Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng.

Chương 207: Chương 207: Tin tức của vợ anh đáng giá bao nhiêu tiền




Diêu Hữu Thiên, cô lại ở nhà Triệu Bách Xuyên hai giờ đồng hồ mới đi xuống.

Trong khoảng thời gian này, sẽ xảy ra chuyện gì?

Anh không muốn nghĩ, anh chỉ cảm thấy mình đố kị đến mức sắp phát điên rồi.

Cảnh tượng cô cười với Triệu Bách Xuyên, ôm Triệu Bách Xuyên. Khiến anh gần như sắp nổi điên.

Vì sao? Vì sao cô có thể dịu dàng với những người đàn ông khác như vậy? Nhưng nhất định phải lạnh mặt với anh?

“Nếu em thiếu đàn ông như vậy, không phải tìm anh cũng thế sao? Vì sao phải tìm một gã trai già?”

Những lời này, cứ nói ra như vậy.

Khuôn mặt Chiến Li, không thể tránh khỏi, lại trúng một cái tát.

“Vô sỉ. Hèn hạ.” Diêu Hữu Thiên tức giận đến mức cả mặt tái mét.

Người lùi về sau một bước lớn, trợn mắt nhìn khuôn mặt Chiến Li, gần như sắp lườm ra được một cái lỗ trên mặt anh ta: “Anh đủ chưa?”

Hôm qua Diêu Hữu Thiên đã ra quyết định, không có dây dưa gì với Chiến Li nữa.

Cho dù anh ta như thế nào, làm gì, cũng không liên quan đến chuyện của anh ta.

Cô không muốn, cũng không bằng lòng có bất kỳ giao tiếp nào với anh ta nữa.

Nhưng không ngờ người này, vẫn tiếp tục bám theo mình.

Anh ta cho rằng anh ta là ai? Ai cho anh ta quyền làm như vậy?

Diêu Hữu Thiên tức giận căm ghét không thể chịu nổi, muốn lấy điện thoại ra bấm 110 báo cảnh sát.

Tay bị Chiến Li túm lấy, anh ta trừng mắt nhìn khuôn mặt cô. Vẻ mặt cực kỳ âm u lạnh lẽo: “Chẳng lẽ không đúng sao? Lúc em cự tuyệt anh, nói với anh em đã kết hôn rồi. Nhưng bây giờ thì sao? Lẽ nào em đã ly hôn với gã họ Cố kia rồi?”

Lúc này ngay cả tức giận Diêu Hữu Thiên cũng thấy lười.

Theo cô thấy, Chiến Li chính là một tên điên. Hơn nữa còn điên đến mức quái lạ.

“Anh Chiến, tôi chỉ nói một lần, mời anh buông tôi ra.”

“Anh không buông.” Chiến Li không có cách nào bình tĩnh.

Sao cô ấy có thể như vậy? Cho dù cô đã quên mất mình, nhưng sao cô có thể thân mật với những người đàn ông khác như thế?

Anh không thể chấp nhận, vươn tay, kéo tay Diêu Hữu Thiên qua dẫn vào trong lòng mình.

Diêu Hữu Thiên giơ chân lên đá về phía người anh. Lúc này Chiến Li hoàn toàn rơi vào điên cuồng. Giữ chặt eo cô, cúi đầu muốn hôn cánh môi cô.

Làm sao Diêu Hữu Thiên có thể để anh được như ý? Đầu nghiêng sang bên cạnh, nụ hôn của anh rơi lên má cô.

Trong lòng cực căm ghét, nhấc chân lên đá về phía Chiến Li.

Nhưng không ngờ Chiến Li đột nhiên bế cô lên.

Cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, Diêu Hữu Thiên chỉ có thể vòng chặt cổ anh.

Tư thế thân mật quá mức này, khiến cô hoàn toàn không thể chấp nhận.

“Chiến Li. Tên khốn nạn này, anh buông tôi ra.”

“Anh không buông.” Sau này, anh sẽ không buông cô ra nữa, bất kể cô có là vợ người khác hay không. Có chồng hay không.

