KHI HEATH đến Điền trang Yorkshire, anh phập phồng giữa tâm trạng lo lắng khi phải gặp vị hôn thê và tâm trạng giận dữ khi cha anh đã đẩy anh vào tình huống như vậy, đồng thời là nỗi khao khát Timmy, người con trai anh mới được gặp một lần và đã để lại lời hẹn một ngày khác. Anh cảm thấy mình như một nam sinh mới biết yêu lần đầu tiên. Nhưng anh không biết Timmy liệu có đủ để anh cuồng si mãnh liệt và đam mê không thể chối từ hơn bất cứ điều gì khác hay không, anh mong muốn biết mọi thứ về cậu, để anh không phải chỉ là dán cái nhãn tình yêu lên nó mà thôi.
Tuy nhiên, anh cũng có cảm giác tương tự với gia sư của anh ở Eton, Mr. Roderick Levonshire, hiển nhiên bên trong là dành cho Timmy, nhưng sâu sắc và khác biệt gấp trăm lần. Anh từng yêu đơn phương Mr. Levonshire anh lại muốn chung sống với Timmy suốt quãng đời còn lại… chỉ sau một đêm tình thú trong tấm khăn trải giường cùng với một bức thư. Anh điên rồi. Ắt hẳn là anh điên rồi.
Tuy nhiên, khi anh có mặt ở nhà Bá tước và Bá tước phu nhân xứ Yorkshire, Heath đã dễ chịu hơn và kịp thời hỏi cha mình có thể lên sân thượng nói chuyện không.
“Con thô lỗ quá đấy, con trai,” Bố anh gần như lập tức khiển tránh.
“Con không quan tâm,” Heath cãi lại, trợn mắt. “Họ đang biến mối quan hệ này thành mục đích chính trị, nhằm liên kết với Đức ngài, và lợi dụng các mối quan hệ với ngoại quốc của gia đình ta. Bố đang đẩy Lady Lucien và con đến với nhau vì tiền và địa vị xã hội của Yorkshire. Bố biết điều đó và con cũng biết. Đó là lý do bố đồng ý, vì bố thừa hiểu mặc dù bố có địa vị quý tộc cao, nhưng họ lại có ảnh hưởng lớn hơn trong xã hội. Mọi người đều đang ném con mình lên bàn thờ hôn nhân chỉ vì những lý do ích kỷ.”
Heath đã nghĩ bố sẽ tát mình, vậy nên ít nhất cũng chẳng ngạc nhiên. Điều làm anh ngạc nhiên là ngay sau cái tát ấy, bố anh chộp lấy vai rồi nhìn vào mắt anh. Họ cao xấp xỉ nhau, bố anh chỉ cách anh có một inch, vậy nên Heath dễ dàng đáp trả ánh mắt của bố.
“Con không hiểu đâu, vì con chưa phải là bậc cha mẹ, nhưng đây là nghĩa vụ của một người làm bố khi ta cố làm tất cả những gì có thể để đảm bảo con có được hạnh phúc bên người sẽ chăm sóc cho con cả đời và luôn đứng bên con. Con đã sống quá lâu trong thế giới mơ ước về một tình yêu trời định thực sự, với những đam mê và hạnh phúc vô tận. Con phải tạo ra hạnh phúc của riêng mình, có được tình yêu của mình, và làm việc để tiếp tục niềm đam mê.” Bố anh nghiêm túc nói. “Ta đã có vô số đối tác cố gắng sát nhập với gia đình mình trong nhiều năm nay, nhưng ta từ chối tất cả vì ta không nghĩ họ phù hợp với con, mà con lại từ chối tất cả mọi hôn ước với những quý cô nương thích hợp, nhưng Lady Lucien thì sao nào? Ta đã gặp thằng bé rồi. Nó thông minh, tài năng, tuyệt đối yên vị ở nhà, khao khát trẻ con, và ngây thơ. Hơn thế nữa, cậu ta cũng đứng đắn và có danh tiếng tốt đẹp. Nó rất hợp với con.”
