Edit: Phương Uyên, wattpad @phuongguyen
Quý Minh Châu nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc.
Vậy bàn chuyện công việc mà Giang Tịch nói, là với Triệu Lan...?
Quý Minh Châu bình tĩnh lại, tiếp tục ghi hình, nhưng một lát sau trong đầu lại nghĩ rất nhiều chuyện.
Họ đang nói chuyện gì, hay là họ có thể có chuyện gì để nói?
Là về dấu son lần trước, hay hợp tác phỏng vấn?
Nhớ lại những chuyện mà cô và Liên Đường nói trước đây, liên quan đến quá khứ của Triệu Lan, dù có giả vờ làm mỹ nữ an tĩnh thì cũng không thể che giấu mấy chuyện đó được.
Mà lần trước ở ngoài phòng làm việc Quý Minh Châu chỉ cần liếc mắt một cái, có thể nhìn ra mưu hèn kế bẩn của Triệu Lan.
Giang Tịch này cố tình không hiểu hay giả vờ không hiểu?
Quý Minh Châu nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy mình sắp biến thành Hulk.
Cô lập tức tắt nút quay, trực tiếp gọi điện cho Giang Tịch —— muốn cho cô đội nón xanh*, Giang Tịch nghĩ hay thật!
*Đội nón xanh = cắm sừng.
Nhưng khác với dự đoán, sau khi Quý Minh Châu gọi thì chỉ một hai giây sau đầu dây bên kia đã bắt máy.
Cô cúi đầu lắng nghe, cố gắng tìm ra giọng nữ mà chẳng may Giang Tịch không cẩn thận để lộ. Nhưng đợi mãi không thấy, cuối cùng Giang Tịch cũng phải lên tiếng trước, "Sao vậy?"
Giọng nói bình thường, không có biểu hiện chột dạ.
Quý Minh Châu hắng giọng một cái, "Giang Tịch, anh đang ở đâu?"
"Thành bắc."
Được lắm, vẫn còn ở thành bắc gặp nhau.
Nói cách khác, thì mọi thứ vừa rồi không phải là ảo ảnh!
"Anh đang làm gì."
"Không làm gì cả."
Ủa —— sao hơi khác với những gì mình mong đợi.
"Vậy lúc nào anh về?" Quý Minh Châu buột miệng hỏi, cô nhận ra mình đang nói rất nhanh, ngay lập tức biện hộ cho bản thân, "Tôi chỉ hỏi thôi."
Thường thì khi câu hỏi này được đặt ra, những người đàn ông có tật giật mình sẽ trả lời "Tôi vẫn đang bận", "Về muộn", hoặc không trả lời.
Quý Minh Châu đang chờ những câu nói này, thì đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói của anh.
"Muốn tôi về sớm à?" Giang Tịch đáp ứng, "Chờ tôi."
"..."
Chờ một chút ——
Có phải Giang Tịch hiểu lầm điều gì không?
Cô có yêu cầu anh phải về sớm đâu?
Ý cô không phải như vậy!
Quý Minh Châu cúp điện thoại, không quay video nữa, đến các điểm dừng xe buýt cũng không xuống mà trực tiếp đi thẳng về nhà.
...
Màn đêm ập tới rất nhanh, mới vừa rồi vẫn còn ánh chiều tà, hoàng hôn buông xuống không lâu, đèn ven đường lần lượt bật lên.
Triệu Lan vẫn đi theo Giang Tịch từ khi anh rời khỏi nhà họ Triệu, nhưng suy cho cùng thì không thể bắt kịp tốc độ của người trước mặt, cô phải chạy thêm hai ba bước mới đuổi kịp được anh, sau đó chặn trước mặt.
"Giang Tịch, chờ một chút."
Giang Tịch mở cửa xe, nghiêng người nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt.
Hôm nay Giang Tịch đến Triệu thị để bàn chuyện hợp tác với ông cụ Triệu, sau khi nói chuyện xong, anh lại bị ông Triệu nhiệt tình mời đến nhà ngồi tán ngẫu.
Lúc Triệu Lan về đến nơi, Giang Tịch đã mặc áo khoác xong, chuẩn bị đi. Sau đó cô chẳng thèm thay giày, trực tiếp đuổi theo.
"Tôi không muốn vòng vo nên sẽ nói thẳng." Triệu Lan hít sâu một hơi, "Tôi rất muốn đến Giang thị phỏng vấn, lần trước ông của tôi hỏi anh, anh nói không tiện, nhưng tôi có thể cam đoan sẽ không tiết lộ quá nhiều về Giang thị, chỉ phỏng vấn người chứ không phỏng vấn cả công ty, anh hiểu không?"
