Một mực đặt trong túi xách, còn dư lại một chiếc nhẫn, nhẹ nhàng, chậm rãi đeo lên ngón áp út. . . . . .
Khóe miệng cong lên một đường, tròng mắt dịu dàng vô cùng, say mê vô cùng; giống như trong nháy mắt đó là Thần quỳ một chân xuống đất vì ả đeo lên này cái nhẫn cưới. ( Min: Con này bệnh nặng!)
Ngón tay say mê vuốt ve chiếc nhẫn, hít sâu một hơi, kéo lên toàn bộ dũng khí, ra khỏi phòng cửa.
Ả không có sai, chỉ là vì bảo vệ hạnh phúc của ả mà thôi! !
——————
Mặc dù vẫn không đợi được Kỷ Trà Thần nhưng Ninh Tự Thủy kiên trì tin tưởng hắn thật sự có tới, có quan tâm cô, chỉ là cô vô dụng, sau khi mang thai đứa bé càng ngày càng trở nên lười, càng ngày càng thích ngủ mà thôi.
Ninh Tự Thủy nằm ở trên giường, tay sờ xoạng bụng nhô ra. Khóe miệng kiều diễm nụ cười hạnh phúc, cõi lòng đầy mong đợi nói: "Con à, cha thật rất bận, mỗi ngày có rất nhiều việc cần hoàn thành, cho nên mới phải tới trễ như vậy. Con không thể trách cha, muốn trách chỉ có thể trách mẹ vô dụng. . . . . ."
"Con à, tối nay chúng tôi nhất định sẽ đợi được cha, mẹ hiện tại tinh thần rất tốt, tuyệt không muốn ngủ. Con cũng không được ngủ trước đó nha."
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ninh Tự Thủy an tĩnh nằm, thậm chí lật người cũng không dám, chờ đợi có chút nóng nảy; tại sao hắn còn không có tới? Tối nay hắn không tới sao?
Sẽ không, Kỷ Trà Thần nhất định sẽ tới đây, coi như tối nay không đến, tối mai cũng sẽ tới.
Lúc này cửa bị nhẹ nhàng mở ra một chút, một bóng dáng gầy nhỏ đi trên hành lang đèn chiếu vào tạo thành một chiếc bóng đổ dài xuống. Dương Lưu Vân đặt chân ở cửa ra vào, rơi vào ánh mắt trên chiếc bụng nhô ra kia, còn có nụ cười hạnh phúc trên mặt cô (NTT đó nha), tay gắt gao nắm vào, một cỗ oán hận không ngừng sinh ra trong lòng ả.
Chịu thương tổn lớn vậy, cô vẫn khôi phục lại! Vẫn cho là Thần đối với cô đã chết tâm, lại không nghĩ rằng đem cô giấu đi.
Ninh Tự Thủy ánh mắt mong đợi thật sâu chợt nhói, cái loại mong đợi đó là ánh mắt đẹp nhất của thiếu nữ, tràn đầy hi vọng; giọng nói ấy sao dịu dàng, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên người ả nhàn nhạt, giống như dát cho ả lên một tầng vầng sáng, như thế nhu cùng yên tĩnh. Chuyện cho tới bây giờ ả vẫn không chết tâm với Thần.
Cắn chặt dưới môi, cảm giác đau đớn khắc chế sự vọng động của mình, mới không có nhất thời vọt lên. Ả không thể kích động, không thể đi sai một bước, nếu không ả sẽ vĩnh viễn mất đi Thần.
Ninh Tự Thủy nhìn chuông đầu giường, thời gian cũng không sớm, liền tắt đèn, trong bóng tối cõi lòng đầy mong đợi tối nay có thể đợi được Kỷ Trà Thần, có thể để cho đứa bé nhìn thấy cha.
Chợt, cửa nhẹ nhàng bị người mở ra, bóng đen lặng lẽ đi vào.
Ninh Tự Thủy tâm tình kích động đang không ngừng thăng hoa, hắn thật tới, Kỷ Trà Thần thật tới. Hắn đến thăm cô và đứa bé, hắn không có thực sự vứt bỏ cô cùng đứa bé, những chuyện trước kia hắn làm cũng không phải thật tâm gây nên . Nếu không sẽ không cứu cô trong tuyết, còn tìm người đến chăm sóc mình.
Hắn còn quan tâm cô. . . . . .
Không thể chờ đợi thêm nữa, Ninh Tự Thủy nhanh chóng mở đèn ngủ ra, lập tức ngồi dậy, vui mừng bừng bừng, hưng phấn nói: "Em biết ngay anh vẫn quan tâm em, rất quan tâm, Kỷ Trà Thần. . . . . ." Bóng dáng đột nhiên bị ánh đèn chiếu vào, trở nên tay chân luống cuống, mắt né tránh, tự trách, mâu thuẫn nhìn Ninh Tự Thủy, do dự không tiến đến.
Ninh Tự Thủy nhìn chăm chú thấy rõ người tới, trong nháy mắt vẻ mặt tái nhợt rất khó chịu. Mất mác như đưa đám tự lẩm bẩm: "Thế nào lại là cô? Hắn đâu?" Hắn tại sao không có tới?