Heath cảm động vì sự chân thành của bố mình, thế nhưng hình ảnh của Timmy dấy lên trong tâm trí anh, thế nên anh lắc đầu với bố. “Bố, bố không hiểu đâu. Con đã gặp được một người. Tên cậu ấy là—”
“Ta không quan tâm tên cậu ta là gì!” Bố anh nạt. “Danh dự của gia đình ta đều đặt ở đây. Con sẽ kết hôn với Lady Lucien và đó là tất cả.”
“Bao cao su đã bị rách, thưa bố,” Heath nói lớn khi bố mình vừa quay đi. Vị công tước đóng băng tại chỗ, vai ông căng thẳng.
“Con sẽ có nghĩa vụ với con trai mình nếu đã tạo ra nó, nhưng con vẫn phải kết hôn với Lady Lucien, nếu không, thề có Chúa ta sẽ tước quyền thừa kế của con và không thừa nhận con.” Giọng bố anh lạnh băng, và ông quay về phòng khách mà không liếc nhìn lại một cái.
“Chết tiệt,” Heath thở ra, lời nói tục tĩu buột ra khỏi miệng.
“Mình phải làm gì đây?”
Không có ai đưa ra câu trả lời, kể cả Chúa hay là kẻ thù của anh, lũ ác quỷ, rồi sau khi trút tiếng thở dài cuối cùng, Heath quay về phòng khách. Đợi thật lâu mà Lady Lucien vẫn chưa đến, Heath mỉa mai rằng có lẽ người vợ tương lai của anh đã bỏ trốn với ai đó mà cậu ta vừa mới gặp, và bị bố lườm. Heath bật ra một tiếng thở dài giận dữ và bước đến chỗ cửa sổ nhìn ra sân. Anh đứng đó suy ngẫm cách trốn thoát cũng như nhớ về thời gian có Timmy trong vòng tay.
Khi cửa mở ra, Heath đóng băng. Anh chưa từng cầu nguyện điều kỳ diệu nào trong cuộc đời đến thế. Anh biết bố anh cực kỳ nghiêm túc về việc đe dọa sẽ tước quyền thừa kế của anh, và mặc cho việc đó thật đáng giận, anh vẫn yêu bố mình và muốn công tước phu nhân ở lại gia đình, mà sẽ không được như vậy nếu anh bị tước quyền thừa kế vì bố mẹ anh quá tuổi có thêm con—Heath phải tuân theo trái tim. Trái tim anh mách bảo anh phải tìm Timmy và cưới cậu nhanh nhất có thể. Khi anh bị bố ra lệnh phải quay trở về gặp cô dâu tương lai, hoặc là do anh nghĩ vậy, Heath đã nghĩ rằng những tưởng tượng trong tuyệt vọng đã đem hình ảnh của Timmy gắn lên gương mặt kia và tạo thành Lucien. Nhưng khi người con trai đó thì thầm hỏi tên anh, tên đệm của anh, Heath bị ném trở về thời gian hai đêm trước khi đôi môi ngọt ngào đó làm điều tương tự trong nhịp đập của đam mê.
Anh bước đến trước cả khi nhận thức được, và anh bắt gặp nụ cười tự mãn thoáng qua của bố anh ở trong góc, nụ cười hài lòng của mẹ anh cũng như trên mặt bố mẹ Timmy—Lucien—, nhưng anh chẳng để ai trong tâm trí. Anh chỉ dán mắt vào vị hôn phu của mình. Hôn lên những ngón tay của Timmy—không, Lucien—khiến Heath tràn ngập vui sướng, anh đã phải kiềm chế bản thân kéo Lucien vào lòng và hôn cậu một cách vô nghĩa. Anh chỉ có thể làm vậy khi thấy sự ngạc nhiên trong đôi mắt lấp lánh của Lucien, nhưng rồi vị hôn thê của anh, người đã hứa hôn với anh, ngất xỉu trong vòng tay anh. Heath kinh ngạc, và khi mọi người cười rộ lên, Heath đỡ Lucien đứng dậy và để mình tận hưởng khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi khi anh đỡ người con trai mà anh sẵn lòng hi sinh tất cả trong vòng tay.
