Hôn Nhân Ngọt Ngào

Chương 39: Chương 39: Tuần trăng mật (5)




Hạ Nhã giữ chặt khăn tắm trước ngực, có chút mất mác hỏi: “Cho nên…. Em không còn khả năng mang thai đúng không?”

Thương Ngao Liệt lắc đầu một cái, “Không phải ý này.” Anh nói đến đây cảm thấy tình huống trước mắt có chút biến vị, trước hết để đồ đang cầm trong tay sang một bên, cúi đầu dỗ cô, “Nhã Nhã, anh là không hy vọng cái nhà này trói buộc em.”

Hạ Nhã lập tức bất mãn, “Em chưa từng nghĩ như vậy!”

Anh cũng rất tỉnh táo nói tiếp: “Anh biết rõ em nghĩ cái gì.”

Cô nghĩ muốn vì anh giúp chồng dạy con, cho tới bây giờ đều là cam tâm tình nguyện.

Thương Ngao Liệt hỏi ngược lại cô: “Vậy em có nghĩ qua muốn có thành công trong phương diện y học hay không?”

“. . . . . . Trước kia khi chưa gặp anh, nghĩ tới.”

Chẳng bao lâu sau, Hạ Nhã cũng muốn trở thành nữ cường nhân được vạn người chú ý. Cô cũng ảo tưởng qua tương lai của mình, nghĩ tới muốn trở thành người như thế nào, chỉ là trong ảo tưởng của cô trăm ngàn lần khó có thể tưởng tượng có một người đàn ông như anh tồn tại, anh đủ để khiến cô thay đổi toàn bộ kế hoạch cuộc đời mình. Hiện tại, cô chỉ muốn làm cô vợ nhỏ của anh, dù chỉ là một người phụ nữ tầm thường không có tiếng tăm gì.

Dù sao nhân duyên tốt đẹp, người thân vẫn còn trên đời, có thể hầu hạ dưới gối, sau này ba đời cùng sống chung, cầu cũng không thể cầu được viên mãn như vậy.

Hiển nhiên Thương Ngao Liệt cũng không cho là như vậy, anh nghiêm chỉnh tìm từ nói: “Nhã Nhã, anh đối với em kỳ vọng rất cao, em sau này hẳn sẽ lấy được thành tựu, có khả năng đạt được thành tích còn cao hơn cả học vị “tiến sĩ”.

Anh nghĩ nghĩ, uyển chuyển nói thêm vài câu: “Cho nên ý của anh là, em bây giờ còn trẻ, có rất nhiều thời gian cùng kế hoạch…. Dù là qua vài năm nữa muốn đứa bé cũng không muộn, hiểu chưa?”

Hạ Nhã tuy nói vô tâm với sự nghiệp, thế nhưng phải thừa nhận lời anh nói có đạo lý, chủ ýêu là nếu cô cứ tiếp tục cà lơ phất phơ như vậy, sao có thể xứng với giáo sư Thương hoàn mỹ, vĩ đạo như vậy?

Cái anh muốn tuyệt đối không phải là một bình hoa đẹp chỉ để trưng bày, cũng chỉ có người phụ nữ tài mạo song toàn mới đáng giá cùng nắm tay với anh. Cô hẳn là muốn nâng cao bản thân, cái này không phải chỉ là vì Thương Ngao Liệt, mà vàng vì bản thân cô.

Thương Ngao Liệt liết nhìn đống bài thi đã sửa sang xong, vừa nói với cô: “Vừa rồi anh chấm bài kiểm tra, theo tiêu chuẩn của em mà nói, điểm không tính cao.”

Hạ Nhã sững sờ, trong lòng tự nhũ không thể khen ngợi cô vài câu hay sao. “Muốn cao bao nhiêu anh mới hài lòng?”

Thương Ngao Liệt nhắc nhở cô: “Em có nhớ trước đó chúng ta có một giao kèo hay không? Anh cho phép em đi trễ, nhưng thành tích thi giữa kỳ phải trên tiêu chuẩn của anh, nếu không phù hợp sẽ không cho em thông qua.”

Hạ Nhã trợn tròn mắt, vung vẫy tay nói: “Lúc nào em cùng anh nói chuyện giao kèo này? Em không nhớ rõ.”

