"Đáng chết!" Si Mị tức giận ngũ quan vặn vẹo chung một chỗ, hướng về phía người đàn ông sắp chết kia nổ súng, bắn thành tổ ong vò vẽ, đến bộ dạng không kịp tắt thở, trợn to đôi mắt, chết không nhắm mắt.
Đêm khuya, bệnh viện yên tĩnh. Hành lang to như vậy cũng không có ánh sáng chói mắt, mùi thuốc tiêu độc gay mũi lan tràn trong không khí. Trong phòng giải phẫu đèn đã sáng lên hai giờ, bác sĩ y tá ra vào đều là khuôn mặt căng thẳng, đầu đầy mồ hôi, cảnh tượng vội vã.
Ninh Tự Thủy một thân đầy máu an tĩnh ngồi trên ghế, trong con ngươi sạch sẽ không một tia lo lắng, mím môi từ đó tới đây cũng không mở miệng nói câu nào. An tĩnh giống như tượng gỗ không có linh hồn, kỳ quái là trên người cô có hơi thở đặc biệt làm cho người ta không thể coi thường sự tồn tại của cô.
Si Mị đi tới đi lui trước cửa phòng phẫu thuật, liền nghiêm mặt sắc, cho dù hắn không phải bác sĩ, nhưng lăn lộn nhiều năm như vậy thấy thương thế trên người Kỷ Trà Thần cũng biết rất nghiêm trọng, vô cùng nghiêm trọng. Nghiêng đầu nhìn lại một Ninh Tự Thủy đang ngồi vô cùng an ổn, không nhịn được mở miệng: "Tôi nói cô có phải vô tình quá hay không? Kỷ thiếu gia vì cô bị thương thành như vậy, cô không lo lắng chút nào sao?
Ninh Tự Thủy vẫn rũ tầm mắt, nhìn hắn một cái, tầm mắt rơi xuống, tiếp tục nhìn mặt đất.
Si Mị vô cùng tức giận, bước tới trước mặt cô, tức giận quát: "Cô không biết người khác đang nói chuyện với cô à, cô không trả lời không biết đó là hành động vô cùng không lễ phép?”
Tiếng của hắn rất lớn, ở trong hành lang yên tĩnh để lại hồi âm thật dài.
Ninh Tự Thủy cau mày xinh đẹp, rốt cuộc có phản ứng. Ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Tôi cầu xin hắn tới?”
Si Mị sững sờ, ngây người như phỗng nhìn cô nói không ra lời.
"Tôi cầu xin hắn thay ngăn sung thay tôi?"
Giọng nói vô cùng lạnh lẽo và xa lánh, ánh mắt sắc bén vài phần, dừng lại một lúc lại tiếp tục: "Hắn đã chết sao?"
"Cô" Si Mị bị cô hỏi á khẩu không trả lời được, rồi lại nổi trận lôi đình, muốn phản bác lại phát hiện mình không có một lời nào để phản bác vấn đề của cô.
Đáng chết, cô gái này miệng lưỡi rất lanh lợi!
Kỷ thiếu gia lần này thật là tự mình chuốc lấy cực khổ, người ta còn không thèm để ý.
Ninh Tự Thủy rũ mắt xuống, tiếp tục an tĩnh chờ đợi từng giây từng phút trôi qua. Si Mị lỗ mũi rầm rì rầm rì mấy tiếng, không để ý tới cô nữa, lo lắng chuyển hướng nhìn đèn đỏ trên phòng phẫu thuật, hi vọng đèn đỏ nhanh tắt một chút!
Lúc Liên Phượng Vũ chạy tới bệnh viện, thấy cô một thân vết máu, tim thót lên cổ họng, trực tiếp chạy tới trước mặt cô. Hai tiếng "Tự Thủy" thiếu chút nữa từ trong miệng phát ra, bởi vì thấy có người ở một bên, lập tức sửa lời nói: "EV, em không sao chớ?"
Ninh Tự Thủy nghe được tiếng của hắn, ngẩng đầu, lắc đầu, ánh mắt trầm xuống, không có mở miệng.