“Đặt thằng bé lên ghế dài đi,” Lord Yorkshire nói, giọng lộ rõ lo lắng. Heath gật đầu và đặt Lucien lên ghế đệm.
“Cậu ta sao vậy? Bị ốm sao?” Bố Heath hỏi, có vẻ bực mình, như thể Hawthorns đã bán cho ông một sản phẩm lỗi vậy.
“Không sao đâu. Thằng bé chỉ hơi sốc thôi,” Lady Yorkshire nói khi vội vã chạy tới bên thân hình đáng yêu của Lucien và siết chặt tay con trai. “Ôi con yêu,” Bà nói, “Hi vọng là nó không bỏ bữa nữa đấy chứ.”
“Bỏ bữa?” Heath hỏi, ngước nhìn vào mắt bà.
Bà nhắm mắt lại, và gật đầu. “Thỉnh thoảng nó vẫn quên ăn uống. Nó lo lắng liên tục nên quên quấy, hoặc dành hàng giờ để đọc sách, rồi thời gian cứ thế trôi qua. Từ khi còn nhỏ, chúng tôi đã cử một người hầu chuyên chịu trách nhiệm đem đồ ăn đến và đảm bảo nó dừng việc đang làm mà thực sự ăn uống mới thôi.” Bà khẽ cau mày. “Tôi xin lỗi. Tôi cứ hi vọng rằng nó đã đủ lớn để vượt qua căn bệnh đó rồi.”
Heath lắc đầu, “Lady Yorkshire, không cần xin lỗi đâu ạ. Chuyện đó sẽ không làm cô phải bận tâm nữa. Cháu sẽ cố gắng để đảm bảo rằng Lady Lucien sẽ ăn đủ bữa, dù là phải chia sẻ cho cháu đi chăng nữa,” Anh hứa. Đặc biệt là nếu cậu đang mang thai, có thể chính là nguyên nhân cậu ngất xỉu. Trong khi phải mất vài tuần phụ nữ mới biết được là có chắc chắn đang mang thai hay không, các triệu chứng đã xuất hiện với tốc độ đáng báo động.
Mẹ Heath đã tự hào nói với anh rằng bà có cả sự thèm muốn đồ ăn bổ dưỡng và ốm nghén ngay vài giờ sau khi thụ thai anh. Khi chu kỳ của bà không lặp lại, hay niêm mạc không hình thành, nơi một người phụ nữ có thể thực sự cảm nhận chu kỳ diễn ra bên trong họ khi có sự hiện diện của một đứa trẻ, thứ mà chỉ xảy ra ở những người phụ nữ có vẻ ngoài phụ nữ hoặc phụ nữ có vẻ ngoài đàn ông, bà đã biết điều đó từ khi còn nhỏ. Đó là một tin vui với bố mẹ anh là con trai duy nhất, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi mẹ anh tập trung vào anh và bố anh kỳ vọng ở anh nhiều đến vậy.
“Đây là muối ướp hương,” Lord Yorkshire lên tiếng sau lưng Heath, anh quay lại nhận chúng, nhưng bị Lady Yorkshire giành lấy trước. Bà đặt cái lọ dưới mũi Lucien. Mũi cậu giật giật, và đôi mắt xanh của cậu mở ra.
“Em tỉnh lại rồi.” Heath thở phào nhẹ nhõm. Anh muốn vuốt ve má Lucien và tự trấn an bản thân rằng người con trai này đã thực sự đứng trước mặt anh rồi, nhưng rồi bố anh hít vào một hơi, Heath biết rằng sẽ tạo ra một sự khuấy động. Cả anh cũng như Lucien đều sẽ không xử lý được. Lucien gượng ngồi dậy, nhưng bị mẹ đặt tay lên trán cản lại.