Thương Ngao Liệt dùng tay chọt chọt đầu cô, “Chuyện đồng ý với anh vĩnh viễn giống như gió thoảng qua tai?”

Trong lòng cô gái nhỏ hoang mang, lắc lắc cánh tay giáo sư Thương hỏi: “Thầy Thương, anh thật sẽ không cho em thông qua sao?”

“. . . . . .”

Xong rồi, anh là nghiêm túc!

Hạ Nhã vội vàng làm ra một tư thế chấp tay cầu xin. “Thầy Thương, cầu xin thầy, cuộc thi lần này để cho em qua, cái gì em cũng chịu làm!”

Thương Ngao Liệt nhìn bộ dáng toàn thân cô gái nhỏ chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngồi chồm hổm trước mặt anh, thật đúng là vừa gợi cảm vừa đáng yêu, anh nhíu mày hỏi: “Thật sự cái gì đều chịu làm?”

Hạ Nhã nuốt nước miếng, hai tay nắm chặt khăn tấm, đã làm xong chuẩn bị tùy thời hy sinh.

“Không sai!” Cô quật cường trả lời anh.

Giáo sư Thương quả nhiên dán tới gần, anh nhẹ giọng thì thầm với cô: “Vậy em có thể….. đi học đàng hoàng hay không?”

Hạ Nhã: “. . . . . .” Mẹ nó! Không phải nói muốn thưởng hay sao? Vì cái gì luôn phạt cô chứ?

“Được rồi, nửa học kỳ sau em sẽ cố gắng, không làm anh thất vọng, được chưa?

Vì vậy Thương Ngao Liệt không nói thêm gì nữa, phối hợp cởi ra chiếc khăn tắm trên người Hạ Nhã. Hạ Nhã ngừng thở, phát giác ngay cả lúc anh cởi quần áo cũng là một loại hưởng thụ. Mặc dù bây giờ anh toàn thân lõa lồ, không hề phòng bị, vẫn tràn đầy khí chất cao ngạo không cho phép bị cô chinh phục, không chê vào đâu được.

Có lúc, Hạ Nhã cũng sẽ cảm thấy người đàn ông này quá nghiêm túc rồi, nhưng sự thật là….. Cô yêu chết cái dáng vẻ dũng mãnh khắp nơi đều có thể áp chế cô này.

Lúc này, khăn tắm cô đã sớm hỗn loạn không chịu nổi, Thương Ngao Liệt dịu dàng đè lại bả vai bà xã nhỏ, hôn cô một cái lại một cái.

Hạ Nhã dần dần dựa vào trên giường, anh càng thâm nhập quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, tựa như muốn đút độc dược vào trong miệng cô, làm cho cô bị độc công tâm, thuốc lẫn kim châm đều khó cứu.

Trên giường, cả người Thương Ngao Liệt chỉ có hai đầu lông mày là còn sót lại một tia đoan chính của người thầy giáo, trừ cái đó ra, nụ cười yếu ớt trên khóe môi cùng vẻ mặt hưởng thụ đều làm cho anh tràn ngập một loại phong tình vạn chủng thuộc về đàn ông.

Anh không nhanh không chậm xâm nhập thưởng thức chiếc lưỡi khéo léo cùng da thịt nhẵn nhụi trơn bóng của bà xã nhỏ, sử dụng đầu lưỡi của mình nhẹ nhàng giam cầm cô, liếm láp cô, thẳng đến khi đối phương bất lực, anh mới khẽ khàn lui về phía sau.

Hạ Nhã mắt thấy anh rời đi, vô ý thức mím môi. Cử động nhỏ này lại làm cho người đàn ông muốn ngừng mà không được.

Vóc người Thương Ngao Liệt mười phần phong vị đàn ông, cơ thể không quá cơ bắp, nhưng tổng thể lại làm cho người ta cảm thấy an toàn. Bả vai mở rộng, thắt lưng rắn chắc thẳng tấp, đến đường cong cặp mông cũng hút hàng.

Da thịt của anh gần sát dáng người mềm dẻo của cô, chậm rãi ma xát, làm cho thân thể cả hai ấm lên. Hai điểm hồng nhạt trước ngực theo động tác của anh liền đứng thẳng, cô không tự chủ được căng cứng, khép lại hai chân.