"Lần trước tôi liên lạc với thư ký của anh, họ không hiểu cụ thể về chương trình này, chúng ta là bạn cùng lớp, chuyện nhỏ như vậy anh không giúp tôi được sao?"
Triệu Lan lại bổ sung, "Với cả, lúc tôi mới liên lạc thì đã đăng tin này lên mạng rồi."
"Còn chưa có ý định hợp tác mà Triệu tiểu thư đã đăng lên mạng rồi, vậy phải trách Giang thị sao?" Giang Tịch bình tĩnh hỏi lại.
"... Ý của tôi không phải muốn trách Giang thị!" Triệu Lan hơi cuống, nói xong liền im lặng nhìn Giang Tịch, "Vậy Giang Tịch, anh có thể giúp tôi không, tôi bảo đảm sẽ chịu trách nhiệm cho những gì mình vừa nói."
Cô đang ám chỉ việc không tiết lộ nửa thông tin về Giang thị.
Giang Tịch thản nhiên liếc mắt nhìn, tư thế chuẩn bị lên xe, "Câu trả lời của tôi vẫn như trước."
Nghe anh nói xong, Triệu Lan hơi sửng sốt một lúc, sau đó nở một nụ cười hoàn mỹ, "Tôi tôn trọng quyết định của anh, không hợp tác được thì tôi cũng không ép."
Trông Giang Tịch có vẻ lạnh lùng, không biết là có lọt chữ nào vào tai không.
Đột nhiên ——
Chuông điện thoại anh vang lên.
Giang Tịch rũ mắt trả lời, Triệu Lan chỉ nghe được mấy từ "Sao vậy", "Thành bắc", "Muốn tôi về sớm" và "Chờ tôi".
Nghĩ đến người ở đầu dây bên kia, Triệu Lan chỉ muốn thử thêm một lần nữa.
Trong lòng cô vẫn luôn đắn đo không biết có nên mở lời không, cuộc gọi này đã khiến cô hạ quyết tâm.
Thấy Giang Tịch chuẩn bị lên xe, Triệu Lan đuổi theo hai bước rồi lại nói, "Bây giờ không nói đến chuyện hợp tác nữa, Giang Tịch, anh đã về nước lâu vậy rồi, chúng ta cũng không có phương thức liên lạc, tôi có thể thêm Wechat không? Quét mã rất nhanh, hẳn là không làm phiền anh."
Giang Tịch liếc nhìn cô.
Nói sao nhỉ, chính là bình bình tĩnh tĩnh, nhìn một cái bình thường.
Khi anh nhìn cô, không có sự khác biệt với những người khác, kể cả cỏ cây hoa lá gì đó cũng vậy.
"Làm vậy tôi không phiền, nhưng mà tại cô mà tôi thấy phiền đấy." Giang Tịch nói xong liền nhanh chóng lên xe.
Triệu Lan sững sờ tại chỗ, những lời vừa rồi của Giang Tịch đều văng vẳng bên tai.
Cô không thể tin được Giang Tịch lại nói những lời như vậy.
...
Giang Tịch lái xe qua thành bắc, trực tiếp hướng tới trung tâm thành phố.
Trước khi về Bách Duyệt, anh nhìn thấy một cửa hàng rồi dừng xe lại.
Đỗ xe xong, Giang Tịch bước qua tiếng chuông gió ngoài cửa hàng rồi chậm rãi đi vào.
Đây là một cửa hàng ký gửi* được trang trí đẹp mắt, diện tích khá rộng, phong cách rất tươi sáng.
*Cửa hàng ký gửi là một sự chuyển đổi của chợ trời; nơi đặt nhiều hộp trong suốt trong một cửa hàng nhỏ để mọi người thuê và bán sản phẩm của họ, kiểu thrift shop á.
Tất cả đồ được đặt trên kệ đều là kiểu cartoon, gấu bông đáng yêu.
Giang Tịch lướt qua từng cái rồi dừng lại ở một chỗ.
Một tủ trưng bày các mẫu mã giống nhau, tất cả sản phẩm trên đó đều là những con gà nhỏ vàng óng.
Bà chủ nhìn thấy một thanh niên cao lớn như vậy đứng đó lưỡng lự, không đi xung quanh xem, hẳn là khó chọn đồ.
Một người đàn ông trưởng thành có khí chất bất phàm như vậy, không hợp với cửa hàng này.
Bà trực tiếp đi tới trước, "Thanh niên này chọn quà cho bạn gái à?"
Giang Tịch nghe thấy liền dừng một chút, quay sang nhìn bà.
Mặc dù bà chủ đã bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng sau khi nhìn rõ mặt của Giang Tịch cũng không khỏi rung động.
