Hôn Nhân Sai Lầm

Chương 34: Chương 34




“A…” Tôi vừa kêu vừa thở hổn hển, cố gắng ôm chặt cổ anh rể, hai chân cũng bất giác dang ra, “Thiên Phi, từ từ thôi… em… em chịu không nổi…”

Anh rể khẽ cười: “Đồ tiểu quỷ!” Sau đó anh giảm tốc, từ từ tiến vào, từ từ rút ra, cố ý giày vò tôi.

Tôi thở mạnh, mở mắt nhìn anh, gương mặt của anh có hơi mơ hồ không nhìn rõ, nhưng lại khiến tôi cảm thấy an tâm: “Thiên Phi, hứa với em, đừng nhắc đến chuyện li hôn với chị, anh phải đối xử tốt với chị ấy! Chị ấy có lỗi với anh, nhưng chị ấy thật lòng yêu anh, ban đầu anh đã chọn chị ấy thì phải khoan dung với chị ấy, đừng bỏ rơi chị ấy…”

Vừa nói tôi vừa nghẹn ngào.

“Tử Mạt, em không cần phải như thế!” Anh rể khẽ hôn lên giọt nước mắt trên mặt tôi, dáng vẻ áy náy, “Anh yêu em, anh muốn cho em hạnh phúc chứ không phải đau khổ thế này! Tất cả mọi tội lỗi cứ để anh gánh, em vô tội, không đáng phải chịu đựng chuyện này!”

Tôi vừa khóc vừa lắc đầu: “Đừng nói về em tốt đẹp như thế! Em vốn là một người phụ nữ xấu xa, em không hề vô tội! Thiên Phi, chúng ta… chúng ta… a…”

Anh rể đột nhiên dùng lực, tấn công mạnh vào nơi nhạy cảm nhất của tôi, hệt như một luồng điện chạy qua toàn thân tôi, khiến tôi không thể kiềm được mà kêu lên, không thể chịu nổi khoái cảm mạnh mẽ thế này, nhưng lại muốn khoái cảm ấy mãnh liệt hơn nữa, sự giày vò ấy khiến tôi như sắp phát điên.

“Tử Mạt, đừng rời xa anh, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, Tử Mạt!” Anh rể thở càng mạnh hơn, chuyển động hông càng mạnh hơn.

Mỗi lần anh vào đều chạm đến chỗ sâu nhất trong người tôi, khiến tôi không thể thở nổi, nước mắt liên tục tuôn ra, cảm giác giống như đã chết đi mấy lần.

Cảm giác điên cuồng được chờ đợi ấy cuối cùng cũng đến, khoái cảm mãnh liệt trong phút chốc ấy khiến toàn thân tôi co rút, tôi ôm chặt lấy cổ anh rể rồi kêu lên, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Anh rể sau khi ra thì ôm chặt tôi vào lòng, giọng nói run run: “Tử Mạt, anh càng ngày càng không thể rời xa em rồi! Anh biết mình không nên nói thế này, nhưng anh yêu em nhiều bao nhiêu thì lại càng không muốn nhìn thấy Ngọc Minh bấy nhiêu, anh không muốn tiếp tục thế này nữa, anh…”

“Đừng nói nữa!” Tôi vừa khóc vừa lắc đầu, “Thiên Phi, chúng ta đã làm sai rồi, không thể tổn thương người khác nữa! Cho dù thế nào thì em cũng đã làm chị tổn thương, chị giờ đang có thai, không chịu nổi kích động đâu!”

“Tử Mạt, em đừng tự trách mình như thế này mãi được không?” Anh rể vừa giận vừa buồn, “Anh biết chúng ta đã sai rồi, nhưng anh yêu em, em cũng yêu anh, thế thì có gì sai? Một cuộc hôn nhân không còn tình cảm thì chẳng có gì để bảo vệ cả, nếu không sẽ chỉ khiến mọi người đều đau khổ, em và Mã Hàm Đông chẳng phải là ví dụ rõ ràng nhất sao? Hai người li hôn, mỗi người đi tìm hạnh phúc của riêng mình, sẽ chẳng ai nói được gì, em còn lo lắng gì chứ?”

“Em đã nói em không giống như chị!” Tôi hét lên, “Anh sẽ hại chết chị mất!”

“Chị chị chị, em chỉ biết có chị em thôi, em có từng nghĩ cho bản thân, nghĩ cho anh, nghĩ cho tương lai của chúng ta không?” Anh rể trừng mắt giận dữ nhìn tôi, “Lẽ nào chúng ta cứ lén lút vụng trộm thế này cả đời sao?

“Anh không muốn thế này thì anh đi đi, còn lên giường với em làm gì?” Tôi đẩy anh rể ra, “Chúng ta thế này, vốn không còn mặt mũi để nhìn ai!”

Anh rể giận thở phì phò, im lặng một lúc lâu, sau đó vội vàng mặc quần áo đi xuống lầu, đóng cửa thật mạnh rồi bỏ đi.

Tôi ngồi lặng lẽ khóc trong bóng tối…

Ngày hôm sau, anh rể đưa chị đi khám thai, tôi lên phố mua một ít đồ dùng.

Việc ở văn phòng chỉ là tạm thời, tôi cũng không thể cứ dây dưa không dứt thế này với anh rể, cuối cùng cũng phải kết thúc thôi.

Tôi đang đi chợt nhìn thấy bên đường có một công ty môi giới liền bước vào hỏi các thông tin thuê nhà và xin việc làm ở bệnh viện, trong lòng có nhiều dự tính.

Khi bước ra ngoài, tôi chợt đụng phải Mã Hàm Đông, chợt nhớ ra hôm nay là chủ nhật, thảo nào anh ta lại không đi làm.

Nhưng tôi và anh ta chẳng còn gì để nói nữa, thế nên tôi ngó lơ.

“Tử Mạt.” Mã Hàm Đông lại chợt chặn tôi lại, “Sao hả? Vừa mới li hôn đã không nhận ra tôi sao? Trốn cái gì?”

Tôi lạnh lùng nói: “Tôi không việc gì phải trốn anh, chẳng qua tôi không muốn nói nhiều với anh, tránh để mẹ anh biết lại bảo tôi cướp con trai của bà ấy.”

Gân xanh trên trán Mã Hàm Đông nổi lên, rõ ràng đang cố kiềm cơn giận: “Tử Mạt, cô không hài lòng với mẹ tôi đến thế sao? Mẹ rốt cuộc đã khiến cô giận chuyện gì? Cô không cảm thấy mình rất không biết lí lẽ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.