“Hôm nay con có nhớ ăn không đấy, vịt con?” Bà hỏi. Heath nhướn mày khi thấy tình cảm của bà dành cho con trai, anh cảm thấy Lucien hơi đỏ mặt. Anh mỉm cười rạng rỡ khi Lucien nháy mắt với anh trước khi quay lại nhìn mẹ mình.
“Con lo lắng quá nên quên mất, mẹ à,” Lucien thừa nhận.
Lady Yorkshire thở dài và đỡ cậu ngồi dậy. “Mẹ sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị bữa ăn cho con ngay,” Bà nói và quả quyết đứng dậy đi ra khỏi phòng.
“Tôi theo với. Tôi thấy nhà bà rất đẹp đấy, Lady Yorkshire, mà chúng tôi đến chơi nhiều lần rồi, thật khó tin là lại chưa đi dạo xem lần nào,” Mẹ Heath, Jane, hồ hởi nói khi đi theo Lady Yorkshire rời khỏi phòng.
Thấy được cơ hội ở một mình với Lucien, Heath quay sang nói với bố và Lord Yorkshire. “Sao phụ thân và ngài Công tước không đi lấy hợp đồng hôn nhân vào đây và thỏa thuận điều khoản đi nhỉ? Con nghĩ chắc Lady Lucien chỉ cần chút không khí trong lành trong khi bữa ăn được chuẩn bị thôi. Con sẽ dẫn cậu ấy ra vườn một lúc,” anh đề nghị.
Yorkshire và cha của Heath, Douglas, nhìn chằm chằm anh trước khi quay sang người kia ướm hỏi. “Thưa ngài, ngài thấy thế nào?” Bá tước hỏi.
Douglas nhìn lại Heath và rồi nhìn Yorkshire. “Tôi thấy mới giữa sáng thôi, nhà ngài cũng có nhiều người hầu làm việc xung quanh là vậy, mà con trai ngài lại có xu hướng rất muốn tham gia vào bất cứ việc gì có liên quan đến con trai tôi đấy.” Ông nói một cách hợp tình hợp lý.
“Tôi tán thành,” Yorkshire nói rồi quay sang Heath. “Ta cho phép con dẫn Lucien đi dạo ngoài vườn, nhưng phải biết là người hầu luôn dõi theo hành động của con đấy. Và các anh chị của Lucien đang trên đường đến đây để cùng dự tiệc trưa, nên họ sẽ dẫn chồng con đến gặp con sớm thôi, vì ta sẽ giới thiệu họ cho con.”
Heath gật đầu và thở phào nhẹ nhõm. Mặc cho anh không thể hôn Lucien một cách công khai dù cực kỳ muốn, thì ít nhất họ cũng có thể tự do nói chuyện một lúc trước khi anh chị em của cậu đến.
“Cám ơn, thưa phụ thân,” Heath nói rồi quay sang Lucien.
“Lady của tôi, em sẽ đi dạo ngoài vườn với tôi chứ?”
Heath thấy Lucien đang đảo mắt nhìn mình rồi lại quay sang nhìn bố cậu trước khi gật đầu, “Rất hân hạnh, thưa ngài,” Cậu lặng lẽ đáp lời. Heath đỡ Lucien dậy. Anh nắm lấy tay Lucien và khoác tay cậu dẫn cậu rời khỏi sân thượng và xuống thang ra ngoài sân. Cả hai không nói gì cho đến khi họ đến đầu Vườn Yorkshire.
Rất nhiều thành viên của tầng lớp quý tộc và thượng lưu có những khu vườn đầy ấn tượng, nhưng Vườn Yorkshire lại đầy quyến rũ với vẻ huy hoàng và dễ dàng được nhận định là một trong bảy kỳ quan của thế giới. Những bông hoa nở rộ trong bản giao hưởng tuyệt vời của sắc màu và sự phong phú. Heath dẫn Lucien băng qua những đóa hoa tulip và cúc trắng lần đầu chào đón họ, băng qua những cây nhựa ruồi, thường xuân, những đóa hồng, rồi hướng về phía những bông hoa ly và cẩm chướng. Anh nghĩ nát óc cố tìm ra thứ gì đó để bắt chuyện với người con trai trẻ tuổi, nhưng điều duy nhất anh cứ nghe lặp đi lặp lại trong đầu mình rằng Timmy là Lucien, Lucien là Timmy, và bất luận thế nào thì anh cũng sắp kết hôn với Timmy rồi.
