Edit: Phương Uyên, wattpad @phuongguyen
Mặc dù Quý Minh Châu đang hỏi nhưng giọng điệu lại không phải như vậy, đây hoàn toàn là một thông báo chắc chắn.
Trong lúc nói cô còn cố tình bôi son lên cổ áo Giang Tịch, khung cảnh xung quanh như chậm lại giống trong mấy bộ phim truyền hình.
Giang Tịch để mặc cô làm loạn, tư thế cũ vẫn giữ nguyên, không phát ra một tiếng động.
Đôi mắt đen như mực của anh giờ đây giống như một ngôi sao sáng, chiếu vào khuôn mặt cô.
Quý Minh Châu cũng không để ý đến điều đó, nghĩ Giang Tịch im lặng là đồng ý. Tất nhiên nếu mà anh không đồng ý thì cô cũng mặc kệ, đến nước này rồi không ngăn cô lại được.
Cô đứng dậy một chút, chậm rãi mở nắp son ra, sau đó dùng đầu son vẽ hai đường lên cổ áo trong của Giang Tịch, để lại dấu vết rồng bay phượng múa.
Nét chữ mảnh mai, trên đường viền cổ áo còn để lại những vết màu đỏ kiều diễm xung quanh, tựa như một đóa hoa đang nở rộ, rất dễ thấy.
Cổ Giang Tịch vừa trắng vừa dài, cổ áo kết lại một màu sắc như vậy thoạt nhìn có hơi giống mấy công tử quý tộc vừa bước ra từ trong phim cổ trang.
Một dòng chữ tiếng Anh hiện ra, xếp thành hai hàng, cuối cùng còn vẽ một trái tim thật lớn ——
【My dearest darling, muahhh [trái tim] 】
Quý Minh Châu nhìn “kiệt tác' của mình, ngó trên ngó dưới đều rất hài lòng.
Lúc cất son đi, cô hơi lơ đãng nhìn về phía yết hầu của Giang Tịch, cả người mềm nhũn, không tự chủ được mà đưa người về hướng đó.
Cúi đầu hai cái.
Hai dấu ấn ngay lập tức xuất hiện trên đó.
Gương mặt cô tràn đầy ý cười, vừa đứng dậy vừa vuốt cổ áo cho Giang Tịch, bởi vì động tác vừa rồi của cô mà nó hơi nhăn lại.
“Cô làm gì vậy?” Giang Tịch nhíu mày, nhàn nhạt hỏi cô.
Lúc trước anh còn thờ ơ, nhưng bây giờ hơi thở lạnh băng quanh thân đã biến mất, giống như đang đón gió xuân, cả người lập tức giãn ra.
Cô còn có thể làm gì?
Quý Minh Châu nhớ đến tình hình bên ngoài phòng làm việc, tiến lại gần anh, gằn từng chữ. “Làm, dơ, anh, á.”
Bàn tay mảnh khảnh của Quý Minh Châu hướng xuống, nhân tiện dùng đầu ngón tay câu lấy cà vạt của anh, nắm lại rồi dùng lực kéo về hướng cô.
“Chủ tịch Giang, tôi làm vậy, anh cũng không có ý kiến à.”
Cô nàng rời khỏi người anh, nhân tiện ngồi lên bàn làm việc rộng rãi đằng sau, vì tư thế khác nên khi nhìn anh là từ trên xuống dưới.
Vẻ mặt của Giang Tịch vẫn lạnh lùng, chỉ có điều ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô.
Quý Minh Châu nhìn thấy anh không có phản ứng gì, cảm thấy hơi chán, dứt khoát nghĩ đến chuyện đi về nhà.
“Tôi không làm phiền anh nữa, đi trước đây.”
Vừa dứt lời, Quý Minh Châu định đi xuống, liền nghe thấy Giang Tịch hỏi ngược lại, “Làm phiền?”
Anh đứng dậy vươn tay ra, trực tiếp trói cô ở trong rồi nhìn chằm chằm xuống, “Cứ thế mà đi, không phải là tôi bị thiệt sao?”
Dù sao Giang Tịch cũng là một người đàn ông trưởng thành, sức dài vai rộng. Bình thường nhìn anh cao gầy nhưng đằng sau lớp quần áo đó là một sức lực mạnh mẽ, hiển sơn bất lộ thủy*.