Liên Phượng Vũ nhíu mày, đau lòng nắm tay cô lên lúc này mới phát hiện tay cô lạnh như băng. Không do dự chút nào cởi áo khoác của mình , bao lấy thân thể của cô. Mắt tinh nhìn thấy vết thương trên cổ cô, cũng phát hiện gương mặt sưng đỏ của cô.
"Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc là người nào làm?" Liên Phượng Vũ đưa tay muốn sờ mặt cô, lại sợ làm đau cô, thu tay về, đổi thành nắm lấy bả vai của cô.
"Em không sao, đừng lo lắng." Ninh Tự Thủy phun ra sáu chữ, bắt lấy tay hắn, để cho hắn an tâm.
Si Mị ở một bên nhìn bọn họ "Thâm tình " không nhịn được hừ lạnh: "Cô ta không có việc gì, người có chuyện đang ở bên trong."
Liên Phượng Vũ nghiêng đầu nhìn phòng phẫu thuật, suy nghĩ một chút mới mở miệng hỏi "Là Kỷ tiên sinh đến cứu em sao?"
Ninh Tự Thủy không lên tiếng, chỉ là gật đầu.
Liên Phượng Vũ nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô, trấn an nói: "Đừng lo lắng, tin tưởng Kỷ tiên sinh không có việc gì."
Ninh Tự Thủy không có lo lắng chút nào hắn gặp chuyện, chỉ là lo lắng mấy người kia nếu thật chết đi rồi, chuyện kế tiếp không dễ làm. Liên Phượng Vũ chợt nghiêng đầu đến gần lỗ tai của cô dùng âm lượng chỉ hai người mới nghe thấy nói: "Tịch Nhược biết không tìm thấy em, tìm em khắp nơi. Bây giờ đang ở bên ngoài bệnh viện chờ em đi ra ngoài."
Ninh Tự Thủy rốt cuộc có phản ứng nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt có mấy phần trách cứ, không phải nói không cho phép nói cho Tịch Nhược sao? Thân thể của nó suy yếu như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?
Liên Phượng Vũ rất bất đắc dĩ, cũng không phải là hắn nói.
Phòng phẫu thuật rốt cục cũng tắt đèn, Thuộc Vũ Hiên từ bên trong đi ra, lấy khẩu trang xuống, đầu đầy mồ hôi, mồ hôi thấm ướt tóc trước trán. Con ngươi quét qua Ninh Tự Thủy rơi trên người Si Mị thở dài một cái: "Gãy bốn cái xương sườn, đạn thiếu chút nữa bắn tới tim, đùi phải bị gãy; may mắn nhặt lại được cái mạng, nhưng phải điều dưỡng thật lâu mới hoàn toàn hồi phục."
Si Mị thở phào nhẹ nhõm, không có chết là tốt rồi!
Đang lúc nghe những lời này, lông mày Ninh Tự Thủy run rẩy, đáy mắt một mảnh tối tăm, không có bất kỳ phản ứng.
Kỷ Trà Thần được đẩy ra ngoài, an tĩnh nằm trên giường, trên người chỗ nào cũng bị băng bó. Mặt tái nhợt tiều tụy không chịu nổi, mày kiếm vẫn nhíu chặt như cũ, giống như trong lòng có rất nhiều tâm sự.
Ninh Tự Thủy không lên tiếng, nhìn hắn bị đẩy vào phòng bệnh, mặt tái nhợt từng chút từng chút biến mất trước tầm mắt của cô.
Si Mị hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, hừ lạnh một tiếng nữa, bước chân bước về phía phòng bệnh.
Thuộc Vũ Hiên dùng ánh mắt kì quái nhìn cô một lúc nữa, cổ họng khẽ động mấy cái, không lên tiếng, nhìn qua rồi cũng rời khỏi.
"Chúng ta đi." Giọng Ninh Tự Thủy khàn khàn không còn hơi sức vang lên, không đợi hắn nói chuyện, trực tiếp bước chân đi.
Đáy mắt Liên Phượng Vũ thoáng qua mấy phần u buồn, cuối cùng vẫn là đi theo sau cô, ra khỏi bệnh viện, đến khúc quanh của một con hẻm nhỏ, dừng trước một chiếc xe màu đen. Mở cửa xe cho cô, mới vừa ngồi lên xe liền nghe thấy tiếng lo lắng của Tịch Nhược: "Mẹ"
Ninh Tự Thủy ôm lấy thân thể cô đang nhào tới, nhíu mày: "sao lại không nghe lời, trễ như vậy còn chạy loạn?"
