thiên nói chuyện, nước mắt rơi xuống, ôm thật chặt Đường Hạo Triết: "Hạo Triết, em không sao rồi."

"Quá tốt rồi." Đường Hạo Triết cũng thở phào nhẹ nhõm, để mặt Diêu Hữu Thiên ôm chặt. Cũng không giãy giụa.

"Đúng vậy, quá tốt rồi. Thật sự quá tốt rồi."

,

Triệu Bách Xuyên nhìn Diêu Hữu Thiên, đã trông giữ một thời gian dài khiến mắt anh hơi đỏ, nhưng không ở lại thêm nữa.

Xoay người rời đi, không chút do dự.

Cố học Võ nhìn bóng dáng Triệu Bách Xuyên rời đi, mắt híp lại. Trong mắt lóe lên chút u ám.

Kiều Tâm Uyển cũng đã thả lỏng, ôm lấy Đường Hạo Triết từ trên tay Diêu Hữu Thiên không chịu buông tay.

Lúc này bên ngoài trời đã sớm sáng bảnh mắt, ánh nắng sáng sớm, bao phủ khắp hành lang bệnh viện.

Tất cả, đều trong lành như vậy. Lại ngập tràn phấn chấn như thế.

......................................................................................................

Trái tim Cố Dịch Phàm trải qua phẫu thuật, đã hồi phục rồi. Có điều vẫn cần nghỉ ngơi thời gian dài.

Phải chờ đến khi vết thương khép lại, nơi được phẫu thuật, cũng phải chờ chúng phục hồi lại.

Quá trình này dài đằng đẵng, có điều Cố Dịch Phàm thích yên tĩnh, lại thêm từ nhỏ đã làm bạn với bệnh viện, ngược lại không có gì không thích ứng được.

Bây giờ Đường Hạo Triết cũng không đi học nữa, ngày ngày ở bệnh viện chơi với Cố Dịch Phàm.

Cố Dịch Phàm không thể vận động mạnh, bé bèn chơi xếp hình với Cố Dịch Phàm.

Mới phát hiện mặc dù mình đánh nhau lợi hại, có điều chơi xếp hình thật sự không lại Cố Dịch Phàm.

,

Cho dù là mặt phẳng, hay là lập thể. Cố Dịch Phàm đều có thể giải quyết rất nhanh. Nhưng Đường Hạo Triết lại rất hiếu động.

Chưa chơi được bao lâu đã kêu nhàm chán.

Bây giờ bé đã có thêm một việc, ngày ngày quấn lấy Cố học Võ tìm người dạy bé luyện võ.

Kể từ sau chuyện kia, bé mới phát hiện mình vẫn còn quá nhỏ yếu. Bé muốn mạnh mẽ hơn, phải mạnh mẽ hơn một chút mới được.

"Cố Dịch Phàm, em có thể khỏe nhanh lên không. Nếu không, làm sao đuổi kịp anh?"

Cố Dịch Phàm chỉ cười, tấc có sở đoản, thước có sở trường. Sở trường của mỗi cá nhân đều không giống nhau. Bé không nhất thiết phải học theo Đường Hạo Triết.

,

Ba ngày sau Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm bố trí ổn thỏa chuyện ở nước Mỹ đã chạy đến.

Chuyện đầu tiên chính là giáo huấn Đường Hạo Triết một trận.

Đã không đủ sức mà cứ muốn làm, chủ nghĩa anh hùng, không nhìn rõ tình thế. Mù quáng ra mặt.

Nếu như lần này không phải Cố Thừa Diệu chạy tới trước, cái bé phải chịu tuyệt đối không phải là một cái tát đơn giản như vậy.

"Được rồi được rồi." Đường Hạo Triết không thích nhất là nghe ba mẹ dạy dỗ: "Con biết con sai rồi, lần sau con sẽ không như vậy nữa." Bé nhất định sẽ nỗ lực khiến mình đã lợi hại càng thêm lợi hại. Nói đến đây, bé thật sự bội phục một người: "Mẹ, mợ thật là lợi hại, là mợ đã cứu con đấy."

