Ninh Tự Thủy để quyển sách trên tay xuống, nghiêng đầu nhìn thấy Kỷ Trà Thần chẳng biết lúc nào đứng ở trước cửa, đang nhìn chằm chằm cô. Trong ánh mắt thoáng qua một tia lo lắng, muốn mở miệng, nhưng không biết nên nói cái gì.
Kỷ Trà Thần cũng không mở miệng, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, ánh mắt lạnh lung rơi trên bụng cô.
Ninh Tự Thủy xoa xoa bụng: "Kỷ Trà Thần, chúng ta nói chuyện chút đi!"
"Nói chuyện gì?" giọng nói lạnh lẽo của Kỷ Trà Thần không một chút cảm xúc, ánh mắt sắc bén đảo quanh toàn thân cô. Vừa rồi thấy bộ dáng đọc sách của cô, rất là nghiêm túc, hết sức chăm chú, ngay cả hắn đứng đó lâu như vậy cũng không phát hiện. Ninh Tự Thủy là như vậy, rất an tĩnh, rất ngoan ngoãn, cho cô một quyển từ điển Tân Hoa, cô cũng có thể ngồi yên tĩnh một ngày.
Nhưng tại sao một phụ nữ nhu thuận đáng yêu, nay lại trở nên sâu không lường được như vậy?
Hắn đã cho người kiểm tra cái bình hoa đó, là có người động tay chân vào nó mới có thể rơi xuống, mà bình hoa đó lại có dấu vân tay của Ninh Tự Thủy, cố tình hãm hại Vân Nhi. (đoạn này chỉ muốn đấm thằng cha này)
Ninh Tự Thủy thấy ánh mắt hắn mắt hắn càng lạnh lùng, Cả người không tự chut run nhẹ một cái. Nhẹ giọng nói: "Em nguyện ý để đứa bé sinh ra làm xét nghiệm DNA với anh, nếu như đứa bé không phải con anh, em nguyện để anh xử trí, nhưng bây giờ xin tha cho nó một mạng!"
Nếu như đứa bé, thật không phải là Kỷ Trà Thần , như vậy mặc kệ là của ai, cô đều chấp nhận. Chỉ là đứa bé là vô tội, chuyện của người lớn, không thể để nó chịu đựng.
Kỷ Trà Thần cười lạnh: "Cái này còn cần thiết sao?"
Ninh Tự Thủy ngẩn ra, trái tim xẹt qua tia tuyệt vọng. Hắn đã cho rằng đứa bé này không phải là của mình, cô nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Yêu nhau vô dụng, tương tư càng vô dụng hơn.
"Kỷ Trà Thần, anh có biết không. Trước khi gặp anh, em từng tưởng tượng sau này mình sẽ yêu người như thế nào?. Mặc kệ anh ta có thể có bao nhiêu tiền, có bao nhiêu quyền lợi; nhưng chỉ cần là thật tâm đối với em, dịu dàng săn sóc, cùng em cả đời. Là người đàn ông ôn hòa như Kỷ Gấm Sóc, nhưng. . . . . . Sự xuất hiện của anh khiến cuộc sống của em hoàn toàn thay đổi. . . . . ."
Kỷ Trà Thần nhíu mày, vẻ mặt không vui. Cô cư nhiên so sánh hắn với Kỷ Gấm Sóc, cô đang muốn chứng minh điều gì? Là cô muốn yêu người đàn ông giống Kỷ Gấm Sóc sao? Cho nên, nỗ lực ba năm của hắn, cũng không làm cô yêu hắn! Thật là buồn cười!
Ninh Tự Thủy không để ý biến hóa trên khuôn mặt hắn, cúi đầu đắm chìm trong trong suy nghĩ của mình, tiếp tục nói: "Ba năm nay, anh đối với em rất tốt, từng chút từng chút thấm vào lòng em, càng ngày càng nhiều, quá nhiều sẽ phải tràn ra. Biết bao lần em tự nói với mình, người đàn ông giống như anh không thể nào mà yêu em được, một khi yêu vào sẽ tan xương nát thịt; nhưng đối mặt với sự săn sóc dịu dàng của anh, thậm chí đôi lúc với sự lạnh lung kinh khủng của anh, em không cách nào khống chế được trái tim mình. Anh đã đem…..
Nơi này lấp đầy. . . . . . Anh có biết hay không?"
Kỷ Trà Thần nheo mắt phượng, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, chỉ mới hơn bốn tháng, trừ bụng to lên, trông cô rất gầy. Hôm nay, vì người đàn ông đó, lời như vậy cô cũng có thể nói được sao?
Tự Thủy của hắn, chưa từng nói lời động chân tình như vậy.
Tiếng nghẹn ngào không ra, một giọt nước mắt lăn xuống. Tên da thịt trắng bệch lờ mờ xẹt, hai mắt đẫm lệ.
"Kỷ Trà Thần, em yêu anh. Em nhận thua, em thực sự yêu anh." Khóc không thành tiếng, tan vỡ, không chịu đựng nổi...