Si Mị ôm cô vào trong ngực, lúc này mới phát hiện thân thể cô lạnh như băng, giống như xác chết, rõ ràng không có một chút hơi ấm. Không khỏi nhíu mày, cởi áo khoác của mình xuống bọc cô lại. "Sao cơ thể lại lạnh như vậy!" Cả người cuộn lại trong hư ảo.
Hạ Tình ngửa đầu nhìn qua pháo hoa làm đẹp bầu trời, sáng rực trong nháy mắt, lại nhanh chóng tối om. Một bên mặt ẩn vào trong bóng tối, cánh môi ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt, không để ý nở nụ cười: "Em cầm tinh con rắn đấy, nhiệt độ cơ thể sẽ lạnh hơn so với anh. Huống chi cơ thể đàn ông vốn như lò lửa."
"Bùm" –
Một cụm pháo hoa cuối cùng lao nhanh vọt lên bầu trời, tách ra, màu sắc đa dạng ở giữa không trung một lúc, sáng rực, ánh sáng rực rỡ, đẹp loá mắt. Mấy giây ngắn ngủi sau lại lụi tàn, chung quanh lại chìm vào yên tĩnh, ngay cả không khí cũng lạnh lẽo.
Hạ Tình nghiêng người, hai tay ôm lấy eo anh, cả khuôn mặt ẩn vào trong ngực anh, như con mèo nhỏ đang làm nũng. "Si Mị ôm em."
Si Mị duỗi hai cánh tay ra mạnh mẽ ôm chặt cô vào trong ngực, làm thế nào cũng không nỡ buông tay, chặt đến nổi không có một khe hở nào. Lần này gặp lại, sao cảm thấy cô có cái gì đó không bình thường, rốt cuộc không biết cô là lạ ở chỗ nào. Trong đêm tối mờ mịt, hai người ôm nhau thân thiết, giống như ngày mai chính là ngày tận thế.
"Từng cho rằng ngày tận thế mới yêu nhau, trong giây phút xinh đẹp này nướt mắt cũng phải rơi xuống, không cần biết người khác nói được hay không, chỉ cần anh dũng cảm đi theo em"
Si Mị cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, gầy gò đến xương hai bên gò má cũng lộ ra ngoài. Tò mò hỏi: "Em hát gì vậy!"
Hạ Tình ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nở nụ cười sáng lạn, như yêu tinh hồn nhiên đáng yêu trong đêm tối."Sau này, anh sẽ hiểu."
"Chủ nô, bây giờ tiểu nô lệ vừa lạnh lại vừa đói, người phải phụ trách dẫn tôi về lấy đồ ra, sưởi ấm cho tôi."
"Được, tiểu nô lệ." Giọng nói trầm thấp của Si Mị lộ ra cưng chìu vô hạn. Cẩn thận nhét cô vào trong xe, xoay người đi đến vị trí ghế lái.
Hạ Tình dựa vào cửa sổ xe, bên ngoài trời vẫn tối đen, mí mắt chậm rãi cụp xuống, phát ra tiếng hít thở đều đều. Si Mị cố ý thả chậm tốc độ, xe từ từ chạy trên đường lớn vắng lạnh. Trong lòng muôn vàn lời nói, nhưng toàn bộ đều bị đè xuống, mặc dù đã nhận rõ diện mạo vốn có của tình yêu, muốn cùng cô mãi mãi ở cùng một chỗ, nhưng cô lại không muốn mình có thể làm gì!
Ba tháng, giữa bọn họ chẳng lẽ thật chỉ có ba tháng thôi ư! Ba tháng này có thể vĩnh viễn không trôi qua hay không! Có thể mãi mãi dừng lại vào lúc này không! Bọn họ cứ như vậy mà ở chung một chỗ, sẽ không cãi vả, sẽ không làm tổn thương lẫn nhau, sẽ không xa cách.
Con đường này, có thể không kết thúc hay không.
**** H.a.l.o.n.a D?đ'l>q<"đ. *****
Hạ Tình đi chân trần xuống lầu, mặc áo ngủ rộng thùng thình chắc hẳn là tối hôm qua khi trở về Si Mị đã thay cho mình.
"Hạ tiểu thư, Si Mị tiên sinh có việc đi ra ngoài trước. Cậu ấy còn dặn hâm nóng thức ăn chuẩn bị bữa ăn sáng cho cô, bây giờ cô muốn dùng bữa không?"
"Ừ. Cảm ơn." Hạ Tình gật đầu, bụng có chút đói. Nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ hoàn toàn trống không, anh có việc ra ngoài, bây giờ còn có chuyện gì!
Hạ Tình ăn bữa ăn sáng, chợt nhớ tới điều gì, ngẩng đầu nhìn quản gia hỏi: "Ninh Tự Thuỷ có nói khi nào trở về không?"
Quản gia: "Tiên sinh và phu nhân cũng không có nói khi nào trở về. Phu nhân chỉ nói, nếu cô muốn tìm cô ấy, tôi có thể gọi điện qua."