Hạ Nhã không chịu nổi anh mài, nhẹ nhàng dùng chân ma xát chỗ giấu kín của anh, cố gắng làm cho con dã thú đang ngủ đông thức tỉnh. Quả nhiên, nó rất nhanh liền trở nên vừa cứng vừa nóng, không khí tràn ngập mùi tình dục, lây đến hai má cô đỏ bừng, quyến rũ mười phần.

Thương Ngao Liệt chăm chú xoa bóp vùng thịt non nớt trên mông bà xã nhỏ, đồng thời cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa trước ngực, trên dưới tấn công.

Hiện tại, trong đầu Hạ Nhã tất cả đều là cảm giác sung sướng choáng váng, bị ngón tay của anh cắm vào, không bao lâu, phía dưới đã là một mảnh ướt át.

“Thương Ngao Liệt . . . . .” Cô nhíu mày, lần lượt cầu xin anh, “Thầy Thương. . . . . .”

Anh không cách nào ức chế, liền vứt bỏ giáp, lửa nóng cực đại tiến quân thần tốc vọt vào. Hạ Nhã khẽ kêu một tiếng, lửa nóng hừng hực thiêu đốt, cự vật thô to phút chốc tiến sâu vào trong cơ thể cô.

Không cách nào cắm xuống rốt cuộc, chỉ có thể chậm rãi một chút xíu tiến tới gần, nam nhân còn đến không kịp động, nàng đã liền ngón chân cũng không khỏi tự chủ căng thẳng.

Thương Ngao Liệt nâng hai chân cô đặt trên vai, làm cho Hạ Nhã có thể nhìn thấy cảnh anh đang mạnh mẽ tiến nhập vào trong thân thể cô. Theo tốc độ ngày càng nhanh, độ mạnh yếu tăng dâần, cô rên rĩ càng chọc người.

Anh thẳng lưng, làm cho cự vật bừng bừng phấn chấn ra ra vào vào, cứng rắn như sắt quấy đảo toàn bộ thế giới của cô.

“.” Thương Ngao Liệt xoay người, để Hạ Nhã ngồi trên người mình.

Mỗi một động tác của anh, Hạ Nhã cảm giác bản thân đều phụ thuộc vào người đàn ông này. Hai người từ đầu đến cuối lên lên xuống xuống, thẳng đến khi cô hưng phấn đến cực điểm, Thương Ngao Liệt mới ngã nằm về phía sau, vỗ nhè nhẹ lên mông cô một cái, dùng giọng điệu thầy giáo nói với cô: “Tự mình động.”

Hạ Nhã cưỡi trên người anh, cả người giật mình, làm cho cự vật chôn càng sâu, độ thô to và dài đâm thẳng đến chiều sâu trước nay chưa từng có.

“Em không biết. . . . . .”

Thương Ngao Liệt nở nụ cười, duỗi tay đè chặt vòng eo mảnh khảnh của bà xã nhỏ, “Thầy Thương dạy em?”

Hạ Nhã mím môi không trả lời, chợt nghe anh lại dùng giọng điệu bình thường nói với cô: “Vặn eo nhấc mông.”

Hai má cô nóng lên, cuối cùng đánh không lại nhu cầu trong cơ thể, thành thật vặn vẹo vòng eo vốn khéo léo, làm cho Thương Ngao Liệt cảm nhận được một loại thể nghiệm thị giác khác.

Hạ Nhã uyển chuyển than nhẹ, thần sắc mất tự nhiên trên mặt được thay vào vẻ diêm dúa lẳng lở. Vì vậy động tác đâm vào càng ngày càng mãnh liệt, anh nặng nề mà kéo mạnh cô về phía mình.

Dày đặc tiếng động tràn đầy nhục dục vang lên bên tai cô, Hạ Nhã bám lấy người đàn ông nhìn như có chút lãnh khốc bá đạo, lắc lắc cái đầu nhỏ nói: “Không được…… Buông em ra.”

Trong cổ họng Thương Ngao Liệt phát ra âm thanh tở gấp, một lần nữa bật dậy áp đảo Hạ Nhã, hung ác cấp tốc xông tới một vòng cuối cùng. Toàn thân anh đang vận động hình thành một loại mỹ cảm, anh đang ở trên người cô đòi lấy hạnh phúc sung sướng nhất thuộc về đàn ông. Trước mắt Hạ Nhã tất cả đều đen kịt, thiên địa vạn vật hóa thành hư vô.

