Ninh Tự Thủy nghe thấy Đường Húc Nghiêu nói vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ lo lắng an nguy của hắn, nhưng không biết hành động của cô trong lúc này, ở trong mắt Kỷ Trà Thần toàn bộ là nhục nhã cùng phản bội.
"Nếu thân thể đã tốt rồi, theo tôi trở về!" Kỷ Trà Thần lạnh lùng mở miệng.
Trở về Kỷ gia? Mỗi ngày nhìn hắn cùng với Dương Lưu Vân nói nói cười cười sao? Không...không được!
Ninh Tự Thủy lắc đầu: "Tôi. . . . . . Ta không muốn về! Ở bệnh viện tốt vô cùng, thân thể tôi không tốt cần ở lại bệnh viện quan sát. . . . . ."
"Ninh Tự Thủy, cô không có tư cách cùng tôi nói mấy cái này." Mặt Kỷ Trà Thần lộ ra tia âm trầm, cầm lấy tay cô vừa lôi vừa kéo nhét vào trong xe. Thủ hạ muốn đi theo, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Kỷ Trà thần hù dọa đứng nguyên tại chỗ không dám động.
Cửa xe khóa chặt, Kỷ trà Thần nghiêng đầu ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô, thâm trầm sâu thẳm, tà mị bảy phần. Giống như dã thú đói bụng từ rất lâu nhìn thấy thức ăn mĩ vị vậy.
Ninh Tự Thủy sợ hãi cuộn người lại, mở miệng âm thanh đều đang run rẩy: "Anh. . . . . . Anh muốn làm cái gì?"
Ánh mắt khinh miệt của Kỷ Trà Thần quét qua bụng của cô, khóa bờ môi nhỏ của cô lại, trong đầu thoáng qua tiêu hồn của ngày đó, bụng dưới dấy nhiệt nóng bỏng.
"Lấy lòng tôi." Ba chữ lạnh lẽo vang vọng trong buồng xe vang vọng.
Ninh Tự Thủy cứng người, lắc đầu: "Không —— tôi không muốn!" Tay nắm lấy tay cầm cửa, muốn trốn.
Kỷ trà Thần động tác nhanh hơn, cầm giữ cổ tay của cô, giọng nói trầm xuống: "Ninh Tự Thủy, cô không có lựa chọn khác! Nếu không lấy lòng tôi, hoặc là cởi! Nếu như cô muốn tôi làm cho nghiệt chủng trong bụng cô ra ngoài bây giờ, tôi không ngại!"
Rõ ràng không muốn nói những lời tổn thương cô như vậy, nhưng lời nói hôm nay của cô..., cử chỉ của cô, điều duy nhất chưa nói là phản bội hắn. Vậy hắn vì sao còn phải đồng tình thương hại một người phụ nữ phản bội mình??.
Nước mắt đầy tràn ở hốc mắt, không thể tin nhìn hắn, khàn khàn: "Tại sao?"
"Không muốn nghiệt chủng trong bụng cô có chuyện, thì nhanh chút." Kỷ Trà Thần cổ họng căng thẳng, lời nói gấp gáp.
Một giọt nước mắt theo khóe mắt mà xuống, rơi vào trong lòng bàn tay. Vì bảo bảo, cô phải lựa chọn! Kiêu ngạo của cô, tự ái của cô đã sớm không còn sót lại chút gì.
Kỷ Trà Thần, chà đạp tôn nghiêm của tôi như vậy, rất vu vẻ sao?
Ngón tay ngọc thon dài run rẩy kéo khóa quần của hắn ra, cởi quần lót xuống, cúi đầu há miệng nhỏ, ngậm phái nam của hắn, lập tức đầy miệng nhỏ nhắn
Không đợi cô làm động tác kế tiếp, Kỷ Trà Thần đã co rúm thân thể, nam căn đi loạn trong miệng cô, dường như muốn xuyên qua cổ họng cô.
"Ưmh. . . . . ." Mùi vị cổ quái, đau đớn, khiến Ninh Tự Thủy rất không thích ứng được, dạ dày nhộn nhạo, thậm chí muốn ói. Nhưng thứ dính dính đó vẫn ở trong miệng cô, vô lực phản kháng.
Ánh mắt Kỷ Trà Thần trở nên nóng bỏng, hô hấp gấp rút. Không khống chế nổi mình co rút người nhanh hơn. Cái miệng nhỏ nhắn của cô so với phía dưới càng thêm nóng bỏng, khít khao, khiến cho hắn liên tiếp mất khống chế.
Ninh Tự Thủy theo bản năng ngậm miệng lại, hàm răng cắn trên phái nam nóng bỏng. . . . . .
Mồ hôi hột dọc theo khuôn mặt anh tuấn lạnh lung chảy xuống, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé của cô, dường như đang hoài nghi cô đang dụ dỗ hắn sao. Cư nhiên trêu đùa hắn như vậy. . . . . .
Cuối cùng cũng thẳng đến, mầm móng nóng bỏng bắn ra, khiến cho miệng cô đầy những thứ . . . . . Lại một lần nữa bị buộc nuốt vào trong bụng. Lần này, Kỷ Trà Thần mới nhân từ mở cửa xe, vị ngai ngái khó chịu, cô chật vật không chịu nổi, Kỷ Trà Thần ướt nhẹp. . . . . .
Không cần phải nói, tất cả mọi người có thể đoán được bọn họ vừa có trận chiến kịch liệt như thế nào trong xe.