Hôn Nhân Tạm Được

Chương 21: Chương 21




CHƯƠNG 20 PN3

Phiên ngoại 3: Trong hai mươi năm (thượng)

Đó là chuyện phát sinh vào năm Tương Trữ Chiêu ba mươi bảy tuổi.

Mẹ anh vẫn như cũ đưa tới lý lịch cùng ảnh chụp của đối tượng xem mắt, sửa sang lại thành một quyển lý lịch, rồi đợi anh đi lật xem. Sau khi nhiều lần chia tay với tình nhân, anh đã sớm không có loại tâm tư này, đồng ý đi cùng mẹ đến gặp đối tượng an bài, chẳng qua là bởi vì mẹ anh yêu cầu như thế.

Trong hai mươi năm này, anh cùng các đối tượng đủ loại kiểu dáng hẹn hò, thanh niên tuấn mỹ, cô gái hoạt bát, ngẫu nhiên cũng có phụ nữ dịu dàng ít nói; phạm vi đối tượng vô cùng rộng lớn, đây là mới chỉ nói đến bộ phận tình cảm; nếu tính cả quan hệ ***, phạm vi còn có thể càng rộng hơn.

Tương Trữ Chiêu ngồi ở trong văn phòng, ký xong một phần văn kiện cuối cùng, lúc này trợ lý Tiền Tu Nghi của anh đi đến, sửa sang lại văn kiện anh đã ký xong, nhìn thấy kẹp lý lịch quen thuộc ở bên cạnh bèn cười nói: “Tương tiên sinh, anh lại muốn đi xem mắt?”

“Liên quan gì đến chuyện của cậu.” Anh lãnh đạm nói.

“Vâng vâng vâng, không liên quan đến chuyện của tôi.” Đối phương không hề tức giận, vừa cười nói: “Lần này là đàn ông, hay là phụ nữ?”

Từ năm ba mươi tuổi bắt đầu thân cận tới nay, mẹ anh ngay từ đầu còn chỉ lựa chọn phụ nữ tuổi tương đương, sau đó, có lẽ cũng có chút nóng nảy nên ngay cả đàn ông cũng đều bị liệt vào trong dánh sách, dù sao cũng có thể dựa vào khoa học kỹ thuật mà có được con nối dòng, là nam hay nữ tựa hồ không hề quan trọng.

Tương Trữ Chiêu cũng không thèm nhìn tới trợ lý của mình, nói: “Không biết.”

“Muốn đánh cược hay không?” Tiền Tu Nghi lôi ví da, rút một tờ tiền mặt ra, trên mặt dạt dào hưng trí.

Tương Trữ Chiêu từ chối cho ý kiến, chỉ xì ra một câu: “Nhàm chán.”

Đối phương “khư” một tiếng, thất vọng thu tờ tiền mặt về; hai người còn nói linh tinh một hồi, Tương Trữ Chiêu đem công việc còn lại đều phân phó xong, lại nói: “Bữa tiệc rượu buổi tối đó cậu thay tôi đi, không được làm mất mặt của công ty.”

“Vâng vâng vâng.” Tiền Tu Nghi tập mãi thành thói quen nói, nhìn anh một lúc lâu, bỗng nhiên nhăn mặt, “Không phải là anh bị bệnh chứ?”

“Không có.” Anh nặng nề nói: “Chỉ là cảm mạo.”

Đối phương thở dài, nói: “Mau về nghỉ ngơi đi, cậu họ. Nếu không tĩnh dưỡng cho tốt, đến lúc đó phát sốt hoặc là bệnh chuyển biến xấu thì không xong.”

“Cậu thật phiền.” Anh nói.

Nhưng mà nói là nói như vậy, Tương Trữ Chiêu vẫn đứng dậy, trước thời gian rời khỏi công ty. Bởi vì không có phân phó đặc biệt, cho nên lái xe vẫn như ngày xưa trực tiếp lái xe về nhà, anh tuy rằng ở một mình, nhưng trên cơ bản ngoại vụ trong nhà đều là ủy thác trợ lý để ý, nội vụ thì toàn bộ giao cho nữ dong quản lý. Anh chỉ cần đúng giờ đi làm, đúng giờ về nhà, những chuyện khác cũng không cần lo lắng, về đến nhà, anh chỉ ăn qua loa một đĩa salad, uống mấy ngụm canh liền trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.

Tương Trữ Chiêu không hề có quyền khống chế gì với cơ thể của mình, ngược lại thường xuyên sinh bệnh; anh một khi bị bệnh, bệnh tình thường thường sẽ họa vô đơn chí, cho dù chỉ là cảm mạo nho nhỏ, cũng thường xuyên diễn biến thành tình huống sốt cao không lùi. Từ lúc anh sinh ra cho tới này, mẹ anh luôn vạn phần lo âu với thân thể suy yếu của anh, anh thật sự không muốn lại làm cho người nhà lo lắng, cho nên thời điểm cần tĩnh dưỡng sẽ không cậy mạnh, nhưng thời điểm uống thuốc lại là ngoại lệ.

Anh nằm trên giường, đám kín chăn bông, khi đang có chút buồn ngủ, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.

… Anh để quên tư liệu xem mắt ở trong công ty.