Như si như cuồng, cô nhắm mắt lại, dốc sức liều mạng mà lắc đầu.

“Mới một lần đã không chịu nổi?” Thương Ngao Liệt như là đang ám chỉ với cô đêm còn dài dằng dặc.

Hạ Nhã nói không ra lời, chỉ là liều mạng cắn môi khóc thút thít.

Dục vọng tràn đầy biển cả nối thành một mảnh, bọn họ thật sâu sa vào trong nước, tiến hành liều chết triền miên, cao triều nhanh chóng kéo tới, Hạ Nhã bị đánh sâu vào trong đáy biển sâu dục vọng, cũng tìm không được bờ.

Toàn thân Hạ Nhã tê dại, tay chân xụi lơ ngã xuống giường. Thương Ngao Liệt bởi cô, nhẹ nhàng rút ra, đón lấy cảm giác tần số tỉ lệ co rút cực cao của cô, anh duy trì liên tục đâm ra rúc vào, cuối cùng phun ra chất dịch nóng hổi . . . . . .

Mặt biển xa yên tĩnh, nhưng Hạ Nhã lại như trải qua một lần bão táp ập tới, cánh tay cô có chút phát run, tựa trong ngực Thương Ngao Liệt, ổn định hô hấp.

“Thầy Thương. . . . . . Có đủ. . . . . . max điểm hay không?”

Thương Ngao Liệt đã khôi phục lại bình tĩnh, nhíu mày nhìn cô.

Hạ Nhã xoay người ôm lấy anh, hai người đã chậm rãi quen cùng đối phương trần trụi tiếp xúc. Cô vuốt ve cơ bắp trên cánh tay anh, hỏi: “Vừa rồi em biểu hiện như vậy…. có đủ max điểm hay không?”

Thương Ngao Liệt nhẹ nhàng hôn cô một cái, sau một lúc ngọt ngào qua đi, chỉ nge tâm tình anh rất tốt nói: “Không đủ.”

Tối nay, cô đừng nghĩ muốn ngủ một giấc ngon.

_________KẹọĐắng+++d/đ/l/q/đ_________

Mấy ngày nay, biển lớn màu xanh lam mở rộng bộ ngực lớn ấm áp của nó với mọi người, biển Caribbean thiên đường làm cho mọi người vui vẻ thoải mái, nước biển trong suốt thấu triệt, bữa tiệc lớn mỹ vị trên du thuyền chở khác cũng đủ làm cho ngón trỏ mọi người vung không ngừng.

Dưới sự sắp xếp của Hạ Nhã, Thương Ngao Liệt cùng ba anh cuối cùng cũng có thể ngồi chung một chỗ ăn bữa cơm. Ngày đó, ba người ngồi trong một nhà ăn cách thức tiêu chuẩn, đầu bếp nước Pháp nổi danh tay nghề rất là không tệ.

Hạ Nhã cảm thấy mỹ mãn ăn xong bữa cơm, sau khi dùng món điểm tâm ngọt thì cùng hai cha con Thương Ngao Liệt câu có câu không tán gẫu, kể về chuyện học tập cùng tình huống công việc những năm này của Thương Ngao Liệt, hoặc là những lời đồn thú vị Thương Tổ Hoa nghe được trên biển, hay là công ty Thương gia hiện tại phát triển….. Hai người chân thành mà trò chuyện, ngăn cách giữa hai người rõ ràng có chút phai nhạt.

Hạ Nhã cùng Thương Ngao Liệt ở trên biển tiếp tục hành trình, bọn họ theo đội thuyền đi tham quan đảo nhỏ cùng thành thị gần đó. Kể cả đảo nhỏ Haiti xinh đẹp, thành phố Falmouth bờ Bắc cảng Jamaica, có nền văn minh xưa nhất thế giới, một trong những di tích văn hóa Maya xinh đẹp nhất trên đảo . . . . . .

Cuối cùng một ngày kia, hai người trở lại cảng Lord, chuẩn bị đáp máy bay trở về sòng bài Las Vegas. Thương Tổ Hoa rời du thuyền tiễn bọn họ, người đàn ông trung niên mặc trang phục thuyền trưởng tràn đầy cương trực công chính, mê người vô cùng.