*Hiển sơn bất lộ thủy: nói những người giấu tài.
Lúc này, mùi hương mát lạnh trên người Giang Tịch tràn ngập xung quanh cô, trên dưới đều là hơi thở của anh.
Quý Minh Châu ngày càng áp sát vai anh, cả người ngả về sau, gần như sắp nằm trên bàn làm việc, tư thế vặn vẹo rõ ràng.
“...Này... Giang Tịch!” Quý Minh Châu không nhịn được, giọng nói hơi cao lên, gọi anh.
Giang Tịch không nói lời nào với cô, vẫn tiếp tục tư thế gọng kìm, lúc này nghe được lời kháng nghị của Quý Minh Châu, anh mới từ từ dừng lại, hơi lùi về sau một chút.
“Bây giờ đến lượt tôi.” Giang Tịch cúi đầu nhìn cô, đầu ngón tay ngõ nhẹ lên mặt bàn.
“... Đến lượt anh làm gì?” Quý Minh Châu bị giam ở đây, trong lòng loáng thoáng hiểu được hậu quả của việc muốn dừng xe mà không nhấn phanh.
Chẳng lẽ là cũng muốn vẽ lên áo cô đấy chứ? Nhưng Quý Minh Châu không nghĩ như vậy, cô cũng thấy việc mình vừa làm không thái quá lắm, nếu thế thì sao cô dám làm càn như vậy.
“Trả thù.” Giang Tịch hé môi, lưu loát nói.
Quý Minh Châu dừng lại.
... Trả thù.
Anh muốn làm lại hết mấy cái hành động vừa rồi... với cô?
Cô chỉ đang đùa xíu thôi mà, sao thành trả thù rồi?
Đôi mắt đen của Giang Tịch ẩn dưới vụn tóc nhỏ trên trán, ngay lúc Quý Minh Châu đang giãy giụa, anh cứ như vậy thờ ơ nhìn cô.
“Không phải cô nghĩ là tôi dễ bị làm “dơ” như vậy chứ?” Anh nhại lại giọng điệu lúc nãy của cô, nói từng chữ một.
Giang Tịch vừa dứt lời, không đợi Quý Minh Châu phản ứng, đầu ngón tay trực tiếp đưa lên sờ môi cô, sau đó vừa ấn vừa xoa.
Không nặng cũng không nhẹ.
Quý Minh Châu không ngờ tình huống lại thành ra thế này, ngay lập tức sững người tại chỗ.
Cô đã chuẩn bị cho việc bị Giang Tịch cướp lấy thỏi son, tay cũng đã nắm chặt, sợ anh lấy đi rồi thực hiện hành vi trả thù vừa nãy.
... Cuối cùng.
Quý Minh Châu mờ mịt, cô vẫn chưa tìm ra câu trả lời thì thân hình mạnh mẽ rắn rỏi trước mặt đã từ từ rời đi.
Khi cô ngước mắt lên nhìn, Giang Tịch đã chậm rãi về chỗ, tiếp tục xử lý hồ sơ của mình.
Như thể người đầy sát khí vừa rồi không phải là anh.
“... Vậy tôi đi đây.”
“Chú Quý bảo cô ở lại cạnh tôi.” Giang Tịch không ngẩng đầu lên, nhắc nhở cô.
“Bố tôi nói mà anh cũng nghe, tôi muốn ra ngoài chơi.” Quý Minh Châu hắng giọng một cái, nói thêm, “Lát nữa tôi cũng không về cùng anh đâu, thế nhé.”
Quý Minh Châu nói vậy cũng có lý do, Giang Tịch đang bận, cô ngồi một bên nhìn làm gì? Ngoài chơi điện thoại thì cũng không có gì để làm. Thà về Bách Duyệt chỉnh sửa video hoặc đi dạo quanh phố còn hơn.
Mấy ngày nay không nhìn thấy trời nắng, giờ nên ra ngoài đi dạo và thư giãn một chút.
Vả lại, nhìn dáng vẻ kiên trì của nhà họ Triệu, chắc chắn phải nói chuyện rất lâu trong phòng làm việc của Giang Tịch.
Cô cũng không muốn ngồi đấy góp vui.