"Hắn?" Dương Lưu Vân nắm thật chặc ví da, biết rõ trong miệng cô “hắn” chính là Kỷ Trà Thần, nhưng vẫn là làm bộ như cái gì cũng không biết. Vẻ mặt mờ mịt hỏi "Hắn là ai? Tự Thủy, có phải cô hiểu lầm cái gì không?"
Ninh Tự Thủy lưng trên giường, muốn cuộn người vào gối nhưng ý thức bụng mình lớn không thể làm được. Đối với sự xuất hiện của Dương Lưu Vân, rất lạnh nhạt: "Tại sao cô tới nơi này?"
Dương Lưu Vân đi tới trước mặt cô, ánh mắt chần chờ nhìn cô, chậm chạp không chịu mở miệng, muốn nói lại thôi, giống như bị cái gì làm khó.
Ninh Tự Thủy nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm ả, hỏi "Là Kỷ Trà Thần cho cô đến đây? Hắn tại sao phải để cô tới?"
Trừ Kỷ Trà Thần, cô không nghĩ ra bất kì lý do khác, có thể để cho Dương Lưu Vân nửa đêm canh ba chạy đến tới bệnh viện thăm mình. Nhưng tại sao hắn lại để cho ả tới? Mà bản thân lại không tới?
Dưới ánh đèn lờ mờ khiến nụ cười trên mặt Dương Lưu Vân có chút không được tự nhiên, mím môi nói: "Tôi biết rõ có thể cô không thích tôi, không muốn gặp tôi. Nhưng ngày đó tôi nhìn thấy cô bị thương nặng ra sao, tôi sợ cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cho nên đi theo sau cô, gặp cô hôn mê ở trong đống tuyết liền đem cô đưa đến bệnh viện, tôi rất lo lắng thân thể của cô, rất muốn tự mình chăm sóc cô, nhưng sợ bị Thần biết, sợ hắn gây bất lợi cho cô, tôi vạn bất đắc dĩ mới mỗi đêm khuya chạy tới thăm cô."
Ninh Tự Thủy chấn động trong lòng, ánh lạnh đi vài phần. Cô không tin lời nói của Dương Lưu Vân, không phải! Người kia không phải Dương Lưu Vân, mỗi ngày đến bệnh viện thăm mình, cũng sẽ không phải là Dương Lưu Vân.
Cô có thể rõ ràng cảm thấy rõ ràng hơi thở quen thuộc, là Kỷ Trà Thần. Là người đàn ông sống cùng cô ba năm, là chồng yêu của cô —— Kỷ Trà Thần.
Không phải Dương Lưu Vân, ả ta nhất định nói láo!
Dương Lưu Vân vẻ mặt áy náy mấy phần không đành lòng, than thở thật sâu. Tay đưa ra trước bắt được bàn tay của Ninh Tự Thủy, miệng vẫn lo lắng nói: "Tự Thủy, chúng tôi nợ cô quá nhiều. Tôi không biết Thần lại có thể làm ra những chuyện không lý trí như vậy, bởi vì một câu nói của tôi khiến cô bị tổn thương. Tôi biết sự thật này sẽ khiến cô khó có thể tiếp nhận, nhưng chuyện cho tới bây giờ tôi không muốn giấu giếm cô nữa."
"Tôi vốn tên là Dương Lưu Niên, lúc tôi nhỏ còn thuận miệng nói qua về sau nếu sinh con gái nhất định phải gọi Tự Thủy. Nhưng sau lại bởi vì thầy bói nói tôi không thích hợp với tên này, liền đổi thành Vân. . . . . . Sau đó tôi bị thương khiến Thần sợ hãi, hắn không muốn tôi bị thương nữa mới đưa tôi ra nước ngoài. Có thể bởi vì điều này. . . . . . Khi hắn lần đầu gặp cô mới động lòng trắc ẩn, nhưng tôi thề tôi thực sự không muốn giành hắn với cô. Tôi cầu xin Thần, để cho cô về nhà, nhưng Thần nói đứa nhỏ trong bụng cô không phải của hắn, hắn sẽ không lưu lại phụ nữ phản bội mình."
Ninh Tự Thủy lạnh nhạt nghe ả kể, mặc dù theo lời ả, cô cũng có nghĩ qua. Nhưng lại không thay đổi vẫn tin tưởng hắn sẽ không nói những lời như vậy với cô, Kỷ Trà Thần chỉ là hiểu lầm cô, mới có thể làm ra những thứ kia nghĩ một đằng nói một nẻo, bởi vì hắn quá tức giận.
Trên gương mặt có biến hóa. Dương Lưu Vân thấy vẻ mặt như cũ không thay đổi của cô, hình như không tin lời ả nói. Đôi mày xinh đẹp khẽ cau lại, đôi tay nắm thật chặt lấy, móng tay gần như làm rách bề mặt ví da, lưu lại dấu vết dữ tợn. (Đúng là con quỷ cái)