“Chờ các con lần này hết tuần trăng mật, hôm nào chúng ta lại hẹn thời gian gặp mặt.”

“Dạ, ba, người giữ gìn sức khỏe, đừng quá mệt mỏi.” Hạ Nhã vừa nói vừa vẫy tay bảo Thương Tổ Hoa đừng tiễn nữa.

Thương Ngao Liệt hơi gật đầu chào ông, như cũ bảo trì trước sau như một tính cách ít nói, xách hành lý mang theo Hạ Nhã xuống du thuyền.

Dọc theo đường đi, Hạ Nhã hết sức hưng phấn, ngồi trên ghế cũng không yên tĩnh. Thương Ngao Liệt nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ rõ ràng có thể thấy được những đám mây trắng phảng phất có thể đụng tới trời xanh, khóe miệng giương lên thành một nụ cười thanh thản.

Chính là chỗ này lần đầu tiên, sòng bài Las Vegas lớn nhất, vàng son choáng ngợp, vì bọn họ trở lại vẫn như cũ là diện mạo chân thật nhất…..

Hai vợ chồng son trong hành trình hưởng tuần trăng mật đang tiến vào sòng bài Metro-Gold nổi tiếng siêu cấp xa hoa, Hạ Nhã liền bị kích động buông lỏng cánh tay Thương Ngao Liệt, đi tham quan xung quanh.

Diện tích bên trong có thể so sánh với bốn bãi bóng, gồm có hơn 3000 bàn, Thương Ngao Liệt đổi lấy vài thẻ đánh bài cho cô thử tay trước.

Hạ Nhã cảm thấy anh mới đi chưa tới vài bước, thì liền có mấy cô gái ngoại quốc ăn mặc nóng bỏng bước tới, mỉm cười nói gì đó với anh. Thương Ngao Liệt lễ phép khoát khoát tay, nói lại mấy câu, các cô liền đi.

Chờ anh cầm xèng trở về, cô làm bộ vô tình nói: “Ai nha, vừa rồi mấy cô gái xinh đẹp kia nói gì với anh vậy?”

Thương Ngao Liệt trước tiên cố ý dừng một chút, sau đó mới nói: “Cò kè mặc cả.”

Thì ra là một đám người làm nghề đặc thù, Hạ Nhã vui vẻ: “Mấy cô đó nói giá với anh bao nhiêu?”

Thương Ngao Liệt nói, “Rất thấp.”

Hạ Nhã muốn hỏi: Đã thấp vậy sao anh không thử một chút?” trước cửa sòng bài là một đám mỹ nam nước Mỹ mặc đồ tây, trong đó có mấy người còn đeo kính đen, dáng người ai nấy đều to khỏe.

Coi như bọn họ ăn mặc giống như là xã hội đen, Hạ Nhã cũng sẽ không cảm thấy quá mức ngoài ý muốn, chẳng qua là khi cô quét mắt một vòng, trong số những người đó lại có một gương mặt hết sức quen thuộc.

Sắc mặt hắn trắng bệch, trên trán còn có mồ hôi, khóe môi nhếch lên. Thời điểm khi bọn hắn gặp thoáng qua cô, Hạ Nhã nhịn không được gọi lớn tiếng: “Lãnh Dương!”

Thương Ngao Liệt bên cạnh nghe cô gọi, quay đầu liếc nhìn Lãnh Dương một cái. Sắc mặt anh lập tức khẽ biến sắc, lôi kéo Hạ Nhã bên cạnh xoay người rời đi.

Ai ngờ, bọn họ mới đi ra không được mấy bước, trước mặt đã xuất hiện hai gã đàn ông nước Mỹ cao lớn, mặc đồ đen, nhìn Thương Ngao Liệt, dùng tiếng Anh đúng chuẩn hỏi: “Các người là bạn của người đàn ông kia?”

“Không phải rất quen, chúng tôi chỉ là khách du lịch bình thường.” Thương Ngao Liệt tỉnh táo trả lời.”

“. . . . . . Chúng tôi muốn mời anh ta đi một chỗ làm khách, các người đã quen biết, vậy thì cùng đi chứ!”

Hạ Nhã ngẩn ra, bây giờ cô mới hiểu được vì sao Las Vegas còn có một tên gọi khác.

Nó gọi là Tội Ác Chi Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.