,

Hơn nữa ném gạch rất chuẩn, khiến cậu không bị người xấu đánh.

Diêu Hữu Thiên nghe thấy câu này rất xấu hổ. Thật ra cô không cứu được người, người cứu người là Cố Thừa Diệu.

Nếu nói vì sao ném cục gạch đó vừa vặn như thế, chỉ có thể nói tiềm năng của con người là vô hạn.

Mặc dù cô không biết võ, cuối cùng sự lo lắng cho con trai và tình yêu với Cố Thừa Diệu, đã áp đảo tất cả

Làm mẹ thì sẽ mạnh mẽ, chính là đạo lý này.

Cố Thừa Diệu nhìn cô bằng ánh mắt đầy yêu thương. Đây chính là Diêu Hữu Thiên, từ trước đến giờ không phải là một tiểu bạch thỏ.

Làm sao anh không hiểu, tâm trạng lúc đó của Diêu Hữu Thiên?

Nếu như không phải là lo lắng cho mình, cô tuyệt đối sẽ không anh dũng như vậy.

,

"Thiên Thiên. Cảm ơn em." Cố Tĩnh Đình rất trịnh trọng nói cảm ơn với Diêu Hữu Thiên.

Diêu Hữu Thiên rất ngại, hơn nữa là không được tự nhiên: "Chị đừng như vậy, trên thực tế chuyện lần này đều trách em. Nếu không phải điện thoại em hỏng, không liên lạc về nhà. Đã có thể phát hiện Phàm Phàm mất tích từ lâu rồi. Cũng không đến mức kéo dài như vậy."

Bây giờ cô rất cẩn thận, hơn nữa mang theo hai chiếc điện thoại bên người. Cô không dám để xuất hiện loại tình huống không thể liên lạc về nhà kia nữa.

"Đúng rồi. Rốt cuộc là ai to gan như vậy?" Cố Tĩnh Đình nhìn về phía Cố Thừa Diệu: "Dám bắt cóc trẻ con nhà họ Cố chúng ta?"

Đây là ở Bắc Đô, cho nên không có khả năng là trả thù lắm.

,

Huống hồ trả thù Long Đường và Kỳ Lân Đường? Tìm chết sao?

"Chu Khánh Nhân." Cố Thừa Diệu nghĩ đến người phía sau mà mấy tên côn đồ khai ra, thật ra rất không biết nói gì.

Làm thế nào anh cũng không ngờ, Chu Khánh Nhân lại chó cùng rứt giậu, lại bắt cóc Cố Dịch Phàm đòi tiền chuộc.

Cố Tĩnh Đình cau mày: "Ai? Không biết."

"Chuyện đó không quan trọng." Quan trọng là, Cố Học Võ đã tống Chu Khánh Nhân vào nhà tù rồi. Cái chờ đợi ông ta là cuộc sống ngục tù vĩnh viễn.

Hơn nữa ông ta ở trong tù, sẽ có người chăm sóc ông ta cẩn thận.

,

"Ừ. Lần này coi như xong, cũng đừng để có lần sau nữa." Cố Tĩnh Đình cũng không hỏi nữa. Chuyện đã giải quyết, là ok rồi.

Có điều nếu như lần sau có người ra tay với người của nhà họ Cố, cô không ngại đích thân ra tay giáo huấn một chút.

Thực ra Diêu Hữu Thiên cũng không ngờ, người của Phú Hoa to gan như vậy.

Lúc Cố Dịch Phàm bắt đầu mất tích, thậm chí cô còn từng nghi ngờ Phương Giai Kỳ.

Dẫu sao chuyện đâu có trùng hợp như vậy? Cô ta vừa đến tìm mình, đã làm hỏng điện thoại của cô.

Sau đó còn đúng lúc tan học?