Tiếng lật giấy tờ trên bàn làm việc dừng lại mấy giây, sau đó Quý Minh Châu nghe thấy Giang Tịch đáp lại, “Ừ.”
Quý Minh Châu nhận được câu trả lời, sợ Giang Tịch đổi ý, nhanh chóng đi về phía sofa, cầm lấy áo khoác và túi xách, đi thẳng tới cửa.
Lúc bước đến cửa, cô dậm chân xuống, sau đó liếc nhìn anh một cái, trong lòng nảy ra một ý nghĩ.
Quý Minh Châu từ từ mở cửa, bước ra được nửa người thì cô quay lại, hướng về phía Giang Tịch nói, “Anh yêu ~ Em đi trước đây ~~.”
Cô cúi đầu thẹn thùng, giọng nói cố tình nhẹ nhàng chậm rãi để tăng thêm vẻ quyến rũ.
Làm như vậy xong, Quý Minh Châu cũng không thèm nhìn sắc mặt và phản ứng của Giang Tịch, những cái này không liên quan đến cô.
Quả nhiên, khi cô đóng cửa lại, một giây sau liền bước ra.
Quý Minh Châu ngẩng đầu, nhìn thấy cả một đám đông bên ngoài phòng làm việc.
Trong số đó có ba người trợ lý của Giang Tịch và ông cụ bên nhà họ Triệu.
Còn có Triệu Lan đã lâu không gặp.
Mặc dù gương mặt của Triệu Lan không giống với trong trí nhớ của Quý Minh Châu, nhưng mấy lần nhìn qua TV với Weibo, Quý Minh Châu đại khái có thể nhận ra cô.
Nụ cười chuẩn mực, dáng vẻ yêu kiều, thuần khiết cao quý, lại có vẻ ôn hòa, trầm lặng.
Những người này nghe được câu nói vừa rồi của Quý Minh Châu, lúc này lại nhìn thấy cô đi tới, họ bắt đầu xì xào với những biểu cảm khác nhau.
Trợ lý Ưng và hai vị trợ lý khác nhìn thấy cô, khẽ gật đầu, vô cùng cung kính.
Ông cụ Triệu mỉm cười, “Minh Châu, lâu không gặp, càng ngày càng xinh.”
Quý Minh Châu đáp lại, cùng ông Triệu chào hỏi.
Triệu Lan kéo khuỷu tay của ông Triệu, ngay từ đầu đã im lặng nhìn Quý Minh Châu chăm chú.
Sau đó ánh mắt của cô rơi vào đôi môi đỏ mọng của Quý Minh Châu, không nhìn đi nơi khác.
Cô và ông Triệu cùng đi lên đây liền bị trợ lý chặn ở ngoài cửa, không nói đến tình huống, về sau lại nghe thấy Giang Tịch phân phó điều gì, vị trợ lý kia bước tới xin lỗi nói, “Ông Triệu, cô Triệu, xin lỗi, chắc phải đợi thêm một lúc.”
Bọn họ đúng là đã đợi.
Nhưng không ngờ là Quý Minh Châu lại bước ra từ trong đó.
Cho nên vừa rồi xảy ra chuyện gì ở trong, thật sự là không thể không khiến người ta suy nghĩ và dò xét.
Mà vị nữ chính của vụ việc này —— Quý Minh Châu, đang lười biếng liếc mắt nhìn Triệu Lan.
Ngay sau đó, cô nhanh chóng dời tầm mắt rồi đi thẳng về phía thang máy riêng của Giang Tịch.
Trợ lý Ưng đã không còn vẻ mặt lạnh lùng như trước, vội vàng tiến lên, “Quý tiểu thư, cô đi đâu vậy?”
“À? Tôi muốn ra ngoài đi dạo.”
Quý Minh Châu bị gọi lại, quay đầu nhìn trợ lý Ưng.
“Cô có cần người đưa đi không?”
“Không cần.” Quý Minh Châu xua tay từ chối.
Trợ lý Ưng đáp lại, “Vâng, Quý tiểu thư đi thong thả.”
Sau khi trợ lý Ưng ấn thang máy xuống tầng dưới cho Quý Minh Châu, cánh cửa mới từ từ đóng lại.
