Hôn Nhân Sai Lầm

Chương 38: Chương 38




“Cô có thai rồi? Con của Hàm Đông? Cháu của tôi?” Đào Tịnh Mẫn vừa khóc vừa cười, bàn tay run rẩy xoa lên cái bụng bằng phẳng của tôi, “Con của Hàm Đông… Nhà họ Mã không… không tuyệt hậu… Con ơi…”

“Cô ơi, cô phải phấn chấn lên!” Tôi thấy tâm trạng Đào Tịnh Mẫn có vẻ bình tĩnh hơn một chút mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, “Con biết cái chết của Mã Hàm Đông khiến cô rất đau lòng, nhưng vì cháu của cô, cô phải cố gắng sống tiếp, nếu cô cũng xảy ra chuyện thì đứa bé biết làm sao?”

Tuy lúc trước bà ấy không thích tôi, đối xử không tốt với tôi, nhưng nể tình bà ấy vừa mất đi đứa con trai duy nhất, tôi cũng không thể trơ mắt nhìn bà ấy tìm đến cái chết mà không làm gì.

Cho dù đứa bé tôi đang mang trọng bụng có phải là của Mã Hàm Đông hay không thì ít ra nó cũng sẽ là hi vọng để Đào Tịnh Mẫn sống tiếp, cho dù đây chỉ là một lời nói dối thì cũng có thể cứu được một mạng người, tôi không cảm thấy đây là tội lỗi.

Đào Tịnh Mẫn khóc lóc cầu xin tôi: “Tử Mạt, giao đứa bé cho mẹ đi, giao đứa bé cho mẹ đi! Con vẫn còn trẻ, vẫn có thể lấy chồng, sẽ có thể có con nữa, con hãy thương lấy mẹ, giao đứa bé cho mẹ đi, mẹ cầu xin con!”

“Cô à, cô đừng thế này!” Trong lòng tôi thấy rất buồn, “Con biết rồi, con sẽ giao đứa bé cho cô! Nó là cháu của cô, sau này cô thương yêu nó, chăm sóc nó, nuôi nó trưởng thành, cô nhất định phải chăm sóc nó thật tốt!”

“Tử Mạt… Cảm ơn… Xin lỗi…” Đào Tịnh Mẫn lại bật khóc, nói không nên lời.

“Không sao đâu, cô à, cô đừng nói như thế, không sao đâu…” Tôi an ủi Đào Tịnh Mẫn một lúc thì bà ấy mới không còn gào khóc nữa, ngồi xuống một bên lau nước mắt.

Anh rể lái xe đưa Đào Tịnh Mẫn về nhà xong liền muốn đưa tôi về nhà.

“Em về văn phòng là được rồi.” Tôi mệt mỏi nói.

“Không được!” Anh rể kiên quyết phản đối, “Em có thai rồi, hôm nay lại mệt mỏi như thế, em về một mình anh không yên tâm.”

Tôi gục mặt không nói gì, sau đó liền bật khóc.

“Tử Mạt?”

“Em sợ lắm!” Tôi nức nở, “Anh rể, anh có biết không, sáng hôm nay em đã gặp Mã Hàm Đông, em đã cãi nhau với anh ta một trận, em nói sao anh ta không đi chết đi, sau đó anh ta liền…”

“Đừng suy nghĩ lung tung!” Anh rể ôm lấy tôi, “Đây không phải là lỗi của em, em chỉ tùy tiện nói thế thôi chứ làm gì muốn người ta phải chết, đây chỉ là trùng hợp thôi. Tử Mạt, em sẽ không giao con cho mẹ của Mã Hàm Đông đúng không? Em chỉ là không muốn bà ấy tự sát, nên mới…”

“Không, em nói nghiêm túc.” Tôi quay mặt đi, “Anh rể, em không phải nhất thời kích động, sau khi sinh đứa bé này ra, em sẽ giao lại cho bà ấy, đây chính là hi vọng để bà ấy có thể sống tiếp.”

“Nhưng lỡ như đứa bé là con anh thì sao?” Anh rể mặt trắng bệch, cật lực phản đối, “Sao anh có thể để con mình mang họ của người khác? Anh phải nuôi nó nên người, anh mới là cha của nó!”

“Anh không thể là cha của nó được.” Tôi cười đau khổ, “Cho dù luận về tình về lí về đạo đức thì đứa bé này cũng tuyệt đối không thể là của anh được.”

Anh rể ngây người không nói được gì.

Tôi biết anh ấy hiểu rõ ý của tôi, giao đứa bé cho người khác, tôi cũng đau lòng lắm, nhưng vì tất cả mọi người thì việc giao đứa bé cho Đào Tịnh Mẫn chính là kết cục tốt nhất.

Trừ phi Đào Tịnh Mẫn đưa đứa bé đi làm giám định huyết thống, cuối cùng phát hiện ra đứa bé không phải là con của Mã Hàm Đông, còn không thì nó chính là hi vọng để bà ấy có thể sống tiếp.

Mà xét theo lẽ thường thì Đào Tịnh Mẫn chắc chắn sẽ không thể nghi ngờ thân phận của dứa bé, cũng sẽ không đưa nó đi làm giám định huyết thống.

“Anh rể, việc này cứ để em quyết định.” Tôi khẩn khoản, “Đứa bé vốn đã không nên ra đời, em cũng thật sự không thể xác định được nó rốt cuộc là con ai, nếu bây giờ nó đã có nơi để đi thì tại sao anh không đồng ý? Nếu không thì em chỉ còn cách bỏ nó đi thôi.”

“Đừng!” Anh rể thở phì phò một lúc rồi đạp mạnh chân ga, “Được, anh đồng ý với em.”

“Cảm ơn anh…” Nước mắt của tôi lại không kiềm được mà tuôn ra.

“Tử Mạt, anh đúng là vô dụng, anh có lỗi với em!”

“Không!” Tôi vừa cười vừa lắc đầu, “Chúng ta ở bên nhau chẳng ai có lỗi với ai cả, người sai là cả hai chúng ta, anh rể, em và chị giờ đều đã có thai rồi, vừa hay cũng có thể bình tĩnh lại, sống vài ngày yên ổn, cho nên em quyết định sẽ đến nhà Đào Tịnh Mẫn ở cho đến khi sinh con.”

Anh rể tỏ rõ vẻ phản đối, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc thì chợt tiu nghỉu gật đầu: “Cũng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.