“Không ai được phép nói với tôi rằng tôi không thể làm gì,” Anh rít qua kẽ răng. Anh thấy gương mặt Mr. Lansing từ kinh ngạc chuyển thành sợ hãi đỏ bừng và rồi gần như tím tái. Heath thả anh ta xuống sàn và bước tránh ra để anh ta cố hít thở, thở hổn hển và ho sặc sụa. Anh thấy Lucien và Eshe đang đứng nhìn anh ở cửa, đầy kinh ngạc. Trong khi Eshe thể hiện nỗi sợ hãi, thứ mà Heath không bao giờ muốn thấy lần nữa, Lucien thì có chút sửng sốt khi bước vào phòng.
“Sao thế công tước? Em thấy những cuộc nói chuyện của anh luôn tốt đẹp mà,” Lucien nói khi bước vào giữa phòng. Cậu dẫn theo Eshe đi đến chỗ Heath, quỳ xuống cạnh cô bé và nói, “Chúng ta là cha mẹ của con.” Lucien đứng dậy, mỉm cười một cách kín đáo với Heath rồi bước về phía Mr. Lansing và đỡ người đàn ông đứng dậy. “Tôi còn phải nói bao nhiêu lần nữa rằng mật ngọt thì chết ruồi?” Cậu lắc đầu và bắt đầu phủi bụi trên áo Mr. Lansing rồi giúp anh ta chỉnh lại cravat và áo. “Tôi xin lỗi vì sự nóng nảy của công tước, Mr. Lansing. Anh biết là anh ấy hơi quyết đoán trong những chuyện không thể thay đổi đúng không? Thời gian anh ấy phục vụ trong quân đội và trên phố đảm bảo cho anh ấy nhìn rõ mọi việc anh ấy làm. Chà, gần như chắc chắn sẽ bắt người đàn ông dù là cứng đầu nhất đến quán rượu gần nhất trong vòng một hai lời, chưa kể đến việc dùng đến nắm đấm và lao đầu vào những cuộc đánh nhau dù ít dù nhiều.” Cậu lại lắc đầu và quay sang nhìn Heath, nhìn anh với vẻ giận dỗi chế nhạo. “Xin lỗi anh vì hành vi của chồng tôi. Tôi tin đó là do áp lực từ việc chào đón bé Eshe đến với gia đình chúng tôi để chào mừng sự kiện vui vẻ như việc chuẩn bị chào đón đứa con đầu lòng—Ôi! Công tước, em nghĩ là em lỡ làm lộ bí mật rồi,” Lucien giật mình một cách cường điệu, che miệng.
Mr. Lansing nhanh chóng trấn an Lucien. “Ôi thưa phu nhân, tôi đảm bảo, sẽ không tiết lộ tin mừng này với bất cứ ai. Cho phép tôi là một trong số những người đầu tiên chúc mừng cậu và ngài công tước nhân dịp này!” Anh ta vỗ vào tay Lucien, lén nhìn về phía Heath. Heath chỉ gật đầu với anh ta. Anh vừa đặt tay lên bờ vai vẫn còn căng cứng của Eshe, nhẹ nhàng xoa nó, nhỏ giọng nói thầm động viên an ủi cô bé thoát khỏi nỗi sợ, vừa sửng sốt nhìn theo vợ mình đang hấp dẫn Mr. Lansing đến mức anh ta quên luôn cả việc Heath suýt nữa đã giết anh ta cũng như việc anh ta đã phản đối chuyện nhận nuôi Eshe như thế nào.