Tuy rằng cũng không ôm chờ mong đặc biệt với đối tượng xem mắt, nhưng anh không muốn phá hỏng tâm ý của mẹ, thế là gọi điện thoại, phân phó trợ lý còn đang tăng ca ở công ty bớt thời giờ đem tư liệu xem mắt đến đây. Làm xong chuyện này, anh cúp máy để ở đầu giường, lại nhắm mắt không bao lâu liền ngủ.

Anh mơ một giấc mơ, trong mơ có trầm trác vân.

Tương Trữ Chiêu vẫn nghĩ không rõ, vì sao lại mơ thấy người này, thời điểm anh yêu cậu ta chưa bao giờ mơ thấy cậu ta, rõ ràng hiện tại sớm không còn thương cậu ta nữa, lại bắt đầu mơ thấy người này. Trừ bỏ trầm trác vân, trong mơ cũng có một ít những người khác, như là số ít bạn bè của anh, hoặc là người xem mắt, hết thảy đều xuất hiện trong mơ; thậm chí còn có một đứa nhỏ vừa xa lạ lại quen thuộc cũng xuất hiện.

Anh vẫn nhớ rõ đứa nhỏ kia.

Có đôi khi sẽ nghĩ, đứa nhỏ kia có phải không được sủng ái hay không, có đôi khi ngẫu nhiên biết một chút tin tức của đối phương, đều cảm thấy tâm tình cũng đã bị ảnh hưởng; tuy rằng cũng không phải cố sức làm, nhưng Tương Trữ Chiêu dù sao vẫn nhớ kỹ đứa nhỏ kia, trong mười mấy năm này, cũng đứt quãng biết một út chuyện của đứa nhỏ kia, thật giống như là anh nhìn thấy đứa nhỏ này lớn lên, nhưng ngoại trừ ở chung ngắn ngủi năm ấy, bọn họ căn bản chưa từng gặp lại.

Tương Trữ Chiêu tự biết mình cũng không phải là người dài tình, năm đó anh cực kỳ yêu trầm trác vân, cũng đúng là như vậy; gần mấy năm qua, anh thậm chí đều có chút không nhớ nổi diện mạo của trầm trác vân. Cho nên, anh đương nhiên không phải yêu đứa nhỏ kia, chẳng qua chỉ là tình thương của cha những năm gần đây không có chỗ để đi nên mới lén lút trộm trút hết lên một người mà thôi…

Anh chưa từng có ý định gặp mặt trực tiếp với tuyên hòa, cũng không định nói chuyện nhận thức, anh cũng chỉ nhìn xa xa như vậy, hơn nữa lại thấy thỏa mãn.

Nhưng sự tình phát triển đương nhiên sẽ không như anh mong muốn.

Quen biết của anh cùng tuyên hòa nói ra cũng không bình thường, đặt ở quan hệ nam nữ còn có thể dùng “anh hùng cứu mỹ nhân” để hình dung; nhưng trên thực tế, Tương Trữ Chiêu lúc ấy chỉ là một thanh niên hai mươi mốt tuổi, tuyên hòa lại vừa tròn tám tuổi, cho nên câu anh hùng cứu mỹ nhân này làm thế nào cũng không nói được.

Đó là một buổi chiều thời tiết có chút tăm tối.

Ở trên đường núi, lái xe bỗng nhiên dừng xe, khó xử nói với anh “Trên đường có người nằm.” Anh bảo đối phương đi xem, thế là lái xe bước xuống xe, bế đứa nhỏ kia lên, để ở hàng ghế phía sau.

Tương Trữ Chiêu hơi chút kiểm tra qua, phát hiện trên người đứa nhỏ này đều là vết thương da thịt, nhưng không có vết thương nào quá lớn, cũng không có bị gãy xương; huống hồ đối phương không biết mà ngủ đến hồ đồ hay là ý thức không rõ, một bàn tay nắm chặt lấy anh không thả, Tương Trữ Chiêu có chút tức giận, nhưng chỉ có thể đem đứa nhỏ này đến biệt thự.

Vào mùa hè, anh ngẫu nhiên sẽ đến biệt thự ở một thời gian ngắn, mĩ kỳ danh viết nghỉ hè.

Tới biệt thự, Tương Trữ Chiêu giao đứa nhỏ kia cho người hầu, liền tự mình đi ngủ. Nhưng trong lúc ngủ mơ, có thứ gì đó mở chăn bông của anh ra, anh cảm nhận một cỗ lãnh ý, mở mắt ra, nâng tay mở đèn. Trên giường không biết từ khi nào đã hơn một người, mặc quần áo quá lớn, tay chân đều lạnh lẽo; phát hiện anh tỉnh lại, liền ngước mặt lên, khiếp sợ nhìn anh.

Tính tình của Tương Trữ Chiêu từ trước đến nay không tốt, nhưng vẫn đang áp lực tức giận nói: “Sao cậu lại ở trong này? Người hầu đâu?”

Nhưng mặc kệ anh hỏi thế nào, đứa nhỏ kia cũng không chịu nói lời nào, chỉ thật cẩn thận nhìn anh, giống như sợ anh tùy thời sẽ ra tay đánh người; một lát sau, Tương Trữ Chiêu mới phát hiện, đứa nhỏ kia một mực phát run, không phải bởi vì lạnh, mà là bởi vì e ngại. Đối tượng e ngại đương nhiên không phải là anh… Tương Trữ Chiêu nhớ tới nhưng vết thương to nhỏ trên người đứa nhỏ, nhất thời lại có chút mềm lòng.