Nếu như cô có thể theo Triệu Bách Xuyên, vì sao lại không thể theo anh?

Tên điên này ——

Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, dùng sức xô vào Chiến Li.

Chiến Li quay đầu đi, công kích của Diêu Hữu Thiên va vào vai anh.

Anh bị xô một cái, nhưng không nhúc nhích chút nào. Diêu Hữu Thiên lại cảm thấy đầu đã sắp choáng váng.

“Chiến Li, anh buông tôi ra.” Diêu Hữu Thiên đành phải nhìn ra xung quanh, muốn biết có ai có thể cứu mình hay không: “Cứu mạng với.”

“Em đừng kêu.” Chiến Li giữ chặt eo cô, không cho cô xuống: “Em còn tiếp tục kêu, anh cũng không ngại hôn em ở đây đâu.”

“. . . . .”

Nhìn thấy vẻ mặt như kẻ ngốc của Diêu Hữu Thiên, anh thêm một câu: “Cho dù có người nhìn thấy, cũng chỉ xem là tình nhân cãi nhau thôi.”

Ai là tình nhân với anh ta?

Diêu Hữu Thiên đã sắp điên rồi, nhưng đánh không lại sức lực của Chiến Li, cho dù giãy giụa thế nào, vẫn bị anh ôm lên xe.

Xe nghênh ngang rời đi. Hai người đều không chú ý đến. Có người đã chụp lại tất cả.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

“Tổng giám đốc Cố.” Thư ký của Cố Thừa Kỳ gõ cửa đi vào, đặt một bản văn kiện lên bàn của Cố Thừa Diệu: “Xin anh ký tên lên bản văn kiện này.”

“Được.” Cố Thừa Diệu nhận lấy bản văn kiện kia đang định ký tên, điện thoại di động đột nhiên reo lên.

Liên tục kêu vài tiếng tinh tang. Anh cầm lên nhìn một cái, là dãy số lạ.

Rất nhanh, trên điện thoại đã xuất hiện vài tấm hình.

Tấm thứ nhất, Diêu Hữu Thiên và một người đàn ông ôm nhau trong xe, nhìn kỹ, đó là khuôn mặt của Triệu Bách Xuyên.

Tấm thứ hai, Diêu Hữu Thiên và Triệu Bách Xuyên cùng vào một ngôi nhà nào đó.

Tấm thứ ba, Diêu Hữu Thiên đi ra khỏi nhà của Triệu Bách Xuyên, tính toán thời gian, đã qua ít nhất hai tiếng.

Tấm thứ tư, người đàn ông trên hình đã thay đổi. Ở cửa nhà mà Diêu Hữu Thiên vừa mới đi ra. Cô và Chiến Li hôn nhau.

Tấm cuối cùng. Diêu Hữu Thiên bị Chiến Li ôm lên xe, sau đó rời đi.

Cố Thừa Diệu nhìn mấy tấm hình này xong, tay phải vốn đang cầm bút đột nhiên siết chặt, bút máy trong tay anh đã gãy thành hai đoạn.

“Tổng giám đốc Cố?” Thư ký giật nảy mình, cơ thể không tự giác mà lùi về phía sau một chút.

Cố Thừa Diệu vứt bút máy gãy thành hai đoạn sang một bên, một lần nữa tìm một cây bút ký vài chữ.

Sức của anh rất lớn, gần như sắp vạch rách tờ giấy.

Đưa văn kiện cho thư ký, dưới ánh mắt lạnh như băng của anh, thư ký gần như chạy trối chết.

Sau khi cô ra ngoài, Cố Thừa Diệu lấy điện thoại ra gọi cho Diêu Hữu Thiên. Không có ai nhận.

Liên tục hai lần, Diêu Hữu Thiên đều không nhận điện thoại của anh.

Híp mắt lại, anh bấm dãy số lạ vừa rồi.

Đối phương nhận điện thoại, nhưng không lên tiếng, Cố Thừa Diệu hừ lạnh một tiếng: “Anh là ai?”

