Hôn Nhân Sai Lầm

Chương 46: Chương 46




Thật ra tôi tuy rất đau lòng, nhưng không nghiêm trọng đến thế, chủ yếu chỉ là nhớ con thôi, cũng may còn có An An bên cạnh, cũng có tác dụng an ủi khá lớn về mặt tinh thần, đến khi An An được một trăm ngày tuổi thì tôi cơ bản đã bình thường trở lại rồi.

Buổi tiệc mừng trăm ngày tuổi của An An được tổ chức rất long trọng.

Tôi nghĩ ý của bố mẹ tôi và của bố mẹ anh rể là hoàn toàn giống nhau, đều cảm thấy gần đây việc đau lòng xảy ra quá nhiều rồi, thế nên cần tổ chức buổi tiệc cho An An thật hoành tráng, để mọi người được vui vẻ, quên đi đau thương.

Bố mẹ của anh rể có rất nhiều bạn bè, anh rể lại cũng có rất nhiều đồng nghiệp bạn bè và bạn học, thế nên khách đến rất đông, lại cộng thêm cả người quen ở quê của bố mẹ tôi, mọi người đều lũ lượt kéo đến, ngồi chật cả hai mươi bàn, thật sự vô cùng náo nhiệt.

Tôi tuy không phải mẹ ruột của An An, nhưng những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, mọi người đều biết cả, đều hiểu rằng chính tôi là người đã luôn chăm sóc cho An An, thế nên thái độ đối với tôi vô cùng ôn hòa, thậm chí là khâm phục, còn tôi thì lại cảm thấy hổ thẹn, bởi nếu họ biết việc đã xảy ra giữa tôi và anh rể thì chắc chắn sẽ không đối xử với tôi thế này.

Nhưng mọi việc trên đời chính là như thế, không thể tính toán rõ ràng được, tôi không phủ nhận tôi và anh rể đều đã sai, nhưng chúng tôi không phải là vô lương tâm, cũng đã cố hết sức làm những việc bản thân nên làm rồi.

Khi buổi tiệc kết thúc thì đã là bốn giờ chiều, bố mẹ tôi và bố mẹ anh rể đều theo chúng tôi cùng về nhà anh.

An An lúc ở nhà hàng được nhiều người bồng bế nên giờ rất mệt, ngủ rất ngon.

Sức khỏe của nó hồi phục rất tốt, giờ đã ăn được ngủ được, béo tròn mũm mĩm, khi không đói bụng thì chỉ yên lặng nhìn tôi, vô cùng ngoan ngoãn, ai nhìn cũng thích.

“Tử Mạt, hôm nay con vất vả rồi, qua đây ngồi xuống đi.” Hàn Nguyệt Như vừa cười vừa nói.

“Không sao đâu cô, con không mệt.” Tôi ngồi xuống cạnh mẹ tôi, “Mấy hôm nay con chỉ có ăn với ngủ, sắp biến thành lợn rồi, người mệt nhất chính là cô chú, ngoài việc chăm sóc con ra còn phải chăm sóc cho An An nữa, con chẳng làm gì hết, có gì mà vất vả chứ.”

Bố mẹ tôi sau khi tôi xuất viện thì đã về quê, hôm nay nhân dịp buổi tiệc của An An mới quay trở lại đây.

Đã hơn hai tháng trôi qua, bố mẹ tôi cũng đã dần chấp nhận việc chị tôi ra đi, tuy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nhưng cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, tôi cũng thấy yên tâm hơn.

“Con nói gì thế? Cô còn mong con biến thành con lợn con nữa là, phải béo thêm một chút nữa mới được!” Hàn Nguyệt Như trước nay luôn nghiêm túc giờ cũng biết nói đùa, “Con gầy quá rồi, người ta ở cữ ai cũng béo tròn, con thì ngược lại, mãi mới thấy có chút thịt, con phải ăn nhiều vào mới được.”

“Cảm ơn cô, con đã béo lên nhiều rồi, nếu còn béo hơn nữa thì sẽ khó coi lắm.” Tôi cười nói.

Anh rể ngồi bên cạnh cũng cười, ánh mắt nhìn tôi đầy âu yếm mà không có chút ngại ngần nào, thậm chí còn nắm lấy tay tôi, tôi giật mình, muốn rút tay ra nhưng không rút được, anh rể làm thế này là sao? Người lớn hai nhà đều đang ở đây, anh ấy điên rồi à?

“Tử Mạt, hôm nay có rất nhiều thân bằng quyến thuộc của cả hai nhà đến, con có biết họ đều nói gì không?” Hàn Nguyệt Như đột nhiên hỏi.

“Hả?” Tôi sợ đến mức toàn thân nổi gai ốc, cố gắng rút tay ra, “Sao… sao ạ?”

Lẽ nào có người đã biết chuyện giữa tôi và anh rể nên đã bàn tán những chuyện khó nghe, khiến cô ấy biết được sao?

Trời ơi, chuyện này… chuyện này phải làm sao đây?

Bố mẹ tôi mà biết chuyện giữa tôi và anh rể thì chắc chắn sẽ nói chính tôi đã hại chết chị, thế thì tôi có ngàn cái miệng cũng không giải thích được!

Tôi vội vàng nhìn sang anh rể.

Nhưng anh rể thì vẫn cứ cười âu yếm, thậm chí còn có chút ngượng ngùng, thế này là sao?

“Tử Mạt, con đừng căng thẳng, thật ra bọn họ bàn tán cũng phải thôi.” Hàn Nguyệt Như xem ra không hề có chút tức giận nào, ngược lại còn có vẻ cảm khái, “Từ sau khi Ngọc Minh qua đời, con đã luôn nuôi nấng An An, người nào không biết còn tưởng con chính là mẹ ruột của nó đấy, Ngọc Minh là chị ruột của con, An An cũng như con gái con, nên bọn họ nói thế cũng không hề có ác ý gì, con đừng để trong bụng.”

Trái tim đang đập dữ dội của tôi dần dần bình tĩnh trở lại, vừa rồi suýt nữa tôi đã ngất đi!

Nhưng khi nghe Hàn Nguyệt Như nói thì tôi liền hiểu, mọi chuyện không phải tệ như tôi nghĩ, tôi liền mau chóng điều chỉnh lại trạng thái, nhưng vẫn không biết nên nói gì, đành phải cười ngượng ngùng: “À, con… con không…”

Con người ta đúng là không nên làm chuyện xấu, nếu không lúc nào cũng sẽ lo lắng bị bắt thóp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.