Đánh giá: 6.4/10 từ 18 lượt
Tần Ngạo, y rõ ràng đối xử với cô như thế, vì sao cô một chút không thể hận? Không những không hận, mà còn yêu, yêu sâu sắc, yêu đau đớn, yêu mất hết lí trí lẫn linh hồn.
Có những khắc, cô thực sự muốn chất vấn bản thân mình "La Thư Anh, mày rốt cuộc là cái loại gì? Mày được thay chị gái làm dâu Tần gia thì sao chứ? Ban ngày làm một con ở, ban đêm làm dụng cụ cho người ta phát tiết, đánh đập. Ba chữ "Tần phu nhân" kia, cũng quá châm chọc rồi."
Lúc này, một giọt nước mắt mới lặng lẽ lăn dọc, giống như hạt pha lê xinh đẹp trong suốt bị thả rơi từ trên cao xuống, chạm nền, vỡ tan tành.
Trái tim cô, cơ thể cô, linh hồn cô, tất cả đã, đang, và sẽ còn vỡ tan ra như vậy, thêm nhiều lần nữa.
Bình luận truyện