Tịch Nhược không có trả lời câu hỏi của cô..., mượn ánh sáng nhàn nhạt thấy vết máu trên người cô, cổ họng căng thẳng: "Mẹ, mẹ bị thương. Khụ khụ"
Ninh Tự Thủy lập tức vuốt lưng cô, giải thích: "Không phải máu của mẹ, là máu của Kỷ Trà Thần. Mẹ không có bị thương"
"Khụ khụ" Tịch Nhược bụm miệng, quật cường đem chất lỏng bên môi nuốt xuống.
Không thể, tuyệt đối không thể để mẹ nhìn thấy mình bị ho ra máu.
Ánh mắt Ninh Tự Thủy lúc này mới hiện lên đau lòng cũng lo lắng, thật không nên để Tịch Nhược biết, tham dự vào. Thân thể của nó càng ngàu càng không ổn.
Liên Phượng Vũ lái xe với tốc độ cực nhanh, chỉ trong 20’ ngắn ngủn đã về đến nhà. Tịch Nhược còn chưa kịp nói chuyện, liền bị Trạc Mặc ôm trở về phòng, biết mình thân thể chống đỡ được lâu, cô cũng không có quật cường. Có chú Liên chăm sóc mẹ, cô rất yên tâm.
Ninh Tự Thủy ngâm mình ở trong bồn tắm, đem vết máu trên tóc rửa sạch, lau khô thân thể đổi áo choàng tắm. Liên Phượng Vũ đã chuẩn bị tốt hòm thuốc, ngồi ở bên giường.
"Ba người kia đã chết rồi sao?" Cô ngồi xếp bằng ở trên giường, nghiêng đầu để Liên Phượng Vũ xử lý vết thương dễ hơn một chút.
"Còn không có, bị Si Mị giam lại rồi. Em biết là ai làm sao?"
Ninh Tự Thủy ngoắc ngoắc khóe môi, nửa ngày không nói nên lời, mí mắt có chút nặng nề. Trong đầu thoáng hiện chính là nụ cười khó hiểu của Kỷ Trà Thần trước khi hôn mê, là vẻ mặt khổ sở của Tịch Nhược, hai bức tranh giống như là một cuộc chiến Lali chiến, đem cô xé thành hai mảnh.
"Gãy bốn cái xương sườn, đạn thiếu chút nữa bắn vào tim, xương đùi phải bị gãy" Liên Phượng Vũ nhỏ giọng, khiến cho người nghe không rõ ràng là tâm trạng gì, dừng động tác, chăm chú nhìn cô: "Những thứ này còn chưa đủ sao? Lấy bản lĩnh của em hoàn toàn có thể khiến hắn ngừng ra tay, về điểm trói buộc này đối với em từ trước đến giờ cũng không tính là gì, em cố ý dẫn hắn tới những việc đã xảy ra trong quá khứ. Bây giờ còn chưa đủ sao?"
Ninh Tự Thủy chỉ cảm thấy vết thương trên cổ sau khi bôi thuốc càng đau hơn, không nhịn được hít vào một hơi, giọng nói lạnh lùng: "Còn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều."
Ánh mắt Liên Phượng Vũ trầm xuống, sâu xa hỏi "Rốt cuộc phải đến mức nào, em mới bằng lòng buông tay? Người khác không hiểu, nhưng anh biết, cho dù làm Kỷ Trà Thần bị thương em cũng sẽ không vui vẻ. Trả thù bọn họ từ trước đến giờ không cách nào mang tới bất kì vui vẻ nào cho em. Tại sao muốn hành hạ mình như vậy?"
Thân thể Ninh Tự Thủy run bắn lên, ngẩng đầu ánh mắt trấn định tỉnh táo nhìn hắn, gằn từng chữ một: "Thân thể của Tịch Nhược khi nào tốt lên, lúc đó em mới dừng tay lại!"
Một câu nói đã đem vô số lời nói của hắn phá hỏng. Thân thể của Tịch Nhược kém như vậy, vô số bác sĩ cũng bó tay hết cách, làm sao có thể tốt lên đây?
