Phản kháng thiếu gia, không thể nào có tốt kết quả, ba năm, đạo lý này cô chủ vẫn không hiểu rõ sao?
"Cút ra ngoài!" Ninh Tự Thủy ngồi ở bên giường cũng không ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tái nhợt còn lưu lại một vết đỏ thẫm nhàn nhạt. Ánh mắt vẫn dán trên mặt đất, lông mi bất động, cả người tĩnh lặng.
Bạch Kỳ cầm hòm thuốc, ngó chừng vết thương của cô lạnh giọng nói: "Vết thương không xử lý sẽ để lại sẹo."
"Tôi nói, cút ra ngoài!" Ninh Tự Thủy ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng. Để lại vết sẹo thì như thế nào? Biến dạng thì như thế nào? Cô hoàn toàn không quan tâm, vết thương này là hắn để lại trên mặt cô, càng ghi khắc lại những tổn thương hắn gây ra cho cô.
Cuộc hôn nhân này từ đầu tới cuối, đều rất tức cười, hoang đường mà thôi.
Bạch Kỳ âm thầm than thở, đặt hòm thuốc bên giường, xoay người rời đi.
Đêm khuya yên tĩnh, Ninh Tự Thủy bất an lo lắng, chau mày, như thế nào cũng không giãn ra; tay chân cứng ngắc như lọt vào bên trong cơn ác mộng, cảm giác có người ngồi ở bên giường, dùng gì đó thoa lên mặt mình, muốn mở mắt xem một chút là ai, nhưng mở thế nào cũng không ra.
"Tỉnh một chút, cô gặp ác mộng sao?" Có người lay thân thể cô, rốt cuộc có thể mở mắt, mồ hôi lạnh rơi trên trán, nhìn rõ khuôn mặt của người kia bỗng sửng sốt: "Sao lại là cô?"
Dương Lưu Vân đem hòm thuốc thu thập một chút, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, kéo kéo chăn."Trong lúc vô tình tôi nghe được cô và Thần cãi vã, tôi biết rõ cô rất tức giận, nhưng đừng làm tổn thương khuôn mặt của mình. Gương mặt này là mẹ cô cho cô, nếu như nhìn thấy vết sẹo, có đau lòng không? Tự Thủy, cô không phải là người hay thất thường như thế." (Con này nó đang đạo đức giả)
Trong lòng Ninh Tự Thủy chấn động, không ngờ Dương Lưu Vân lại hiểu rõ cô như thế. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên mặt, hơi đau. Đúng vậy a, nếu như bị mẹ thấy vết sẹo này, bà ấy sẽ rất đau lòng?
Dương Lưu Vân kéo tay của cô, quan tâm nói: "Tôi đã bôi thuốc rồi, mấy ngày nữa sẽ tốt. Lúc lên da non sẽ rất ngứa, nhất định không được gãi không nhất định sẽ có sẹo đó ."
Ninh Tự Thủy nghi ngờ nhìn vẻ mặt chân thành của ả, không có nửa điểm dối trá; không hiểu lắc đầu: "Tại sao cô lại quan tâm tôi như vậy?" Nếu như trên mặt cô có sẹo không phải đối với cô ta sẽ tốt hơn sao?
Dương Lưu vân cười khẽ, buông cô ra tay, đặt trong chăn."Tôi nói rồi, tôi chỉ quan tâm Thần có hạnh phúc không thôi, những thứ khác tôi không thèm để ý. Chỉ cần một ngày Thần chưa ly hôn với cô thì vẫn đại biểu Thần vẫn quan tâm cô; như vậy sao tôi có thể nhìn cô chà đạp bản thân mình."
"Quan tâm?" Ninh Tự Thủy nâng chân mày xinh đẹp, khóe miệng kéo ra nụ cười châm chọc."Hắn nơi nào quan tâm tôi?" Hắn không có quan tâm qua cô!
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, nghỉ ngơi thật tốt. Mặc kệ như thế nào, tôi đều hi vọng cô và Thần hạnh phúc chung một chỗ." Dương Lưu Vân cầm hòm thuốc xoay người rời đi. . . . . .(Đoạn này ta muốn chém nát mặt nó)
Ninh Tự Thủy nhìn chằm chằm bóng lưng của ả, trong lòng không tài nào hiểu. Tại sao có thể có người phụ nữ nguyện hi sinh cho người mình yêu đến dạng này, sẽ quan tâm đối với chính tình địch của mình? Điều này quá không bình thường.
"Tại sao không phải hi vọng chúng tôi ly hôn? Như vậy cô và hắn có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ."
Dương Lưu Vân dừng bước lại, bóng lưng cứng đờ. Hồi lâu, mới quay mặt lại nói: "Tôi vĩnh viễn tôn trọng quyết định của Thần."
Vĩnh viễn tôn trọng quyết định của Thần?
Ả đang đợi hành động tiếp theo của hắn sao? Ả đang đợi của hắn chủ động ly hôn, ả một mực chờ đợi hắn!