“Tôi chỉ muốn ngày càng mở rộng gia đình mình mà thôi. Còn Eshe, con bé rất ngoan ngoãn. Đặc biệt là tôi đã thích cô bé ngay từ khi gặp mặt. Ý tôi là, bất kể cô bé sinh ra ở đâu, tôi cũng thấy cô bé sẽ có một tương lai và cuộc sống tốt đẹp mà công tước và tôi có thể trao cho cô bé. Hơn nữa con của chúng tôi cũng sẽ được sinh ra mà có sẵn một người chị, thật hoàn hảo. Tôi nói ông nghe này ông Lansing, tôi không thể đòi hỏi một điều gì hơn nữa ngoài tự mình tiết lộ bí mật của chúa này,” Lucien mỉm cười nói, đụng vào tay Mr. Lansing rồi đặt tay lên bụng. Heath nhìn theo đôi mắt Mr. Lansing chuyển xuống bụng Lucien và rồi tiếp tục xuống nữa. Anh muốn gầm lên với ông ta, nhưng rồi tiếng hắng giọng của Lucien vang lên, cậu hơi lắc đầu, Heath nhận ra vợ mình đã nhận thấy người đàn ông đó làm vậy. Heath thoải mái lại và cảm thấy Eshe cũng vậy. Anh nhìn xuống cô bé và thấy cô bé đang nhìn mình. Anh mỉm cười và thấy cô bé mỉm cười đáp lại. Anh lùa tay vào mái tóc xoăn màu đen của cô bé, mà Wilhelmina đã búi thành búi, anh cảm thấy tâm hồn mình dịu xuống. Đây là cô con gái bé nhỏ của anh, và cô bé rất quý giá với anh. Anh yêu cô bé như thể cô bé có chung dòng máu với anh vậy. Như thể đọc được suy nghĩ của anh, Eshe dịch sát lại gần Heath. Có gì đó vướng vướng ở cổ họng Heath, anh phải nuốt xuống để ngăn nước mắt thôi rơi.
“Chà, tôi sẽ rời đi cho mọi người nói chuyện vậy. Tôi dám chắc mọi người sẽ dùng lời lẽ tương đối đủ để trí óc đàn bà như tôi có thể hiểu được,” Lucien nói với một nụ cười giả tạo. Heath tí nữa thì bật cười nhưng rồi kìm lại.
“Thưa Công tước phu nhân, cậu là người thông minh nhất mà tôi từng biết,” Mr. Lansing nói với vẻ nhượng bộ.
“Ngài Lansing, ngài quá khen rồi,” Lucien nói, chớp mắt. “Cám ơn ngài. Giờ thì tôi phải đi đây. Eshe muốn gặp bố, nên tôi dẫn con bé đến thôi, và giờ thì đã gặp rồi, tôi dẫn con bé về phòng đây.” Cậu cúi chào và đưa tay ra cho Eshe, cô bé đang do dự ôm eo Heath rồi mới chạy đến nắm tay Lucien. Heath nhìn vào mắt Lucien, và anh thấy sự ấm áp bên trong. Anh muốn gạt phăng tất cả, và ngăn bản thân đá đít mấy tên này. Anh đã làm vậy, nếu Lucien không lén gửi nụ hôn đến anh và mỉm cười với anh rồi mới dẫn Eshe ra khỏi phòng.
“Công tước phu nhân?” Mr. Lansing nói khi họ đã ra khỏi phòng.
“Vâng?” Lucien nói, dừng lại ở cửa.
“Tôi đảm bảo con gái cậu sẽ nhận được chính xác phần hồi môn mà cậu và công tước đã định, và cô bé sẽ được ghi tên là con gái cậu. Con bé sẽ có cuộc sống tuyệt vời mà cậu muốn.”
Lucien đặt tay lên ngực và nhắm mắt thở dài rồi mỉm cười. Cậu mở mắt ra và gật đầu. “Cám ơn ông, Lansing.” Cậu lại cúi chào. “Chúc các vị một ngày tốt lành.”
Cậu rời đi, người hầu bước ra đóng cửa.
“Giờ thì, cùng chuẩn bị giấy tờ đúng như ý nguyện của ngài thôi,” Mr. Lansing nói, giọng có vẻ như bận rộn lắm. Heath kinh ngạc nhìn ông ta, nhìn ra cửa, và lắc đầu.
Khỉ thật, Lucien quá tuyệt vời.