Quý Minh Châu khoanh tay nhìn bóng người hơi mờ trong gương bạc, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh Giang Tịch đang đưa tay lên môi.
Sau đó từng chút một lấp đầy khoảng trống trong trái tim cô, cho đến khi không còn một kẽ hở nào.
Đầu ngón tay Giang Tịch hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay áp lên má cô lại rất ấm áp.
Có lẽ là do thời tiết mùa đông khô hanh, lúc anh ấn tay xuống, cô cảm giác cả người như có một dòng điện đang chạy loạn.
Vì khoảng cách giữa hai chóp mũi chỉ có vài centimet nên cô có thể thấy rõ từng đốt ngón tay của anh.
Thon dài như ngọc, trong trắng lạnh lẽo.
Nhưng mà nói đến đây ——
Quý Minh Châu chợt nhớ đến cảnh anh làm loạn trên môi mình.
Môi của cô có gì hay mà vuốt.
Có thể là bởi vì cô đánh không đều... nên mới giúp cô bôi lại?
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu lấy chiếc gương nhỏ từ trong túi ra, vừa định xem xem son lem ra ngoài có nhiều không thì tại khoảnh khắc nhìn vào gương, cô cảm thấy cả thế giới như dừng lại.
Môi cô chỗ đậm chỗ nhạt, trong gương, đôi môi ửng hồng đỏ bừng lên, tuy là không bị lem ra ngoài nhưng nhìn cũng rất buồn cười, giống như vừa bị chà đạp, khó tránh khỏi việc bị người ta tưởng tượng lan man. Mà vừa rồi Giang Tịch với Quý Minh Châu đến tột cùng là làm gì trong phòng làm việc... thật khó để không nghĩ linh tinh.
Quý Minh Châu nhớ đến lúc mình vừa bước ra ngoài, hóa ra không phải do câu nói kia của cô có tác dụng, mà “thủ phạm” lớn nhất chính là cái này.
Nhất thời, Quý Minh Châu không biết là có nên khen Giang Tịch phối hợp ăn ý với cô không, nhưng vẫn phải nghiêm túc bàn luận một chút —— tại sao đôi khi tính tình người này lại chó như vậy.
...
Không bao lâu sau khi Quý Minh Châu rời đi, Triệu Lan kéo nhẹ ống tay áo của ông Triệu, ra hiệu cho ông.
Mặc dù Triệu Lan không nói, nhưng ám chỉ rất rõ ràng.
Cô vẫn muốn ở lại đây.
Ông Triệu nhìn cháu gái của mình, một lúc sau, ông vỗ vai cô để tỏ vẻ yên tâm.
Ông vừa định mở miệng thúc giục mấy vị trợ lý của Giang Tịch, cửa phòng đã mở ra.
Giang Tịch trực tiếp đi ra ngoài.
Khuôn mặt lạnh như băng, gò má góc cạnh, nét mặt toát lên vẻ cương nghị.
Giang Tịch vốn ít nói, sau khi lên nắm quyền tại Giang thị, tính tình của anh lại càng khiến anh phát ra hào quang của một người đứng đầu.
Dạng người tư sản như vậy là để cho người khác quỳ dưới chân.
Nhưng tất cả tiền đề của những đánh giá này đều kết thúc ở chiếc áo sơ mi mà anh đang mặc.
Trên cổ áo của Giang Tịch có hai dòng chữ được viết bằng tiếng Anh, mặc dù không thấy chữ nhưng hình trái tim trên đó lại hiện lên rõ ràng, vô cùng trắng trợn.
Chưa kể, chiếc cà vạt anh đang đeo còn hơi xộc xệch, trên cổ có vài vết đỏ, giống như là bị cào hoặc không cẩn thận miết qua.
So với những lần trước đây Giang Tịch luôn ăn mặc chỉnh tề, thì lần này khác xa.
Lại nghĩ đến Quý Minh Châu, người vừa bước ra từ phòng làm việc của anh.
Tóm lại, không cần nói cũng biết.
Ba người trợ lý của Giang Tịch đứng tại chỗ, nhìn sếp mình một cái, sau đó lịch sự rời ánh mắt khỏi cổ áo của anh.
Đương nhiên, ba người cũng không định nhắc nhở Giang Tịch chỉnh lại cái cổ áo.