“Nếu cậu dám quầy rầy tôi ngủ, liền quăng cậu ra.” Anh hung tợn nói.

Đứa nhỏ kia vội vàng gật đầu, tựa ở bên người anh, giống như còn đang sợ hãi cái gì đó, một bàn tay dùng sức túm chặt áo ngủ của anh. Tương Trữ Chiêu buồn ngủ mông lung, cũng không quản được nhiều như vậy, tắt đèn liền ngủ.

Đây là lần đầu tiên ngủ chung của bọn họ.

Hôm sau tỉnh lại, Tương Trữ Chiêu bị hoảng sợ.

Có thứ gì đó quấn chặt lấy tay chân anh, anh rút vài lần cũng không thể bứt ra được, tập trung nhìn vào, mới phát hiện là đứa nhỏ nhặt về trên quốc lộ ngày hôm qua, ngủ đến mặt đỏ bừng, ôm chặt lấy cánh tay anh; nhưng nhìn kỹ anh mới chú ý tới, đứa nhỏ kia vẫn nhíu chặt mày.

Tương Trữ Chiêu hoàn toàn không có tâm tư tôn lão yêu ấu, dùng sức đẩy vài cái, đứa nhỏ kia liền tỉnh, còn buồn ngủ, vẻ mặt mờ mịt.

Anh hỏi: “Cậu tên là gì? Mấy tuổi?”

Đứa nhỏ kia ngậm chặt miệng, cái gì cũng không chịu nói, biểu tình trên mặt lại dần dần có chút khẩn trương. Tương Trữ Chiêu hỏi vài câu cũng bắt đầu không bình tĩnh, gọi điện thoại cho trợ lý của mẹ thay mình tra một chút, khu phụ cận có trẻ con mất tích hay không, sau đó liền quăng chuyện này sang một bên.

Tuy rằng một câu cũng không chịu nói, trầm mặc giống như một đứa câm điếc, nhưng đứa nhỏ này thật sự cũng không đến nỗi quá mức phiền toái, ít nhất một ít sinh hoạt nhỏ đều tự mình làm; Tương Trữ Chiêu gọi nữ dong lấy ghế đẩu đến, cho đứa nhỏ đứng ở phía trên, có thể rửa mặt ở bồn rửa quá cao, động tác của đối phương có chút ngốc, nhưng vẫn làm tốt tất cả.

… Đại khái là tám tuổi, cũng không ngoài khả năng mới sáu bảy tuổi… Ở trên bàn cơm, anh phỏng đoán tuổi của đứa nhỏ kia, một bên cầm tách café uống một ngụm; đối phương tựa hồ ngửi được mùi thơm, tò mò nhìn lại.

Tương Trữ Chiêu kêu nữ dong rót cho đối phương một ly café, đứa nhỏ vừa uống, lập tức “phụt” một tiếng phun ra, vẻ mặt đều là kinh ngạc chán ghét, Tương Trữ Chiêu không khỏi bật cười, lại kêu nữ dong một lần nữa rót một ly nước chanh.

Anh đến biệt thự này chỉ là vì nghỉ hè thuận tiện nghỉ ngơi, cũng không có việc để làm, buổi chiều liền ở phòng khách đọc sách, đứa nhỏ kia từ đầu tới cuối đều đi sát ở bên cạnh anh, Tương Trữ Chiêu rơi vào đường cùng đành nhét điều khiển TV qua, ý tứ là để cho đối phương cách xa một chút, đi làm việc khác.

Nhưng sau một hồi, Tương Trữ Chiêu liền hối hận.

Đứa nhỏ kia vẫn đổi kênh đến đổi kênh đi, giống như căn bản không biết muốn xem cái gì, vẻ mặt do dự, đến cuối cùng, nhìn thấy một bộ phim hoạt hình, con mèo lớn màu xám nghĩ hết các biện pháp muốn bắt được con chuột nhỏ thông minh, bàn tay bấm điều khiển liền ngừng lại; Tương Trữ Chiêu ở bên cạnh, bị âm hiệu cùng phối nhạc hoa lệ của bộ phim làm cho cực kỳ không kiên nhẫn, muốn rời đi, lại cảm thấy không đành lòng, muốn tắt TV đi, lại cảm thấy như thế không khỏi quá mức, đành phải ngồi ở chỗ kia, nhẫn nại thanh âm của TV.

Sau đó phim hoạt hình chiếu xong rồi, đứa nhỏ kia liền ghé vào bên cạnh anh ngủ.

Tương Trữ Chiêu cúi người nhìn một chút, lúc đang muốn đứng dậy, mới phát hiện góc áo sơmi của mình lại bị túm lấy, không khỏi bắt đầu buồn bực. Anh nghĩ hơn phân nửa là đứa nhỏ này có thói quen nắm hoặc ôm thứ gì đó khi ngủ, cho nên tối hôm qua mới có thể chạy đến phòng anh, vì thế anh lập tức gọi điện thoại cho quản gia đang ra ngoài mua đồ, kêu người mua một con búp bê mà trẻ con thích về.

Buổi tối hôm đó, đứa nhỏ ôm búp bê, vẻ mặt có ngạc nhiên cùng ngoài ý muốn; Tương Trữ Chiêu bị nhìn có chút không được tự nhiên, trong lòng ảo não, lúc đang muốn cướp con búp bê về, đối phương đã ôm lấy con mèo trắng mềm nhũn kia, tiến đến cọ cọ góc áo của anh. Anh có chút run sợ, lập tức phục hồi tinh thần lại, quay mặt đi.