Liên Phượng Vũ mím môi muốn nói điều gì, lại bị cô cắt ngang: "Em mệt mỏi, anh đi ra ngoài đi."
"Vậy em nghỉ ngơi thật tốt." Liên Phượng Vũ dọn dẹp chút đồ, không nói thêm gì nữa. Bởi vì dù bản thân hắn có nói cái gì, cô đều sẽ không buông tha kiên trì của mình. Không muốn vì những thứ vô vị này mà cãi vã làm tổn thương tình cảm lẫn nhau, nhẹ nhàng khép cửa lại, đứng ở ngoài cửa thở dài thật lâu.
Ninh Tự Thủy nằm trên giường, đèn bị Liên Phượng Vũ tắt, cả căn phòng chìm vào trong bóng tối. Ngoài cửa sổ mây đen cuộn lại một chỗ, không có trăng sáng ban đêm, con ngươi nhìn chằm chằm trần nhà đen, cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng trong đầu những thứ xốc xếch kia từng chút từng chút rõ ràng, không ngừng phát ra hình ảnh trong đầu cô.
Nhịp tim bên trái đập nhanh, đau đớn không khỏi tràn ra. Khuôn mặt tái nhợt đau đớn gầy yếu của Tịch Nhược một lần lại một lần khiến cô đau nhói.
Nếu như có một chút xíu cách gì đó, cô đều không muốn để cho Tịch Nhược chịu đựng những khổ sở này; mà tất cả điều này đều là Kỷ Trà Thần ban cho họ, phải dừng lại như thế nào?
Bốn cái xương sườn, một viên đạn, gãy xương đùi phải, so với Tịch Nhược, tính là cái gì? Chẳng đáng là gì, tất cả đều không có biện pháp dừng lại.
Kỷ Trà Thần, lúc này mới chỉ là bắt đầu!
Sáng sớm, Ninh Tự Thủy rời giường không có thấy Tịch Nhược, mà Trạc Mặc một mực đứng trước cửa phòng cô, tâm không khỏi lo lắng, muốn đi vào, vẫn đứng ở trước cửa.
Trạc Mặc mở cửa thấy Ninh Tự Thủy không biết đã đứng đây bao lâu, trầm thấp mở miệng: "Sao dì không đi vào?"
"Không muốn quấy nhiễu các con." Ninh Tự Thủy nhàn nhạt mở miệng, xuyên qua khe cửa thấy Tịch Nhược nằm đó, khuôn mặt vẫn tái nhợt như cũ, khẽ nhíu mày, ngủ cũng cũng không được an ổn. khiến cô càng đau lòng hơn.
"Nó như thế nào?"
"Vẫn ho cả đêm, đến trời sáng mới ngủ được. Hiện tại đã đỡ rồi!" giọng nói lạnh lẽo của Trạc Mặc không có nửa điểm trách cứ.
Ninh Tự Thủy giật giật khóe miệng, khổ sở nói: "Tại sao lại nói cho nó biết?" Cô dặn dò qua Liên Phượng Vũ, hắn không thể nào nói cho Tịch Nhược biết, chỉ có Trạc Mặc mới dám nói với cô.
Trạc Mặc lướt mắt lên, ánh mắt lạnh lùng mấy phần, môi mỏng mím lại: "Dì là mẹ của em ấy, mặc kệ dì xảy ra chuyện gì em ấy đều có quyền được biết."
Ninh Tự Thủy cười càng khó coi hơn, ánh mắt vẫn nhìn Tịch Nhược, gò má có mấy phần nhếch nhác. Cô không có tư cách làm một người mẹ.
Trạc Mặc biết trong lòng cô tự trách, cũng đau lòng cho Tịch Nhược. Có lẽ hắn không nên nói nhiều như vậy."Tịch Nhược, không yếu ớt như dì tưởng. Không vào xem em ấy sao?"
Ninh Tự Thủy có chút do dự, vẫn lắc đầu: "Nó thật vất vả mới ngủ được, không muốn đánh thức nó, để cho nó ngủ thêm một lát. Dì còn có chuyện xử lý, làm phiền cháu chăm sóc nó thật tốt."