Tối muộn hôm đó, sau khi ăn xong bữa tối, quay lại phòng chuẩn bị đi ngủ, Heath đứng nhìn vào cánh cửa nối dẫn tới phòng Lucien, nghĩ về vợ mình. Anh ngạc nhiên khi thấy cách Lucien ứng xử với Mr. Lansing một cách hiệu quả và tự hỏi người vợ trẻ đã học được những thứ đó ở lớp hay nhờ mấy cách thao túng được thảo luận trong phòng nghỉ ở Almack.
Trước khi quá chìm đắm vào những suy nghĩ đó, Annise bước vào phòng ngủ, đặt đồ ngủ của anh trên bàn và bước đến giúp anh thay đồ.
“Annise?” Heath hỏi.
“Vâng, thưa cậu chủ?” Annise hỏi, đứng dậy, cầm đôi giày của anh trên tay.
“Bà có biết mọi người thường nói chuyện gì trong phòng nghỉ ở Almack không?” Anh hỏi, lập tức hối hận khi đôi mắt Annise lấp đầy sự kinh ngạc.
“Không ạ, tôi sợ là tôi không được tiếp cận những cuộc trò chuyện đó. Nhưng chắc là tôi có thể hỏi Patty mấy loại chuyện mà cô chủ nói với những người khác.”
Heath lắc đầu rồi cởi áo, bỏ áo ra khỏi quần, rồi đưa cho Annise. Thật là tức cười, anh biết mà, dù sao thì có ảnh hưởng gì chứ? Anh biết Lucien sẽ không bao giờ thao túng anh, mà khả năng thao túng người khác của cậu sẽ là tài sản để họ đối phó với xã hội thượng lưu, thế nhưng có cái gì đó… sự dễ dàng trong cách vợ anh làm chuyện đó có hơi…. Heath lại lắc đầu.
“Không, không có gì đâu, Annise. Tôi lố bịch quá.”
“Nếu cậu cho phép,” Annise do dự.
“Trước đây bà có bao giờ phải hỏi đâu,” Heath trêu.
Annise cười khúc khích. “Cậu cũng biết vậy mà.”
Heath quay sang nhìn bà và nhận thấy bà nghiêng đầu sang một bên, động tác mà anh từng thấy Lucien làm nhiều lần trước đó.
“Nếu cô chủ làm gì hay nói gì khiến cậu lo là bị ảnh hưởng từ mấy buổi buôn chuyện ở Almack, cậu chỉ cần tự hỏi xem chuyện đó có thay đổi được điểm mấu chốt rằng cô chủ là ai hay không. Và liệu có điều gì có thể tổn hại đến mối quan hệ giữa hai người không. Nếu cô chủ làm gì khiến cậu không thể thỏa hiệp, vậy thì cậu phải nói với cô chủ, nhưng nếu chuyện đó có thể cho qua, thì có lẽ tốt nhất là cậu nên cho qua.”
Heath gật đầu, tin tưởng vào lời nói của bà. Hành vi của Lucien không thật sự khác với những thành viên khác trong xã hội thường lưu. Thực sự, cậu đã hành xử như bất cứ công tước phu nhân nào khác nên hành xử trong tình huống đó. Và có lẽ đó là vấn đề. Heath không muốn Lucien xử sự giống những người khác. Anh muốn Lucien phải khác biệt. Độc đáo. Lucien đã giải cứu cho Heath trong khi Heath muốn mình mới là người cứu cậu. Dù là hành động của Lucien không được theo suy nghĩ chủ quan của Heath lắm, thì vẫn có tác dụng. Vấn đề của Heath chỉ có vậy thôi. Là vấn đề của anh.
Tiếng gõ cửa vang lên ở cửa nối. Annise cúi chào rồi ra khỏi phòng ngủ. Heath bước đến cửa nối và mở ra. Anh thấy Lucien đứng đó với bộ đồ ngủ màu xanh nhạt có hình trứng chim cổ đỏ, mái tóc vàng xõa xuống vai cùng với một nụ cười xinh đẹp.
“Anh có muốn ăn khuya cùng em không?” Lucien mỉm cười hỏi, cầm một tách đường. Heath mỉm cười.
“Anh rất sẵn lòng.” Heath đưa tay ra hiệu cho Lucien vào phòng và đóng cửa.