Sau đó trước lúc đi ngủ, đối phương vẫn ôm búp bê đến, bộ dáng giống như lo âu, sợ hãi đứng ở bên giường.

Anh ra lệnh: “Cậu quay về phòng khách ngủ, đừng tới phiền tôi.”

Đối phương tựa hồ ngây người một chút, rất nhanh liền lắc đầu, cố chấp không chịu đi.

Tương Trữ Chiêu giằng co hồi lâu, chung quy cũng bại trận, sắc mặt kém đến khó có thể nói được, nhưng vẫn để cho đối phương lên giường của mình. Anh muốn cự tuyệt, thật không phải bởi vì trẻ con có thói quen ngủ không tốt, dễ dàng động tay động chân, mà là bởi vì rất ít ngủ với người khác, tương đương không quen, nhưng đứa nhỏ này mặc áo ngủ cũ của anh, trèo lên giường, ôm chặt búp bê, rất nhanh liền ngủ.

Anh tắt đèn, tự mình cũng nằm trên giường, không lâu sau liền cảm giác có người cọ lại, nhiệt độ cơ thể rõ ràng đến khó có thể bỏ qua. Giống như thật lâu trước đây người kia cũng như vậy, sau khi say rượu liền dựa vào anh, cả người khô nóng lại đầy mùi rượu, ôm lấy người kia tựa như ôm một ngọn lửa.

Anh nhớ tới chuyện này, nước mắt của người kia ở trước giường bệnh… Tuy rằng đã không hề vì thế mà đau lòng, nhưng vẫn sẽ hoài niệm.

Tương Trữ Chiêu đối với lúc đó chỉ cảm thấy khuất nhục, nhưng sau khi biết người kia không yêu mình, lập tức lại có cảm giác lưu luyến; trong nháy mắt mà trầm trác vân khóc ra kia, anh chỉ biết mình không có khả năng hận đối phương, duy nhất chỉ có thể tha thứ.

Dù sao từng yêu một người như vậy, từng không để ý đến tự tôn như vậy… Anh tưởng niệm chưa hẳn chính là người kia, đồng thời cũng là mình của khi đó… Trong lòng tràn đầy trả giá cùng tinh thần như vậy, là việc từ nay về sau có lẽ anh sẽ không bao giờ có khả năng làm.

Một đêm đó, Tương Trữ Chiêu mất ngủ.

Vào ngày thứ ba khi đứa nhỏ xuất hiện, Tương Trữ Chiêu cuối cùng phát hiện, kiên nhẫn của mình là có hạn.

Anh cũng không phải đặc biệt thích trẻ con, cũng không thích bị bám theo, sau khi khóa cửa liền một mình ở thư phòng làm chuyện của mình, mãi đến thời gian bữa tối mới ra khỏi thư phòng. Đứa nhỏ kia không biết đi nơi nào, Tương Trữ Chiêu hỏi một tiếng, liền kêu nữ dong đem đối phương đến, nhưng chờ nhìn thấy đứa nhỏ, trong lòng lại bùng lên một ngọn lửa không tên.

“Tay cậu bị làm sao.” Anh bực bội hỏi.

Đối phương cúi đầu, không chịu nói. Nữ dong ở bên cạnh vội vàng giải thích, anh mới biết được giữa trưa khi đứa nhỏ này ăn cơm trưa, không cẩn thận đánh đổ bát canh, trên tay bị bỏng một khoảng. Tương Trữ Chiêu nhìn tay phải bị quấn băng gạc của đối phương, trong lòng nổi lên một loại tư vị khó tả. Anh cũng không phải cảm thấy đau lòng, chẳng qua… Chẳng qua là theo bản năng cảm giác chán ghét với vết thương.

Sau khi cơm tối bưng lên, Tương Trữ Chiêu nhìn đứa nhỏ kia không rên một tiếng, dùng tay trái cầm đũa, rồi lại khó có thể dùng sức, ngay cả một miếng trứng chiên cũng không gắp được, trong lòng lại càng thêm buồn bực, không chút nghĩ ngợi liền cướp đôi đũa của đối phương, ngồi xuống bên cạnh đối phương, gặp một miếng gà hầm, lãnh đạm nói: “Há mồm.”

Trên mặt đứa nhỏ kia hiện ra kinh ngạc, lại làm y theo lời, Tương Trữ Chiêu bón xong đồ ăn, lại cầm một bát canh, từng thìa từng thìa bón cho đối phương ăn canh, đối phương cũng từng ngụm từng ngụm ngoan ngoãn uống xong, dùng một loại ánh mắt gần như ỷ lại nhìn anh. Trong lòng Tương Trữ Chiêu nhất thời hoảng hốt, nhớ tới con mèo nhỏ mình nuôi trước kia, cũng giống như vậy ngoan ngoãn ăn cá khô trên tay anh, cuối cùng dán sát vào tay anh cọ cọ tỏ vẻ thích thú.

Giữa hai người này không hề có điểm chung, con mèo nhỏ anh từng nuôi đáng yêu làm ai cũng thích, đứa nhỏ trước mặt diện mạo nhiều nhất cũng chỉ là thanh tú, ngay cả nói cũng không chịu nói một câu, hai người một chút cũng không giống; nhưng không biết vì sao, vẻ mặt bọn họ ngước mắt lên nhìn anh dường như có một bộ phận trùng lặp, làm cho anh nhất thời có chút thất thần.

