Kỷ Trà Thần tức giận, một tay nắm chắc cằm của cô, một tay đem viên thuốc đặt lên môi cô, buộc cô nuốt xuống."Uống đi! Tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô sinh ra nghiệt chủng này!"
Ninh Tự Thủy khép chặt hàm răng, chết cũng không nhả ra. Nước mắt đảo quanh, cuối cùng quật cường không nhịn được đau lòng, từng giọt nước mắt lặng lẽ không tiếng động rơi xuống. Tay che lấy bụng của mình, tim giống như là bị người cầm dao găm cắt từng mảnh từng mảnh, đau thấu tim gan, đau không nói nên lời.
Bảo bối, mẹ thật không muốn mất con, thật không muốn để cho cha con tổn thương con.
Trong bụng mơ hồ truyền đến cơn đau, dường như đứa nhỏ trong bụng cảm ứng được tâm tình kích động của mẹ, đang chống cự . . . . . .
Ninh Tự Thủy đau đớn, trán đổ mồ hôi lạnh, nhớ tới lời của Thuộc Vũ Hiên, tâm tình không thể kích động, không thể tức giận. Tay gắt gao níu lấy quần áo, trong lòng không ngừng nói chuyện với đứa bé: bảo bối, đừng rời xa mẹ, bảo bối, mẹ không tức giận, không kích động, con đừng. . . . . . Đừng. . . Rời bỏ mẹ.
Trước mắt trở nên mơ hồ, bên tai không còn nghe được gì. Giống như Kỷ Trà Thần, Thiệu Kỳ Hiên, không còn ai tồn tại, không gian này chỉ còn lại cô và bảo bối, hai người.
Thuộc Vũ Hiên nhìn thấy Ninh Tự Thủy không đúng, tiến lên chụp tay Kỷ Trà Thần, rống to: "Anh còn làm như vậy, thì sẽ một thi thể, hai mạng người đấy".
Thân thể Kỷ Trà Thần cứng đờ, tròng mắt tàn nhẫn, lúc này mới phản ứng được. Ánh mắt thất vọng, thậm chí vô cùng đau đớn, quét lên khuôn mặt Ninh Tự Thủy tràn đầy nước mắt, hừ lạnh một tiếng, hất tay rời khỏi phòng bệnh. Cửa bị đóng rầm một tiếng.
Ninh Tự Thủy thở phào nhẹ nhõm, cả người không còn hơi sức nằm trên giường. Ngón tay cố sức, níu lấy ống tay áo Thuộc Vũ Hiên, khổ sở cầu xin: "Bác sĩ Thuộc ……Tôi van cầu anh……Cứu đứa bé…… Cứu. . . . . ."
Ngón tay không còn hơi sức buông ra, yên lặng ở giữa không trung kéo một đường cong, trong phút chốc, tay của cô rơi xuống Thuộc Vũ Hiên lập tức bắt được, giọng nói chắc nịch: "Yên tâm! Tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô và đứa bé gặp chuyện"
Vẻ mặt Ninh Tự Thủy mệt mỏi, tròng mắt đầy cảm kích, khổ sở nói hai chữ: "Cám ơn."
Tầm mắt rũ xuống, hôn mê.
Thuộc Vũ Hiên thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Thật không biết đến cùng là người nào gây nghiệp chướng".
Kỷ Trà Thần đứng tại cửa phòng bệnh, đầu ngón tay đang kẹp tàn thuốc đã muốn cháy hết nhưng thủy chung không hít hơi nào, khói xanh vấn vít bao quanh thân hình cao lớn của hắn, mơ hồ, nhạt nhẽo.
Hành lang vắng vẻ phát ra tiếng bước chân lanh lãnh, rất nhanh, Đường Diệc Nghiêu đứng trước mặt của hắn."Tôi tìm khắp rồi, không tìm được tung tích mẹ của Ninh Tự Thủy. Giống như biến mất khỏi thế gian, không để lại một chút dấu vết nào".
Kỷ Trà Thần giơ tay lên, tàn thuốc từ đầu ngón tay rơi xuống, rất nhanh rơi xuống, đốm lữa giữa không trung giống như pháo hoa tịch mịch thoáng hiện. Giọng nói lạnh lẽo: "Tình huống Kỉ gia thế nào?"
"Đã tìm được người hạ độc trong thức ăn, chính là làm mười năm ở Kỉ gia, Trương Bá." Đường Diệc Nghiêu cảm thấy trên người hắn tản mát ra hơi sức, không tự chủ được cúi đầu.
"Có thể khiến người mười năm trung thành cảnh cảnh phản bội tôi". Ánh mắt Kỷ Trà Thần lạnh lùng, môi mỏng cong lên, âm trầm nói: "Người nào?"
Đường Diệc Nghiêu xấu hổ cúi đầu: "Thật xin lỗi, Kỷ thiếu gia, lúc chúng tôi đi tìm, Trương Bá đã biến mất. Ông ta là người cô đơn, không có thân thích, hiện tại tung tích không rõ".