Dù thế nào thì đây cũng là việc riêng của Giang Tịch, họ không có quyền xen vào.
Ngược lại là ông Triệu, nhìn thấy cảnh này, một lúc sau cũng không phản ứng kịp.
Ông há hốc mồm, thật lâu cũng không được một lời nào, cuối cùng mới chậm rãi kêu lên một tiếng Giang Tịch.
Giang Tịch bước về hướng vừa phát ra âm thanh, chậm rãi nói, “Ông Triệu, việc đầu tư định kỳ chúng ta đã thương lượng trong phòng họp rồi, hẳn là không còn vấn đề gì nữa.”
Ngừng một chút, anh lại tiếp tục nói thêm, “Nếu còn chuyện gì khác thì cứ nói luôn ở đây.”
Ông Triệu nhất thời “Ai ôi” một tiếng, “Đúng là không có vấn đề gì, tôi chưa về mà từ phòng họp lên đây, là muốn nhờ cháu giúp một chuyện.”
Triệu Lan, người đang đứng ở một bên, nghe được câu này, sắc mặt mới dịu đi.
Trước khi Giang Tịch đi tới, cô đã thấy được dấu vết trên cổ áo anh, trên mặt không biểu hiện nhưng lại âm thầm siết chặt tay ông Triệu.
Giang Tịch vẫn như trước, nét mặt bình tĩnh, yên lặng chờ ông Triệu nói.
Ông Triệu cảm thấy hẳn là Giang Tịch sẽ giữ mặt mũi cho mình, nghĩ đến đây liền thả lỏng, chậm rãi nói.
“Lan Lan nhà chúng tôi gần đây có làm MC cho một chương trình phỏng vấn giới tài chính, con bé nói lần trước qua bên đây xin phép nhưng không được đồng ý. Nhưng tôi nghe nó nói là hai người trước học cùng trường cấp ba, cháu xem xem, có thể ưu ái cho bạn học, cũng như nể mặt ông già này, giúp cháu tôi phỏng vấn nhé?”
Ông Triệu đang nói, Triệu Lan không ngừng nhìn chằm chằm Giang Tịch.
Từ khi anh về nước tiếp quản Giang thị, sau đó nắm chắc địa vị, cô chỉ nhận được tin tức của anh từ mọi người đồn thổi, chứ chưa từng thấy anh.
Hai người trước đó đã gặp qua, đó là hồi cấp ba lúc anh từ chối lời tỏ tình của cô, nhưng điều này cũng không khiến cô quên được anh.
Cô từng nghĩ một người lạnh lùng như Giang Tịch sẽ không để gia đình sắp đặt chuyện hôn nhân.
Nhưng cho đến khi tin tức về việc anh và Quý Minh Châu đính hôn truyền tới, mọi suy nghĩ của cô trong từng ấy thời gian đã biến mất.
Khung cảnh hồi cấp ba năm đó, tựa như đang tái hiện lại.
Triệu Lan nghĩ, nếu người ta làm được, thì cô cũng làm được.
So với Quý Minh Châu, cô chắc chắn là một người vợ tốt, hoàn toàn không có người thứ hai.
Giang Tịch hờ hững liếc nhìn hai người, “Giang thị vừa hoàn tất việc bàn giao, hiện tại đang tập trung quản lý nội bộ và phát triển trong tương lai, còn lại, công ty tạm thời không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin.”
Lời vừa nói ra, ý chính là muốn từ chối.
Sóng gió nơi thương trường thực ra cũng chỉ xuất phát từ những biểu hiện đó. Một cái ánh mắt, một biểu cảm hoặc một cử chỉ cũng khiến những người khác hiểu được ý trong lời nói.
Nhà họ Triệu chỉ chiếm phía bắc của Ngân Thành, so với những gia đình giàu có ở phía nam thì công ty đã sa sút từ lâu.
Các thế hệ con cháu của nhà họ Triệu về sau càng biểu hiện rõ sự sa sút đó.
Nói cách khác, nhà họ Triệu không có nhiều tiếng nói trong việc ra quyết định cho một số vấn đề. Cho dù ông Triệu đã lăn lộn trên thương trường cả nửa đời người, nhưng lúc này cũng phải cúi đầu.