Hạ Tình gật đầu: "Ừ, vậy làm phiền người."
"Hạ tiểu thư cô khách sáo rồi." Quản gia xoay người đi lấy điện thoại, bấm số xong đưa điện thoại cho Hạ Tình, cùng người giúp việc im lặng rời đi.
Hạ Tình cầm điện thoại, xoay người đi đến bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua thủy tinh chiếu vào trên mái tóc lộn xộn, giống như lóe lên ánh hào quang. Bên tai là tiếng tút tút, tiếp theo là giọng nói dịu dàng của Ninh Tự Thuỷ truyền tới: "A lô, tôi là Ninh Tự Thủy."
"Là tôi, Hạ Tình."
"Tôi biết."
"Tự Thuỷ, cô có thể giúp tôi một chuyện hay không, tôi muốn gặp Chiêm Dực Dương." Ngón tay Hạ Tình dùng sức nắm chặt điện thoại, vẻ mặt vô cùng nặng nề.
Dường như đầu dây bên kia Ninh Tự Thuỷ đang do dự, hồi lâu mới lên tiếng."Được, tôi sẽ liên lạc với thầy."
"Cám ơn cô, Tự Thủy." Hạ Tình nhỏ giọng tràn đầy cảm kích. Ninh Tự Thuỷ cũng không hỏi gì đã giúp cô, thực sự rất quan tâm, khéo hiểu lòng người, khó trách Kỷ Trà Thần mê cô điên cuồng như vậy.
"Giữa chúng ta còn khách khí như vậy ư! Tôi không muốn hỏi cô sao lại làm như vậy, nhưng nếu như cô muốn nói, tôi nhất định sẽ nghe. Có lẽ không giúp được gì, ít nhất có thể nghe cô nói một chút."
"Tôi biết. Nên, mới cám ơn cô."
Hạ Tình ngắt điện thoại, ánh mắt dừng lại ở cửa ra vào, thấy bóng dáng xa xa, lập tức bỏ điện thoại lại, chạy nhanh tới. Như ôm trọn lấy anh, hai chân vòng qua phần eo của anh, hai tay ôm cổ anh, cắn cổ anh một cái: "Chủ nô tối hôm qua thất hứa, bụng tiểu nô lệ đói đến lép kẹp rồi."
Si Mị đối với sự vui mừng quá đỗi của cô, một tay xách đồ, một tay đỡ cô lên, không kìm chế được hôn khóe môi cô một cái: "Là ai tối hôm qua ngủ say như con heo nhỏ! Gọi thế nào cũng không dậy!"
Coi như, ba tháng thì ba tháng đi, chủ nô là chủ nô đi, như vậy cũng rất tốt, ít nhất giờ phút này cô như cô gái nhỏ dựa vào trong ngực mình. Trong mắt cô lóe lên tia sáng chân thành, không có nửa điểm giả dối.
"Hừ... Tiểu nô lệ nói chủ nô sai rồi, thì là chủ nô sai. Gọi điện thoại gửi lên cấp trên, chủ nô ngược đãi tiểu nô lệ." Hạ Tình hất cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo, ánh mắt dương dương tự đắc, thần thái dồi dào.
Cô tự tin, cô phô trương, phóng khoáng, gàn dở quái dị, làm cho người khác không dời mắt được.
"Được." Khóe miệng Si Mị nhếch lên nụ cười, bất đắc dĩ nói: "Tiểu nô lệ nói cái gì chính là cái đó! Vậy bây giờ chủ nô lập công chuộc tội, tự tay làm cho người ăn, được hay không!"
"Hả!" Hạ Tình từ trên người anh nhảy xuống, bới cái túi trong tay anh ra, kinh ngạc: "Anh biết nấu cơm! Em không biết nhỉ."
"Còn có rất nhiều chuyện em không biết nữa." Si Mị buồn cười mang theo cái túi, một tay nắm tay cô kéo đi. Mặc dù hai người sinh hoạt cùng một chỗ hai năm, nhưng thực tế đối với sự hiểu biết về nhau lại càng ít. Trước kia anh chỉ quan tâm đến vấn đề phụ nữ, còn Hạ Tình chỉ lo nghiên cứu y học, dù yêu anh, ngoại trừ vẫn đứng phía sau anh, nhưng không đến gần được.
Bởi vì cả hai đều kiêu ngạo như vậy, ai cũng không chịu cúi đầu trước.
"Để xem anh làm có ăn được không, ăn ngon thì em sẽ tha thứ cho anh."
Hạ Tình vừa ăn sáng xong, thật ra thì không hứng thú lắm, nhưng nhìn bóng lưng anh bận rộn trong bếp, trong lòng có chút cảm động ấm áp. Đôi tay chỉ biết cởi quần áo phụ nữ kia, lúc cầm cái xẻng lên cũng ra hình ra dáng, đẹp mắt mê người. Một chùm tóc đỏ được buộc thật chỉnh tề, nằm gọn gàng rũ xuống sau lưng. Cô rón rén đi tới, bỗng chốc ôm lấy eo anh.