Chờ bón xong một chén canh, đứa nhỏ kia vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, giống như đang đợi anh.

Tương Trữ Chiêu đứng lên, bỗng nhiên nói: “Buổi tối lúc muốn tắm rửa tới tìm tôi.”

Đối phương ngoan ngoãn gật đầu, theo anh đi ra nhà ăn, cuối cùng bị an trí ở phòng khách, giống như ngày hôm trước xem phim hoạt hình. Tương Trữ Chiêu trở về phòng gọi điện thoại, hỏi trợ lý của mẹ, nhưng đáp án nhận được là địa phương không có mấy đứa nhỏ mất tích, mà số ít tư liệu cũng không hợp, hơn phân nửa đứa nhỏ anh nhặt được cũng không phải dân bản xứ.

Tương Trữ Chiêu hỏi xong chuyện này, liền cúp điện thoại. Mở ra quyển sách mình mới đọc một nửa, nửa tiếng lại chỉ đọc được vài trang. Anh không thể khắc chế nghĩ, vết thương trên người đứa nhỏ kia đến tột cùng là làm sao có, lại vì sao mà bị đối xử như thế; anh cũng không phải loại người tốt có lòng đồng cảm tràn lan, nhưng nhìn thấy ứ thanh đã dần chuyển thâm trên người đối phương, vẫn cứ khó có thể lý giải.

Anh không hiểu vì sao có người lại khi dễ một đứa nhỏ yếu đuối như vậy; mặc dù trên lý trí có thể phân tích lý do, nhưng trên tâm tình vẫn không thể chấp nhận được.

Ngày đó Tương Trữ Chiêu giúp đỡ đứa nhỏ bị phỏng tắm rửa, hai người ngồi trong bồn tắm lớn, Tương Trữ Chiêu dùng sữa tắm chà xát ra bọt ở trên thân thể nhỏ xinh của đối phương, anh cũng không phải người thường xuyên biểu hiện dịu dàng, nhưng theo bản năng lại giảm nhẹ lực, tránh làm đau vết thương; chờ lúc anh tắm xong cho đối phương, tiếp theo chuẩn bị tắm cho mình, mới phát hiện đối phương vẫn đang nhìn chằm chằm anh.

“Cậu nhìn cái gì.” Tương Trữ Chiêu có chút xấu hổ. Anh biết tức giận là không đúng, đối phương chỉ là một đứa trẻ, nhưng loại tầm mắt trực tiếp mãnh liệt này vẫn làm cho anh cảm thấy không thoải mái.

Đối phương giống như không thể lý giải tình tự của anh, chỉ mờ mịt nhìn anh.

Tương Trữ Chiêu còn muốn tức giận cũng không thể giận được, đối phương ngay cả anh nói cái gì cũng không hiểu được, anh liền chỉ có thể tự mình sinh hờn dỗi, rất nhanh tắm xong, cũng vớt luôn cả đối phương đang ngâm mình ở trong bồn tắm ra.

Anh lấy hòm thuốc từ chỗ nữ dong, bôi một tầng thuốc mỡ hơi mỏng lên những vết thương trên thân thể trần trụi của đứa nhỏ, một lần nữa thay thuốc cùng băng gạc trên tay, cuối cùng mới mặc quần áo cho đối phương đang bị thương ở tay không tiện hoạt động.

Sau khi làm xong tất cả, Tương Trữ Chiêu ẩn ẩn cảm thấy, mình tựa hồ trở về lúc bé; lúc ấy lần đầu nuôi sủng vật, ham thích luôn tự mình tắm rửa cho mèo nhỏ, đút cho mèo nhỏ ăn gì đó, nhưng cuối cùng con mèo kia vẫn rời khỏi anh, đối tượng trút xuống tâm ý đảo mắt liền mất đi, anh thừa nhận không được mất mát như vậy, cho nên sau đó không bao giờ nuôi sủng vật nữa.

Hiện tại chiếu cố một đứa nhỏ ăn ở giống như vậy, anh bỗng nhiên lại có ý nghĩ muốn dưỡng sủng vật, mèo hoặc là chó, nếu không nữa thì có thể nuôi con ngựa… Từ nhiều năm trước tới nay, anh lần đầu tiên cảm thấy, chính mình có lẽ đã có thể thừa nhận mất mát lúc trước.

Phiên ngoại 3: Trong hai mươi năm (hạ)

Hiện tại chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của đứa nhỏ, bỗng nhiên anh lại cao hứng mà có ý tưởng nuôi dưỡng sủng vật, mèo con hoặc cún con, thậm chí nuôi cả ngựa… Từ trước đến nay, nhiều năm trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mình đã có thể bỏ qua những lỗi lầm trong quá khứ.

 Phát hiện được điều này, anh đối xử với đứa nhỏ cũng khác trước, không còn phiền chán (phiền phức và chán ghét), cho dù đối phương có muốn ngủ chung với anh, anh cũng mơ hồ cảm thấy điều này không khó chịu lắm.

 Kể từ khi nhận ra, tâm tính Tương Trữ Chiêu hoàn toàn thay đổi.