Thể diện là thể diện, không thể cậy già mà lên mặt, một lần còn được chứ lần thứ hai thì không.
Nghe Giang Tịch nói vậy, ông Triệu sửng sốt mấy giây, cũng không tiếp tục khẩn cầu mà chỉ vuốt râu rồi cười, “Được, được, vậy cũng tốt.”
Một lúc sau, tiếng cười của ông ngừng lại, ý tứ trong lời nói không rõ ràng lắm, “Đám trẻ các cậu, cũng có chủ kiến riêng.”
Triệu Lan vốn đang im lặng ở một bên, nghe vậy thấy hơi lo lắng.
Cô thấp giọng gọi, sau đó kéo tay áo ông Triệu, tiếng nói mang theo một chút nôn nóng, “... Ông nội! Ông bảo giúp cháu.”
Lần này ông Triệu không thuận theo cô nữa, chỉ rút cánh tay đang bị Triệu Lan ôm lấy ra, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.
Ý muốn an ủi, nhưng không giúp cô nói chuyện nữa.
Giang Tịch khẽ gật đầu với ông Triệu, sau đó quay đầu nhìn về phía trợ lý, “Trợ lý Ưng, qua đây tiễn khách.”
...
Quý Minh Châu đứng trong thang máy tô lại son xong rồi mới đi ra ngoài.
Cũng không biết khi cô vừa đi từ phòng làm việc ra, mọi người nghĩ gì trong lòng.
Nhưng vừa nghĩ tới lúc cô nói câu kia xong, trực tiếp chặn đứt cơ hội đáp trả của Giang Tịch, tâm trạng của Quý Minh Châu mới thấy sảng khoái.
Cô đi ra khỏi sảnh Giang thị, lúc đi qua quầy lễ tân, các cô gái lại tụ tập với nhau.
“Suy đi nghĩ lại thì đó hẳn là người họ Quý trong truyền thuyết.”
“Tôi cũng thấy vậy, tuy là không nhìn rõ mặt nhưng mà dáng người đó, tấm lưng đó, chắc chắn là gái đẹp.”
“Không thể không nói, cô ấy ở trên lâu như vậy giờ mới xuống, hehe.”
Vài ba câu đã đem câu chuyện chuyển sang một diễn biến khác, ngay lập tức chủ đề về vị hôn thê quyến rũ của chủ tịch Giang lạnh lùng đi lên tầng cao nhất rồi làm một số chuyện gì đó đã bùng nổ khắp công ty.
Đương nhiên, Quý Minh Châu không biết được những chuyện này.
Sau khi đi ra khỏi Giang thị, cô đi bộ đến khu phố sầm uất gần đó, vì đi mấy bước là tới nên cũng không thấy mệt.
Phải nói là đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy mặt trời, bây giờ được tắm mình dưới ánh nắng, toàn thân đều thả lòng.
Quý Minh Châu chợt nghĩ tới điều Quý Thiếu Ngôn dặn dò buổi trưa, bây giờ tranh thủ đi qua lấy dây chuyền với khuy măng sét luôn.
Đi một đường đến cửa hàng, quản lý vừa nhìn thấy cô đã nhiệt tình đón tiếp, dù đã lâu Quý Minh Châu không đến nhưng họ vẫn nhớ.
Trong lúc đi tới tủ trang sức lấy dây chuyền, tiếng Wechat của cô vang lên.
Quý Minh Châu ấn mở, phát hiện đó là bên trung gian giúp cô tìm giáo viên dạy yoga.
Trung gian: Quý tiểu thư, tôi đã tìm được một giáo viên phù hợp với các yêu cầu mà cô đưa ra, tôi đã gửi sơ yếu lý lịch của người đó trong mail của cô, hãy mở ra xem.
Quý Minh Châu ấn mở mail, lướt qua nhanh chóng, cảm thấy rất hài lòng.
Cô yêu cầu dạy một với một để có được hiệu quả tốt hơn, đồng thời rèn luyện cho cơ thể. Dù sao khi có hứng, hoặc là rảnh quá, kiểu gì Quý Minh Châu cũng ngồi chỉnh sửa video đến khuya.
Giáo viên yoga này có lý lịch rất rõ ràng, sinh ra ở Giang Nam, có vẻ là người mới về nước, trạc tuổi bố mẹ cô.
