Động tác kia, ánh mắt kia, không thể nghi ngờ làm tim Ninh Tự Thủy đau nhói. Nước mắt ngập vành mắt, có lẽ cô cũng sớm biết có tình huống như thế, thế nhưng chuyện như vậy cứ tái diễn hết lần này lại đến lần khác, nên tim, không có cách nào đè nén được khổ sở.
Kỷ Trà Thần cũng đã thu lại vẻ hưng phấn vừa rồi, sắc mặt lạnh tanh quay đầu không nhìn tới cô.
Ninh Tự Thủy chỉnh sửa lại quần áo, khóe miệng cong lên cười khổ. Kỷ Trà Thần, mặc kệ anh bây giờ có chán ghét em bao nhiêu, em vẫn cứ yêu anh, không nỡ rời khỏi anh. Em thật sự chưa từng làm chuyện gì có lổi với anh, em yêu anh, không hề hổ thẹn với lòng mình.
*****
Một tuần sau, vết thương của Kỷ Trà Thần cũng đỡ hơn nhiều, ít nhất cũng có thể ngồi dậy. Ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng vào Đường Diệc Nghiêu, tiếng nói lạnh lẽo từ miệng hắn truyền tới: “Một tuần lễ mà một dãy số cũng không tra ra? Hả?” Tiếng nói tràn đầy tính nguy hiểm.
Trán Đường Diệc Nghiêu phủ đầy mồ hôi lạnh, cúi đầu không dám nói lời nào.
"Tôi cho anh thêm thời hạn một ngày. Không tra ra được, thì đừng xuất hiện trước mặt tôi."
"Vâng!" Đường Diệc Nghiêu gật đầu, xoay người rời đi. Con mắt nhìn lướt qua Kỷ Trà Thần có chút tò mò, tự dưng trở nên nghiêm khắc như vậy, có phải là bởi vì Ninh Tự Thủy?
Ninh Tự Thủy đứng ở trong sân, nhìn người đi qua đi lại, không khỏi tò mò hỏi: "Nhiều người như vậy, người của Kỷ gia toàn bộ đều bị đổi sao?"
Bạch Kỳ: "Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nên phải phòng bị. Cô chủ vẫn cứ là nên trở về phòng nghỉ ngơi, tránh nhỡ bị đụng phải."
Ánh mắt Ninh Tự Thủy trở nên có chút thương cảm, sau ngày hôm đó Kỷ Trà Thần chưa từng gặp cô, hắn sai người canh giữ ở cửa, cho dù cô có thỉnh cầu như thế nào, Kỷ Trà Thần cũng cwh tuyệt không gặp. Vừa mới định cất bước trở về, lại nghe thấy phía sau có tiếng gọi vui sướng: “Tự Thủy, Tự Thủy, tìm được chị rồi.......”
Còn chưa xoay người hết, cô đã bị một lực lớn đụng vào, liền bị một lực lượng đụng vào, cơ thể suýt ngã xuống mặt sàn, Ninh Tự Thủy đưa trong tiềm thức vội đưa tay bảo vệ bụng. Tiếng kêu thét lại vang lên lần nữa: "A. . . . . . Thủy Thủy. . . . . ."
"Tiểu Ngư Nhi!" Tiếng nói lạnh ngắt lộ ra bất mãn nghiêm trọng, đôi tay đã kịp đỡ lấy Ninh Tự Thủy, Kỷ Gấm Sóc lo lắng nhìn Ninh Tự Thủy, quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”
Ninh Tự Thủy bị hoảng sợ tâm trí còn chưa hồi kịp, lặng ra mấy giây, phát hiện Kỷ Gấm Sóc tay vẫn còn ở phần eo của mình, vội vàng lui lại mấy bước, lúng túng gật đầu.
"Oa! Vừa rồi làm tôi sọ muốn chết. Thật may là chị không có việc gì. . . . . ." Tiểu Ngư Nhi tới gần về phía Ninh Tự Thủy, ngửi được hương thơm trên người cô. Kỳ thực cơ thể có run lên một chút, con mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm Kỷ Gấm Sóc một cái, trên mặt anh không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt lại che lấp đáng sợ.
Ninh Tự Thủy vỗ vỗ phía sau lưng của cô gái: "Tôi không sao."
"Tiểu Ngư Nhi, tới đây." Kỷ Gấm Sóc lạnh lùng phun ra năm chữ, không đợi Tiểu Ngư Nhi có phản ứng đã cường thế kéo cô vào ngực mình: "Em tới khi nào mới có thể nề nếp một chút?"
Tiểu Ngư Nhi vô tội chép miệng ba: "Em cũng không phải là cố ý. . . . . ."
Kỷ Trà Thần trùng hợp đi ra, ánh mắt lạnh lùng quét qua ba người, trầm thấp nói: "Tới đây."
Ninh Tự Thủy thẫn thờ mấy giây, bước chân vẫn là bước về phía hắn.
Kỷ Gấm Sóc nhìn hắn khí sắc không tệ, đề xuất nói: "Không bằng cùng đi uống rượu đi. Rất lâu không có đi ra ngoài tụ tập rồi."
"Được đấy được đấy! Tôi muốn uống đến say với Kỷ thiếu!" Tiểu Ngư Nhi phấn khích đến nhảy dựng, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra cái gì.
"Tôi. . . . . ." Ninh Tự Thủy vừa mới chuẩn bị cự tuyệt, Kỷ Trà Thần lại trước một bước nắm bả vai của cô, thật thấp giọng nói nói: "Được thôi."