,

Mà lần này Cố Thừa Diệu cũng tức giận. Tóm hết toàn bộ mấy con sâu mọt lớn của Phú Hoa ngoài Chu Khánh Nhân.

Hiện giờ anh rất bận, chính là để giải quyết chuyện của Phú Hoa sớm một chút, sau đó đưa Diêu Hữu Thiên đi hưởng tuần trăng mật.

"Yên tâm đi, sẽ không có lần sau." Cố Học Võ đã phái người bảo vệ bên cạnh Cố Dịch Phàm.

Tin rằng sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.

Trên thực tế cho dù Cố Học Võ không ra tay, Cố Thừa Diệu cũng sẽ không để vợ con mình rơi vào tình thế nguy hiểm nữa.

Cảm giác lo lắng hãi hùng đó, đến một lần là đủ rồi, tuyệt đối sẽ không đến lần thứ hai.

,

Bệnh viện tốt nhất, bác sĩ tốt nhất cộng thêm thiết bị y tế tiên tiến nhất. Khiến vết thương của Cố Dịch Phàm hồi phục rất tốt. Không có phản ứng xấu.

Diêu Hữu Thiên ngoài đi làm, thì chính là ở bên Cố Dịch Phàm.

Lần này con trai gặp chuyện không may, thật khiến cô sợ hãi. Nếu như không phải là phải đi làm, thậm chí cô còn muốn trông chừng con trai một tấc không rời. Có điều người bị hù dọa không chỉ có một mình cô, còn có Kiều Tâm Uyển.

Vừa nghĩ đến những gì Cố Dịch Phàm trải qua, tim bà đã co rút từng cơn đau đớn.

Thậm chí bà không dám nghĩ ngộ nhỡ đám Cố Dịch Phàm không đến kịp thời, Cố Dịch Phàm bị kéo dài không được cứu chữa, có như vậy mà đi luôn hay không.

Sự hối hận này khiến bà cũng ngày ngày trông chừng ở bệnh viện.

,

Không chỉ riêng Kiều Tâm Uyển, Tả Phán Tình và Cố Học Văn rảnh rỗi, cùng ngày ngày đến thăm Cố Dịch Phàm.

Tả Phán Tình rất thích Đường Hạo Triết, không phá quấy như Đường Hạo Triết. Yên tĩnh lại ngoan ngoãn nghe lời.

Hai đứa con trai nhà mình thì không trông cậy được. Một đứa thì vị hôn thê qua đời đã không có tâm trạng tái thú. Một đứa ấy mà, lướt qua giữa trăm đóa hoa, phiến lá không dính thân.*

*chỉ người phong lưu chơi bời.

Tóm lại bọn họ muốn ôm cháu, chỉ sợ vẫn rất khó khăn.

Kết quả này chính là ngày nào cũng là mấy người lớn tranh giành chăm sóc Cố Dịch Phàm.

Khiến cho người vỗn dĩ làm cha mẹ như Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên. Nhược lại rảnh rỗi không ít.

............................................................

Lần này Cố Tĩnh Đình về nước, không đưa con gái về. Mà ở lại nước Mỹ, để mẹ của Đường Diệc Thâm chăm sóc.

Trở về từ bệnh viện, đã bị Cố Học Võ gọi vào phòng đọc sách.

"Ba. Tìm con có việc gì sao?" Bây giờ Đường Hạo Triết toàn ở trong bệnh viện, khuyên thế nào bé cũng không chịu đi. Cô quay về thu dọn một số đồ của Đường Hạo Triết đến bệnh viện.

Cố Học Võ gật đầu, trước đây vẫn luôn không nói với Cố Tĩnh Đình chuyện của Bạch Yên Nhiên. Bởi vì không cần thiết.

Nhưng lần này xảy ra chuyện của Cố Dịch Phàm, ông không muốn bỏ qua bất kỳ manh mối nào.

Nói mục đích xuất hiện của Bạch Yên Nhiên, ảnh hưởng tạo thành cho Cố Tĩnh Đình.