 Anh theo bản năng mà chăm sóc đưa nhỏ kia, qua vài ngày, thậm chí dần dần tạo thành thói quen có đối phương cạnh bên.

 Có đôi lúc đứa nhỏ cố ý chờ anh, nếu không bận gì, anh sẽ mang đối phương đến hậu viện chơi đùa, có khi là đá cầu, có lúc lại chơi cầu lông.

 Tương Trữ Chiêu chưa bao giờ nhường cậu, làm cho đối phương mỗi lần chạy theo quả cầu đều thở hồng hộc.

 Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng, trên trán đều là mồ hôi, anh mang đối phương về phòng, hai người cùng nhau tắm rửa.

 Cũng có thời điểm, hai người cùng nhau xem TV, anh hoàn toàn không có chút hứng thú với mấy kênh phim tổng hợp, nhưng chú ý thấy người bên cạnh loan loan cười trộm, không khỏi cũng thả lỏng, mạc danh kì diệu (không hiểu vì sao), lại cảm thấy trong lòng thật bình yên.

 Lại nói tiếp, bọn họ cơ hồ cùng ăn cùng ngủ, làm chuyện gì cũng đều cùng nhau. Có đôi khi Tương Trữ Chiêu dậy sớm, thỉnh thoảng rảnh rỗi đến hậu viện tản bộ, hít thở không khí trong lành của núi rừng, chỉ một lúc sau… Đứa nhỏ kia cũng sẽ tỉnh lại.

 Cậu sẽ chạy đến hậu viện, bàn tay nho nhỏ nắm lấy tay anh, vẻ mặt buồn ngủ mông lung.

 Từng bước từng bước, sự ngỡ ngàng của tiểu quỷ kia dần được dỡ bỏ.

 Chỉ có vài ngày, đôi bàn tay của một đứa nhỏ xa lạ bỗng trở nên gần gũi đến thế!

 Ban đầu còn có chút kính sợ, về sau lại hoàn toàn không cố kỵ gì, mặc dù vẫn không chịu nói, nhưng sẽ dùng động tác tay hoặc ôm chặt anh làm nũng. Đối với hành vi này, Tương Trữ Chiêu hoàn toàn không có sức kháng cự, huống hồ anh càng cảm thấy đứa nhỏ này đáng yêu, thế là cũng vui vẻ phối hợp.

 Chẳng qua ngoài mặt anh vẫn tỏ vẻ không để tâm mà thôi (Anh là đồ khẩu thị tâm phi =)))

 Mẹ của thư kí(*) của vẫn chưa tra được gì về lai lịch của đứa nhỏ. Tương Trữ Chiêu dần dần nổi lên ý định thu dưỡng đối phương, nghĩ đi nghĩ lại, dường như cũng không vướng mắc gì… Trên người đứa nhỏ đều là vết thương, chịu đủ ngược đãi…

(*) Mẹ của thư kí ở đây là mẹ thư kí Tiền, cô/dì anh Chiêu =.= Chứ hêm phải “thư kí của mẹ” đêu =))~

 Lại không tìm thấy cha mẹ, thu dưỡng một đứa nhỏ như vậy chắc không gặp vấn đề gì; đứa nhỏ này lại nể trọng anh như vậy, anh không thể tưởng tượng nếu sau này cậu về sẽ bị đối xử tàn khốc như thế nào. (Tìm đủ cớ để được nuôi bé Hòa đơi mờ =)))

 Đáng tiếc loại tâm tư sâu kín này của anh vừa chớm hé, đã vô tình bị chặt đứt ngay tức khắc.

 Tương Trữ Chiêu đăm đăm nhìn số tư liệu mà thư kí mang tới, xác định người trong ảnh chính là đứa nhỏ mình ở chung sớm chiều, quả thực có cảm giác bị phản bội. Thì ra đứa nhỏ kia cũng không phải trẻ em bị ngược đãi… Chẳng qua là bị bắt cóc, trong nhà người thân không chịu bỏ tiền chuộc, cũng đã báo cảnh sát.

 Anh đợi ở thư phòng hồi lâu, hôm sau, mới sáng sớm đã đánh thức đứa nhỏ đang ngủ say kia.

 Tương Trữ Chiêu mang đối phương tới khu vui chơi chơi đùa nửa ngày, trước khi đi còn chụp rất nhiều ảnh. Ít nhất lưu lại được chút kỉ niệm… Anh thầm nghĩ như vậy, lại mang đứa nhỏ vẻ mặt hưng trí dạt dào đi vườn bách thú, xem đối phương cẩn thận cho sơn dương ăn cái gì, Tương Trữ Chiêu lại càng phiền muộn.

 Đứa nhỏ kia quay đầu, chăm chú nhìn anh, giật nhẹ góc áo anh. Tương Trữ Chiêu lấy lại tinh thần, bắt lấy bàn tay đối phương, hai người rời khỏi vườn bách thú. Sau khi lên xe, đối phương lại rúc vào trong lòng Tương Trữ Chiêu, làm anh càng thêm ưu tư, nói: “Ngủ đi, khi nào tỉnh lại sẽ về nhà.”

 Đối phương nhìn anh, trên mặt còn mang theo nụ cười tươi sáng, anh kinh ngạc ôm chặt cậu, cậu do dự nhỏ giọng kêu: “Anh…”

 Tương Trữ Chiêu giật mình, trong lòng ngũ vị tạp trần, nói: “Cậu ngủ đi.”