Xuân sắc vô bến bờ. Thành phố A nổi tiếng là chốn ăn chơi. Quán bar, vũ trường, khách sạn năm sao. . . . . . Kết làm một thể. Chỉ phục vụ cho những nhân vật hết sức quan trọng trong thương giới. Chỉ nhận mặt, không nhận tiền
Ninh Tự Thủy lớn như vậy nhưng lại lần đầu tiên biết tới nơi này, có chút lúng túng, trái lại Tiểu Ngư Nhi lại giống như cá gặp nước, thật giống như là khách quen của chỗ này. Hai người đàn ông cụng ly bắt đầu uống. Nhưng vết thương trên người Kỷ Trà Thần còn chưa khỏi hẳn, uống nhiều rượu như vậy sẽ tổn hại đến sức khỏe, muốn mở miệng khuyên anh, nhưng rồi lại sợ làm hắn mất mặt mũi trước bạn bè.
"Tự Thủy, chị ngây ngẩn cái gì vậy? Uống rượu đi. . . . . ." Tiểu Ngư Nhi đem ly rượu hỗn hợp nhét vào tay cô. Một ly rượu lại có thể có bảy thứ màu sắc, rất là đẹp mắt.
Ninh Tự Thủy có chút do dự: "Tôi không biết uống rượu."
"A. . . . . . Chị đúng là một cô gái ngoan, hay cứ uống thử một chút xem. . . . . ." Con mắt Tiểu Ngư Nhi lóe lên tia gian trá giựt dây: “Ở đây có ai là không uống rượu? Nhất định phải uống.”
"Nếu đã bảo cô uống..., thì uống đi!" Kỷ Trà Thần ngồi một bên, ngón tay cầm ly rượu, con ngươi thâm trầm, dưới ánh đèn mờ mờ càng hiện lên vẻ u mịch khó hiểu, Có điều cặp môi kia lại nhệc lên một đường cong lạnh lùng, giống như là uy hiếp, giống như là cảnh cáo.
"Được. . . . . . Tôi uống!" Ninh Tự Thủy ngón tay chạm nhẹ qua bụng, trong lòng thầm nói với đứa bé: con yêu không phải sợ, mẹ chỉ uống một chút thôi, con đừng sợ, phải dũng cảm.
Nhấp một ngụm, chất lỏng lạnh lẽo trôi xuống cổ họng, mùi rượu rất nhạt, cũng không tính là khó uống. Chẳng lẽ, là rượu không cồn đi, cho nên Kỷ Trà Thần mới có thể để cho cô uống. Hắn —— vẫn quan tâm cô sao?
Cái ý niệm trong đầu này, khiến Ninh Tự Thủy trong tim thầm vui sướng.
"Aizzz, chị uống rượu cũng quá nhẹ rồi. Quá không có ý nghĩa, chúng ta chơi trò oẳn tù tì hỏi đáp đi!" Tiểu Ngư Nhi gào khóc gọi.
"Oẳn tù tì?" Ninh Tự Thủy hơi chần chừ, ngượng ngùng nói: "Tôi không biết."
"Vậy còn tung súc sắc ?"
"Cũng không."
"Aizzz. . . . . . Vậy trước đi cô chơi giải trí bằng cái gì ah?"
"Cầm kỳ thư họa."(Đàn, cờ, viết chữ, vẽ tranh)
Kỷ Trà Thần & Kỷ Gấm Sóc & Tiểu Ngư Nhi: . . . . Còn có người có thể coi cầm kỳ thi họa là thứ trò chơi giải trí sao? Quả nhiên điển hình là thiên kim tiểu thư nha.
Ninh Tự Thủy thấy sắc mặt của bọn họ có chút bất thường, lúng túng hỏi, "Sao vậy? Tôi nói sai gì sao?"
"Phụt. . . . . . Ha ha. . . . . . Không có. Không. Ha ha. . . . . . Cẩm Sóc, em thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy một người đơn thuần như vậy. Thật đơn thuần a, thật đáng yêu.” Tiểu Ngư Nhi tựa vào ngực Cẩm Sóc cười lăn lộn.
Kỷ Cẩm Sóc cưng chìu vuốt mũi Tiểu Ngư Nhi, ánh mắt thưởng thức nhìn vào Ninh Tự Thủy: "Em thật rất có tài mỹ."
"Cám ơn." Ninh Tự Thủy hai tay cầm ly rượu thấp giọng nói: "Cám ơn." Cúi đầu im lặng uống rượu. Ánh đèn chiếu vào sườn mặt cô, an tĩnh như vậy, an tĩnh giống như không tồn tại. Ba người kia lại bắt đầu cụng ly, nhất là Tiểu Ngư Nhi không ngừng đang tìm Kỷ Trà Thần rót rượu, cố ý rót rượu, huống chi còn có Kỷ Gấm Sóc ở một bên chỗ dựa, cô ta càng thêm không chút kiêng kỵ.
"Uống nữa. . . . . . Phù phù. . . . . ." Tiểu Ngư Nhi hào hùng kêu to, cả người ngã xuống lồng ngực Kỷ Cẩm Sóc bất tỉnh nhân sự.
Kỷ Gấm Sóc bất đắc dĩ than thở: "Dầu gì cũng là phụ nữ cảu tôi, nể mặt một tí. Say thành ra như vậy. . . . . . Ngày mai hẳn là nhức đầu."
Kỷ Trà Thần khinh thường nhíu mày: "Tự tìm."
Ninh Tự Thủy đi ra toilet, cảm giác trời đất quay vòng, ngất xỉu. Chân sái một cái, cả người ngã xuống đất ——