Nhìn mấy tấm ảnh gửi qua, người này quả thực xinh đẹp, mềm mại như phụ nữ Giang Nam.
Thấy vậy, cô ấn mở Wechat, trực tiếp trả lời ——
Quý Minh Châu: Tốt, cảm ơn anh.
...
Quý Minh Châu không dạo phố quá lâu, sau khi lấy dây chuyền, cô lại đi bộ về khu biệt thự Bách Duyệt.
Thực ra hồi ở Úc, cô cũng có bằng lái xe và mua xe bên đó.
Nhưng mà từ lúc về Ngân Thành đến giờ cũng chưa có dịp sắp xếp.
Lần trước Quý Thiếu Ngôn cũng hỏi cô, nhưng mà lúc đấy Quý Minh Châu đang bận dọn đồ sang Bách Duyệt nên chuyện này bị ném ra sau đầu.
Nhưng cũng không sao cả, lúc nào rảnh thì đi xem sau.
Đôi khi đi bộ cũng tiện hơn nhiều.
Vào mùa đông, trời tối rất nhanh.
Lúc cô về đến Bách Duyệt, màn đêm đã buông xuống, cái lạnh dày đặc đè nặng lên, trung tâm thành phố dần dần sáng hẳn.
Quý Minh Châu bước vào thang máy đi lên, nhìn xung quanh thấy nhà tối đen, hẳn là không có ai.
Nói cách khác, tức là Giang Tịch vẫn chưa về.
Ở cửa trước có lắp đèn cảm ứng, khi cô bước vào đèn trong nhà lần lượt sáng lên, rất an toàn và ấm áp.
Khi Quý Minh Châu vừa ra khỏi thang máy, cô vẫn đang nghe cuộc gọi đến từ Liên Đường, chưa kịp cúp.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng ồn ào náo nhiệt, đoán chừng là cô lại đi bar ——
“Tiểu Bát, tao thấy mày gửi Wechat, đã về đến nhà chưa?”
“Ừ, vừa về đến nơi.” Quý Minh Châu nghiêng đầu giữ điện thoại trên vai, trả lời.
“Sao mày không bảo Giang Tịch đón?”
Quý Minh Châu đi dép lê, hừ một tiếng, “Khỏi, anh ta một ngày trăm công nghìn việc, để anh ta đón thì chắc đến đêm tao mới được về nhà.”
Đầu dây bên phía Liên Đường thật sự là rất ồn, giọng cô nói qua không rõ ràng nhưng vẫn có thể thấy sự châm chọc ——
“Ai ui, sao nghe giống oán phụ ghê ~”
“Thôi đi.” Quý Minh Châu tức giận nói, “Tao nghĩ kỹ rồi, chắn chắn là anh ta cố ý bôi lem son của tao, Giang Tịch đúng là đồ chó.”
Quý Minh Châu đi vào phòng khách, nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Sau đó, cô ngước mắt lên, ngay lập tức dừng lại.
Ở quầy bar cạnh phòng bếp, có một bóng người đứng đó.
Giang Tịch vẫn im lặng nhìn cô từ lúc thay giày xong, ánh mắt vẫn luôn dán chặt.
“Đồ chó?” Anh khoanh tay, hơi nhướng mày, thấp giọng nói, “Nếu tôi nhớ không nhầm thì sáng nay cô còn gọi tôi là anh yêu.”
Hết chương 16.
-----------------------------------
Lời tác giả: 【Kịch trường nhỏ 】
Kê Kê: Anh muốn làm dơ không chỉ mỗi môi em.
Heo Heo:?
Kê Kê: Cả những chỗ khác nữa, tới đây.
Heo Heo:...
---------------------------------------
*Kê Kê được phát âm là JiJi, đồng âm với chữ Tịch trong Giang Tịch (Jiang Ji), JiJi đó có nghĩa là gà, hoặc JJ là gì thì chắc mọi người đọc truyện nhiều cũng biết:)))
Heo Heo phát âm là ZhuZhu, đồng âm với chữ Châu trong Quý Minh Châu (Ji MingZhu), có nghĩa là Trư Trư - Heo Heo.
Má cái chương này nó dài gấp đôi bình thường luôn á, mãi không thấy hết:)