 Nhưng thật không phải là mất hứng… Đây là lần đầu tiên anh nghe được thanh âm của đối phương, mong manh mà mềm mại…

 Tiếng kêu tựa như con mèo nhỏ đang làm nũng, trong lòng anh bỗng nổi lên một trận chua xót, lập tức ôm đối phương càng chặt, đối với phản ứng của anh đứa nhỏ tựa hồ cảm thấy vui vẻ, ngây ngốc nở nụ cười một chút…

 Mặt chôn trong ***g ngực anh…

 Một lát sau cậu ngủ mất…

 Tương Trữ Chiêu vẫn trầm mặc.

 Khởi động xe, đi về phía nội thành.

 Tương Trữ Chiêu nhìn đứa nhỏ trong ngực, đáy lòng nổi lên một trận ghen tuông, lại càng thêm chua xót, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của đối phương, nhớ tới tiếng gọi “Anh” e lệ mỏng manh vừa rồi, quả thực không biết nên làm sao. Anh gạt gạt mấy sợi tóc trên trán đối phương, lấy tay chạm chạm vào đối phương.

 Từ trán đến mi tâm (điểm giữa hai đầu lông mày), còn có hai gò má mềm hơn cả kẹo đường…

 Một chốc kia, anh gỡ bỏ tấm áo khoác phòng bị…

 Anh đụng lại chạm, chỉ cảm thấy cõi lòng tràn đầy u sầu khó nói thành lời.

 Anh nghĩ, đứa nhỏ này có lẽ cũng không được yêu thương, nên ngay cả người thân cũng không chịu bỏ tiền chuộc ra, nếu đứa nhỏ này có trở về, cho dù không bị ngược đãi, nhưng…

 Nên làm thế nào… với đứa nhỏ.

 Nếu một ngày nào đó, cậu biết mình bị người nhà bỏ rơi, sẽ tạo thành thương tổn như thế nào?

 Tương Trữ Chiêu suy nghĩ hồi lâu, lập tức lấy lại bình tĩnh, anh không hề muốn chuyện này sẽ xảy ra.

 Đây không phải chuyện anh có thể nhúng tay vào, vô luận thế nào anh cũng không giúp gì được, chi bằng không nghĩ tới nữa, càng nghĩ chỉ càng thêm phiền não. Không phải anh không có ý giữ đứa nhỏ lại, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, quả thật không làm được… Cha mẹ cậu sẽ không để yên cho anh nuôi cậu.

 Anh không có lựa chọn.

 Một giờ sau, xe dừng lại. Một người mặc tây trang tiến đến mở cửa  xe, đem đứa nhỏ mang đi.

 Người kia cung kính nói: “Ngài thật sự không muốn để người khác biết chuyện này?”

 “Phải” Tương Trữ Chiêu nặng nề nói: “Anh đem cậu bé đến cục cảnh sát, cứ nói là nhìn thấy cậu ta nằm bên ven đường.”

Người đàn ông kia kính cẩn cúi đầu nói lời tạm biệt.

Lập tức ôm đứa nhỏ rời đi. Tương Trữ Chiêu nhìn theo bóng dáng người nọ.

Nhìn đứa nhỏ được ôm trong ngực người nọ, ẩn ẩn có chút tức giận. Anh biết mình không nên tức giận, đứa nhỏ kia sao lại ngủ say đến thế…

Sao giấc nồng say vừa tỉnh đã phải ly biệt? Anh thật sự không kiềm chế được tức giận cùng thất vọng, trên khuôn mặt càng toát lên vẻ băng lãnh.

Anh nhớ đến tên đứa nhỏ kia, hình như gọi là Tuyên Hòa… Anh lắc lắc đầu…

Cơ hồ có chút tự giễu, lập tức bảo tài xế lái xe về nhà.

Khi đó Tương Trữ Chiêu nghĩ, bọn họ mới chớm gặp nhau giữa dòng đời nay đã phải cách xa. Nhưng lại không ngờ, kỳ thật Tuyên Hòa ở cách anh không xa.

Anh từ người quen mà biết được một ít chuyện nhà Tuyên Hòa, tỷ như cha cậu có đứa con cả giỏi giang kế thừa sự nghiệp gia đình, nhưng đứa con thứ lại rất ít được nhắc tới, cho dù nói đến, cũng là một người không làm được đại sự, sinh nhầm gia đình.

Chớp mắt cứ vậy mà qua mười mấy năm, anh vẫn nghe được những lời đồn nhảm như vậy, cũng chưa từng gặp lại đối phương.

Xung quanh anh có kẻ đến người đi, nhưng lại chưa từng có ai làm anh trút hết tình cảm như đối với Trầm Trác Vân.

Kết giao nhiều lắm cũng chỉ nửa năm sẽ chấm dứt, sau cùng, anh cũng không ôm hi vọng gì nữa, ngẫu nhiên sẽ tìm một bạn giường.

Cứ định kì anh sẽ đi xem mắt, anh cứ nghĩ mình sẽ vậy mãi mà sống nốt quãng đời cô đơn còn lại.

Nhưng sự tình lại không phát triển như anh nghĩ.

Đó là năm Tương Trữ Chiêu ba mươi bảy tuổi.