“Vậy ra Robert là tên đệm của anh,” Lucien dịu dàng nói.
Heath bật cười, “Ừ, còn Timmy và viết tắt của Timothy, tên đệm của em,” Anh nói.
Lucien cười dịu dàng. “Đúng vậy,”. Cậu đáp lại, “Em đoán chúng ta đều đang cố bảo vệ danh tính thực để khi nào có cơ hội thì một ngày nào đó chúng ta có thể gặp nhau một cách lịch sự khi đi với vợ hay chồng mình.”
Heath cười đáp lại, “Chúng ta đâu có biết là chúng ta lại được hứa hôn cho nhau đâu,” Anh nói khá vu vơ.
“Anh sẽ không thay đổi chứ?” Lucien lặng lẽ hỏi.
Heath dừng chân trước con đường ngập hoa hồng trắng và nhìn xuống gương mặt Lucien. “Anh sẽ không thay đổi điều gì hết,” Anh chân thành nói. “Anh thấy mình bị Timmy thu hút dù rằng đã hứa hôn với Lucien. Anh vui vì người anh yêu và người anh bị ép kết hôn lại là cùng một người.” Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu anh. “Em hối hận sao?” Anh hỏi.
Lucien lắc đầu và bẽn lẽn nhìn sang chỗ khác. “Không. Em chỉ hối hận khi lãng phí cả ngày lo lắng vì đã phản bội vị hôn phu của mình vì người đàn ông em dâng hiến, và vẫn còn muốn tiếp tục dâng hiến nữa, để rồi phát hiện ra họ là cùng một người,” Cậu thú nhận.
Trong lòng Heath tràn ngập tự hào, anh cười rạng rỡ. Anh nắm tay Lucien và đưa lên môi. Anh hôn lên mu bàn tay cậu trước khi lật lại và hôn vào lòng bàn tay.
“Giờ anh cực kỳ muốn hôn em,” Heath thừa nhận.
“Em cũng muốn anh hôn em,” Lucien đồng ý.
“Chà, thật tệ nếu cả hai đứa không đi tiếp đấy, phải không?” một giọng nữ khàn khàn vang lên cách họ vài bước chân, Heath quay sang và thấy đôi mắt màu xanh của một người trẻ tuổi khác nhà Lord Yorkshire. Đứng kế bên cô là một phiên bản Lady Yorkshire cao hơn, quyến rũ hơn, và kế bên nữa là một người phụ nữ đậm người dường như pha trộn hoàn hảo giữa cả bố và mẹ họ. Lucien khẽ than thở. Heath quay sang nhìn vị hôn thê của mình và thấy má cậu đang ửng đỏ.
“Thưa ngài, để tôi giới thiệu với ngài các anh chị em của tôi: Tử Tước xứ Merseyside, Lord Hawthorn, và Hầu tước phu nhân xứ Kent. Nhưng tôi gọi họ là Mary, Amelia, và Charlotte. Tôi không chắc Frances đang ở đâu. Chị ấy cũng là Lord Hawthorn,” Lucien nói. “Anh chị, để em giới thiệu vị hôn phu của em, Công tước xứ Pompinshire.”
“Chị đến rồi đây, và chị đang cố đoán xem tại sao hai đứa lại cứ liên tục nói đến chuyện dâng hiến cho nhau hoài thế,” Một giọng nói vang lên bên cạnh họ, Heath quay sang và thấy một người phụ nữ thấp hơn anh một chút, với bờ vai rộng, đang chăm chú quan sát. Ánh mắt đó như phản chiếu của viên ngọc trai vậy.
Hết chương 6