,

Cố Tĩnh Đình mở to mắt, bốn năm trước đã biết, có người cố ý khiến Cố Thừa Diệu hiểu lầm Diêu Hữu Thiên.

Nhưng dù thế nào cô cũng không ngờ, lại là Bạch Yên Nhiên: "Ba, Bạch Yên Nhiên đó hiện giờ đang ở đâu?"

Cô phải tìm ra cô ta, giáo huấn thật kỹ cho một trận.

Cố Học Võ xua tay, Bạch Yên Nhiên ở đâu không quan trọng. Quan trọng là, ai là người bán Bạch Yên Nhiên đi, sau đó khiến cô ta càng hận người nhà họ Cố.

Cố Tĩnh Đình nghe hết lời của Cố Học Võ, sắc mặt cũng trầm xuống theo.

Làm một người chèo lái hợp quy cách, cô rất rõ điều này có ý gì.

,

Vừa nghĩ đến có người ở sau lưng nhà họ Cố, vẫn luôn theo dõi nhất cử nhất động của nhà họ Cố, mà cô lại không phát hiện được một chút nào?

Sắc mặt của Cố Tĩnh Đình cũng hơi lạnh xuống.

Mặc dù Cố Học Võ chưa chính thức truyền vị trí Đường chủ của Kỳ Lân Đường cho cô, nhưng mấy năm nay, quả thực Kỳ Lân Đường là do cô phụ trách.

Mà cô lại không phát hiện ra, có người đang theo dõi nhà họ Cố, đây cũng là thất trách của cô.

Nghĩ đến mấy kẻ thù từng có. Sắc mựt Cố Tĩnh Đình càng khó coi hơn: "Ba. Ba nói là đến giờ ba vẫn chưa điều tra được là ai đã bán Bạch Yên Nhiên?"

"Phải."

"Triệu Bách Xuyên kia thì sao?" Cố Tĩnh Đình nghĩ đến việc anh biết nhiều chuyện như vậy: "Có phải là anh ta hay không ——"

,

"Không phải." Cố Học Võ đã điều tra rồi.

Mặc dù thân phận của Triệu Bách Xuyên có đáng nghi, nhưng không phải là người đó.

"Vậy người mua Bạch Yên Nhiên thì sao? Có phải là kẻ thù của nhà họ Cố hay không?"

"Cũng không phải." Người mua Bạch Yên Nhiên chính là Trì Hướng Đông. Ông đã điều tra rõ.

Người này, cũng tính là một kẻ kiêu hùng, trên thực tế mặc dù đã giúp Bạch Yên Nhiên làm không ít chuyện.

Nhưng không phải người bán Bạch Yên Nhiên đi.

Huống hồ Ám Đường dưới trướng ông ta, bình thường nước giếng không phạm nước giếng với Kỳ Lân Đường.

,

Dĩ nhiên, ông ta ra tay giúp Bạch Yên Nhiên làm những chuyện kia, mặc dù không tạo thành thương tổn thực chất đối với người nhà họ Cố, nhưng lại khiến Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu chia xa bốn năm.

Dựa vào điểm này. Cố Học Võ đã không thể không tặng chút quà cho Trì Hướng Đông.

Đoán chừng hiện giờ ông ta cũng đang luống cuống tay chân.

Đương nhiên. Đắc tội với Kỳ Lân Đường, chỉ là chút giáo huấn nhỏ này, đã xem như khách sáo rồi.

Đây cũng xem như nể mặt Triệu Bách Xuyên.

,

Nếu như không phải thấy Triệu Bách Xuyên thật lòng thật ý chăm sóc Diêu Hữu Thiên bốn năm.

Đối xử với Phàm Phàm lại tốt như vậy.

Cố Học Võ tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.

Cố Tĩnh Đình im lặng. Nếu như đều không phải, vậy rốt cuộc là ai?

Suy nghĩ đảo hai vòng, cô đột nhiên nghĩ đến một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.