Bên kia điện thoại vẫn im lặng, Cố Thừa Diệu nheo mắt: “Giả thần giả quỷ? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Lời của tổng giám đốc Cố, thật sự là không khách sáo mà.” Bên kia điện thoại, là một giọng nữ.

Có chút quen thuộc, Cố Thừa Diệu không xác định được mình từng nghe thấy ở đâu.

“Rốt cuộc cô là ai?”

“Tôi là ai, không quan trọng. Quan trọng là, tổng giám đốc Cố, anh bảo vệ vợ anh như vậy, bây giờ xem ra, cô ta cũng không yêu anh lắm nhỉ??”

Sắc mặt Cố Thừa Diệu nhuộm lên vài phần u ám. Nghĩ đến cảnh tượng Diêu Hữu Thiên dựa vào trong lòng Chiến Li. Anh gần như sắp bóp vỡ di động.

“Mục đích của cô là gì?”

“Tôi có thể có mục đích gì chứ?” Đối phương cười khẽ. Âm thanh này, tại sao nghe chói tai đến thế: “Tôi chỉ là nhìn không thuận mắt, có lòng tốt nhắc nhở anh một chút thôi. Đừng làm kẻ bị đội nón xanh, còn xem cô ta như vật báu.”

“. . . . .” Cố Thừa Diệu im lặng, khuôn mặt âm u lại lạnh đi vài phần, trở nên cực kỳ u ám: “Nói ra mục đích của cô đi.”

Câu nói kế tiếp, không cần nói nữa. Người phụ nữ bên kia điện thoại cười: “Tổng giám đốc Cố đúng là người thẳng thắn mà, tôi rất thích giao tiếp với người như anh.”

Đối phương dừng lại một chút, lại cười: “Tôi nghĩ một chút. Triệu Bách Xuyên là ảnh đế đó. Hiện giờ cô Cố cũng được xem là người nổi tiếng ở thủ đô rồi. Hôn lễ của hai người nào nhiệt như vậy. Cũng không biết tin tức này tuôn ra, tổng giám đốc Cố phải làm thế nào?”

Lợi của Cố Thừa Diệu cắn đến phát đau, nếu như không phải cách điện thoại, anh tin rằng nhất định lúc này mình sẽ cho người phụ nữ kia hai quyền: “Cần bao nhiêu tiền cô mới giao phim ảnh ra đây.”

“Tổng giám đốc Cố thật đúng là biết đùa.” Đối phương cười nhẹ: “Tin tức của vợ anh, bản thân anh cảm thấy đáng giá bao nhiêu tiền?”

Trước khi anh mở miệng, đối phương tung ra một quyết định khác: “Chưa cân nhắc được sao? Vậy tôi có thể tiếp tục liên lạc với anh vào tối nay. Tổng giám đốc Cố là một người thông minh, chắc hẳn đoán ra được, dùng cái giá bao nhiêu, đổi lấy tin tức của vợ anh mới có lợi nhất.”

Đối phương cúp điện thoại rồi, Cố Thừa Diệu mím chặt môi. Nhìn điện thoại trong lòng bàn tay, dùng hết ý chí, mới không ném nó ra ngoài.

Lại gọi cho Diêu Hữu Thiên một cuộc điện thoại, vẫn không có ai nhận.

Cô ấy đang ở đâu? Đang làm gì?

Anh nhớ đến lần trước, Diêu Hữu Thiên ở trong nhà Triệu Bách Xuyên hai tiếng đồng hồ.

Lần này thì sao? Lại là như thế.

Cô, không buông bỏ được Triệu Bách Xuyên đó như vậy sao?

Cố Thừa Diệu có chút ngồi không yên. Cầm lấy chìa khóa xe lập tức đi ra bên ngoài.

Trong lòng chỉ có một ý nghĩ. Nhất định Diêu Hữu Thiên, em nhất định phải ở công ty. Những tấm hình đó là giả. Là giả.

Xe chạy nhanh ra khỏi bãi đỗ xe của Cố thị, Cố Thừa Diệu ngồi trong xe, khuôn mặt lạnh lẽo, đầy vẻ âm trầm của mưa gió sắp nổi lên.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Chiến Li đưa Diêu Hữu Thiên đến nơi ở tại Bắc Đô của anh.