Trạc Mặc gật đầu, nhẹ nhàng khép lại cửa, đưa mắt nhìn Ninh Tự Thủy ra khỏi cửa, biết cô đi làm gì. Chỉ là cho tới bây giờ hắn quan tâm nhất vẫn chỉ có Tịch Nhược, những thứ khác đều không liên quan đến hắn.
Kỷ Trà Thần mở mắt, thấy khung cảnh như vậy, biết mình đang ở bệnh viện. Nghiêng đầu thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Ninh Tự Thủy khắc sâu vào tầm mắt, cũng không có kinh ngạc. Môi mỏng khé nhếch: "Trông cả đêm?"
"Không có, vừa mới đến." Ninh Tự Thủy bình thản, trả lời thành thật.
Thật ra thì cô ngồi ở chỗ này đã một giờ rồi, tư thế cũng không thay đổi. Vẫn quan sát ngũ quan của hắn, nhớ lại nụ cười phức tạp kia, nhìn không thấu, khi đó hắn rốt cuộc có ý gì?.
Nhìn thấy hắn tỉnh lại, cũng không có kích động, dù sao người đàn ông này chết hoặc sống đối với cô mà nói, không có ý nghĩa cho lắm.
Cho dù cô đã từng yêu hắn sâu đậm, thế nhưng phần khắc cốt gi tâm kia đã bị cô dùng máu tươi rửa sạch cách đây năm năm,xoá hết, tất cả thâm tình quyến luyến hóa thành tro bụi. Hiện tại, trừ hận không còn bất kì tình cảm gì!
Mày kiếm của Kỷ Trà Thần nhếch lên, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, giống như rất không hài lòng đáp án này."Mạng của cô là của tôi!"
Giọng nói bá đạo cường thế, tuyên thệ quyền sở hữu của hắn!
Ninh Tự Thủy không có tức giận, cũng không có cảm kích. Hắn cho là cứu cô một mạng, mà có thể muốn làm gì thì làm sao? Môi mỏng nhẹ nhếch lên, cười lạnh không tiếng động, lại làm trái tim người ta băng giá.
"Nếu như mà tôi không có khuôn mặt giống như vợ trước của anh, anh còn có thể ngăn cản phát súng kia thay tôi không? Hay hoặc là nói anh có tới hay không?"
Khuôn mặt Kỷ Trà Thần lạnh xuống, nếu không phải cự ly quá xa, hắn thật muốn nắm lấy cằm của cô, bóp vỡ gương mặt lạnh lùng thờ ơ ấy!
"Có quan trọng không?"
"Không quan trọng sao?"
Nếu như mà tôi nói em chính là Ninh Tự Thủy thì sao?
Những lời này vẫn ở trong cổ họng, nửa ngày hắn cũng không nói ra ngoài, hoặc là không biết nên nói ra ngoài như thế nào.
Vẻ mặt lại biến chuyển vô cùng bình thản, cười như không ánh mắt nhìn chằm chằm cô nói: "Ít nhất vết thương khắp người tôi là vì cô, cô nên chăm sóc tôi."
Ninh Tự Thủy đứng lên, không nhìn ánh lạnh trong mắt hắn, đặt chân đến bên giường. Nhẹ nhàng đặt lên chỗ bị thương của hắn, ngón tay đè trước ngực hắn: "Kỷ Trà Thần."
Đây là lời nói tối qua hắn muốn nghe, đáng tiếc cô không nói ra miệng. Mà bây giờ ba chữ "Kỷ Trà Thần" láy động trên không, lần lượt xẹt qua bên tai.
Kỷ Trà Thần sững sờ, nhìn vẻ mặt không biến đổi của cô xoay người đi, thật lâu nói không ra lời.
Kỷ Trà Thần Kỷ Trà Thần Kỷ Trà Thần
Chỉ có Ninh Tự Thủy một mực gọi tên đầy đủ của hắn, tiếng của cô rất mềm mại, lúc đọc lên ba chữ này vô cùng dễ nghe; lúc vui vẻ đọc lên ba chữ này là vui mừng , vui sướng, lúc khổ sở là trầm thấp, khàn khàn
Nhưng mỗi một loại đều khiến hắn khắc cốt ghi tâm!