Sau một trận thời tiết thay đổi, anh sinh bệnh. Chờ sau khi sức khỏe tốt lên, anh nhận lời mẹ về nhà đi xem mắt. Đối với việc này anh cũng không coi trọng lắm, trước đó ngay cả lý lịch của đối tượng cũng chưa từng lật xem; anh chỉ về coi như đi ngang qua sân khấu (ý nói chỉ làm cho có), mặc kệ cảm giác của đối phương thế nào, anh hơn nửa cũng sẽ từ chối thẳng thừng.

Tương Trữ Chiêu ăn mặc chỉnh tề. An vị ngồi trong phòng khách. Chờ đợi người khách.

 Trước khi tới giờ hẹn, nữ dong đi tới, báo người khách kia đã đến rồi. Anh dặn dò nữ dong đi chuẩn bị trà, tiện thể đưa người kia tới phòng khách luôn.

 Đến khi có người bước vào…

 Anh không chú ý lắm liếc qua một chút, mơ hồ nhìn thấy quần áo giản dị của đối phương, lại liếc thêm một cái, nhất thời sửng sốt. Đó là gương mặt cả đời này anh không thể quên…

 Có chút quen thuộc…

 Trên mặt mang theo nụ cười, người nọ lộ ra chút ý tứ.

 Không tránh được có chút là lạ, nhưng trong nháy mắt anh vẫn nhận ra… Thanh niên thanh tú trước mắt, đúng là đứa nhỏ không chịu nói năm ấy.

 Đối phương thấp thỏm ngồi xuống, tựa hồ vô cùng khẩn trương. Nhưng vô luận thế nào, bằng mắt nhìn người của mình, không có khả năng anh nhận nhầm người, biết rõ thời gian là một dòng chảy, cuốn trôi những kí ức của cậu về anh, đối phương hẳn đã không còn nhớ anh nữa.

 Nhưng trong lòng anh vẫn ẩn ẩn cảm thấy tức giận cùng một loại tình tự không thể nói thành lời, dường như đáy lòng đang bị mèo nhỏ cào cào, vừa đau vừa ngứa.

 Làm cho người ta tâm dương khó nhịn…

 Cuối cùng Tương Trữ Chiêu mở miệng nói: “… Cậu chính là Tuyên Hòa.”

 Đối phương cẩn thận gật đầu.

 Chăm chú nhìn bộ dạng cẩn thận của Tuyên Hòa, không khỏi làm anh càng thêm tức giận.

 Quở trách nói: “Khuôn mặt miễn cưỡng chấp nhận được, dáng người quá gầy, bằng cấp bình thường… Những điều đó tạm thời không tính, nhưng cậu biết rõ hôm nay đến gặp cha mẹ tôi, lại ăn mặc thành bộ dạng này, nên nói cậu vốn lôi thôi lếch thếch hay là không hiểu phép tắc.”

 Thần sắc đối phương thoáng vẻ kinh ngạc.

 Nhưng lại thuận theo yêu cầu của anh.

 Về sau, Tương Trữ Chiêu quyết định lại gặp đối phương lần nữa.

 Lần thứ hai gặp mặt, anh mang Tuyên Hòa đi nghe hòa nhạc, có thể do căn phòng quá lạnh, làm đứa nhỏ kia co người lại…

 Qua một lúc lâu sau, liền tựa vào vai anh ngủ mất.

 Tương Trữ Chiêu vừa buồn cười lại vừa tức, đỡ lấy đối phương, muốn để cậu dựa vào lưng ghế.

 Một giây phút kia, lại cởi áo khoác đắp cho cậu.

 Tuyên Hòa hơi cựa người, đột nhiên có gì đó mềm mại đụng vào sườn mặt anh. Một lát sau, anh mới ý thức được, đó là môi Tuyên Hòa.

 Đây cũng không phải chuyện to tát gì.

 Nhưng trong nháy mắt…

 Nơi bị môi đối phương chạm vào lại nóng rát đến kì lạ… Mới phát hiện hai tai mình đang dần nóng lên.

 … Đây rốt cuộc là chuyện gì!

 Anh tức giận nghĩ nghĩ, thanh niên trước mắt rõ ràng là đứa nhỏ anh từng chăm sóc, tuổi cũng nhỏ hơn anh rất nhiều. Không kể cơ thể kia không hấp dẫn chút nào cùng gương mặt chỉ có thể xem như thanh tú, nhưng điều không thể xem nhẹ chính là, tần suất trái tim của anh đập càng lúc càng nhanh.

 Hoàn toàn không chịu khống chế của anh, anh cơ hồ có thể nghe được tiếng đập “Thình thịch! Thình thịch!” vang lên.

 Tương Trữ Chiêu vì sự kỳ lạ này của bản thân mà ngẩn ra, hoàn toàn không chú ý buổi biểu diễn trên sân khấu… Anh nghĩ nghĩ, nhớ lại hình dáng trước đây của đối phương, lại nhìn thanh niên hiện tại, hình ảnh hai người dần dần trùng khớp lại, anh cơ hồ có chút buồn rầu nhìn đối phương.

 Rất lâu sau đó…

 May mà anh không tốn nhiều thời gian lắm, trước khi đối phương tỉnh lại, cuối cùng anh cũng tìm ra đáp án.

 Tuyên Hòa tỉnh lại, vẫn buồn ngủ nhìn anh, trong lòng Tương Trữ Chiêu vang lên tiếng nói…

 … Chính là người này…

–Toàn văn hoàn–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.