Trên đường đi, Diêu Hữu Thiên đã dùng hết mọi cách, chỉ thiếu nước nhảy khỏi xe, cũng không thể khiến Chiến Li dừng xe lại.

Mà nguyên nhân cô không giở trò xấu trên xe, là không muốn xảy ra tai nạn chết cùng với Chiến Li.

Như vậy đối với cô mà nói, quá không đáng rồi.

Quan trọng hơn là, sẽ bị người ta hiểu lầm.

Khi xe dừng lại dưới nhà Chiến Li, Diêu Hữu Thiên gần như vừa xuống xe đã định bỏ chạy.

Chiến Li lại đề phòng chiêu này của cô từ sớm, ôm lấy eo cô trước một bước, mang cô lên lầu.

“Tên điên, tên điên này. Anh buông tôi ra.”

Gió bắc thổi qua, mang theo từng cơn lạnh lẽo. Diêu Hữu Thiên lại chỉ cảm thấy nóng.

Cô khẳng định chắc chắn, người tên Chiến Li này, đã điên rồi.

“Anh buông tôi ra, anh có nghe thấy không?”

“Không buông. Anh nói rồi, anh sẽ không buông em ra nữa.” Cho dù cô giãy giụa thế nào, Chiến Li cũng không chịu buông tay. Mang thẳng cô lên lầu.

Vừa tiến vào không gian hẹp kín của thang máy. Cảm giác nguy hiểm trong lòng Diêu Hữu Thiên lại càng mạnh.

Người này. Rốt cuộc muốn thế nào?

“Chiến Li, tôi cảnh cáo an, nếu như anh dám làm gì tôi, tôi nhất định sẽ giết anh. Nhất định sẽ làm.”

“Làm gì em?” Chiến Li cười. Ý cười này, không lan đến đáy mắt chút nào: “Em cảm thấy. Anh sẽ làm gì em?”

Diêu Hữu Thiên không nói gì, trong lòng cố hết sức suy nghĩ, phải làm thế nào để thoát được tên điên trước mặt.

Rất nhanh thang máy đã đến nơi rồi.

Diêu Hữu Thiên vừa ra khỏi thang máy đã muốn chạy, nhưng không địch lại được tốc độ của Chiến Li.

Cho dù cô giãy giụa thế nào. Vẫn bị Chiến Li kéo vào cửa.

Trong nháy mắt cửa bị đóng lại, cô bị Chiến Li đè lên ván cửa..

Hai tay khống chế gắt gao cơ thể giãy giụa của cô không cho cô chạy thoát. Ánh mắt Chiến Li, không hề rời khỏi khuôn mặt Diêu Hữu Thiên.

“Nếu như em có thể ở bên Triệu Bách Xuyên, vậy thì cũng có thể ở bên anh phải không?”

“Tên thần kinh này, đồ điên, anh buông tôi ra.”

Diêu Hữu Thiên thật sự bị dọa sợ rồi. Sức lực của đàn ông và phụ nữ chênh lệch quá lớn, nếu như Chiến Li muốn làm gì cô, cô thật sự không phản kháng nổi.

“Anh là kẻ điên, từ ngày em quên mất anh, anh đã điên rồi.”

Chiến Li nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vẻ kháng cự trong mắt Diêu Hữu Thiên. Không chút nghĩ ngợi cúi xuống.

Trong đầu chỉ có một ý nghĩ, chính là, anh muốn có được cô.

Bây giờ, lập tức, tức khắc ——

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Má Nguyệt: Tam thiếu, chạy mau. Vợ anh sắp bị người ta q (cưỡng hiếp ) rồi.

Tam thiếu: Nếu như cô dám để cô ấy bị kẻ khác cưỡng hiếp. Ngày mai tôi sẽ tìm người đến cưỡng hiếp cô.

Má Nguyệt: . . . . ¥#... #%¥&... ¥%... &*¥%... *&... #

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.