Chưa kể, nam thanh niên này dáng dấp cũng đẹp, khiến bà đỏ mặt tía tai.
"Không phải mua quà, ở đây có thuốc trị bong gân không?" Giang Tịch nói xong, chậm rãi bổ sung, "Cháu muốn loại đóng gói."
"À không phải mua quà mà là mua thuốc." Bà chủ gật đầu, "Có thuốc, ở đây đều là các loại sản phẩm liên quan đến gà Sally, con gái rất thích kiểu nhãn hiệu dễ thương như này."
Bà chủ rất nhiệt tình, "Bạn gái cháu nhờ đến mua à?"
Vừa nói, bà vừa lục lọi tìm thuốc, "Đây, cháu cầm lấy, ở đây còn có băng cá nhân, băng vải, bông gòn cùng kiểu dáng, rất đáng yêu."
Giang Tịch lễ phép từ chối, "Dạ thôi, thuốc là đủ rồi."
Không những mặt đẹp mà giọng cũng hay nữa.
Bà chủ theo chủ nghĩa yêu cái đẹp cứ như vậy nhìn anh một lúc, lúc Giang Tịch thanh toán còn đặc biệt giảm giá mặc dù anh không có thẻ thành viên.
Giang Tịch cầm túi đồ ra khỏi cửa hàng rồi bước lên xe..
Đáng ra anh phải về Bách Duyệt từ lâu, nhưng nửa đường lại tạt vào cửa hàng nên về hơi trễ.
Giang Tịch cũng không biết Quý Minh Châu về lúc nào nên khi nhìn thấy cửa hàng kia, liền tiện đường vào xem một chút.
Không ngờ khi bước vào cửa, đèn trong nhà đã sáng trưng.
Đèn trong Bách Duyệt được cài đặt nhiều độ sáng khác nhau, là kiểu điều chỉnh tự động hoặc điều chỉnh bằng tay, bình thường đều là điều chỉnh tự động.
Hôm nay bật đến chói cả mắt như thế, hẳn là có người động tay.
Lúc anh cởi áo khoác đi vào, Quý Minh Châu đã ngồi thẳng lưng trên ghế sofa, chiếc cổ thiên nga lộ ra trắng muốt như tuyết.
Cô thản nhiên gác chân này lên chân kia, dưới mái tóc xoăn dài là gương mặt xinh đẹp quyến rũ.
Ánh mắt Quý Minh Châu bắn thẳng về phía anh, hừng hực lửa.
Giang Tịch nhìn thấy bộ dạng như đang chuẩn bị ra trận của cô, nhíu mày.
...
Quý Minh Châu quả thực đang chờ người về để tiến hành tra khảo, nói ngắn gọn là "Bắt gian".
Chỉ là lúc về, cô còn cố tình đi tuần tra một vòng quanh nhà cẩn thận, phải chắc chắn là sẽ không bị giật mình như lần trước mới yên tâm thả lỏng.
Mặc dù Giang Tịch nói là sẽ về sớm, nhưng mà cô còn về trước cả anh.
Chẳng lẽ anh lái xe còn chậm hơn cả xe buýt du lịch?
Chắc anh ta ngồi trên lưng một con rùa chứ không phải là Bentley.
Trong từ điển của Quý Minh Châu không có hai từ cắm sừng.
Hôm nay Giang Tịch đừng hòng thoát khỏi tay cô!
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu quyết định lên tiếng trước, đánh đòn phủ đầu như trong kế hoạch.
"Về rồi?"
Giang Tịch đáp lại.
"Anh về sớm ghê." Quý Minh Châu mỉm cười với anh, nói.
"Có chút việc trên đường." Giang Tịch kiên nhẫn giải thích, anh đang nói đến cửa tiệm vừa rồi.
"Có thật là có việc không, hay là gặp người quen?"
Giang Tịch ngước mắt lên nhìn Quý Minh Châu với vẻ mặt khó hiểu.
Nếu nói bà chủ đó là người quen....
"Cô ăn tối chưa?" Giang Tịch không trả lời Quý Minh Châu, gạt câu chuyện sang một bên rồi đổi chủ đề.
"Hả?" Quý Minh Châu mơ màng, "Chưa ăn."
Cảm thấy suy đoán trong đầu đã chính xác, Giang Tịch phát ra thanh âm lãnh đạm, "Không phải vì đói nên mới muốn tôi về sớm đấy chứ."
"Chờ tôi thay quần áo rồi ra nấu cơm."
Giang Tịch nói xong liền đi về phía phòng của mình.
Chưa được hai bước, anh đã dừng lại, quay người đưa cho cô cái túi đang cầm trên tay.
"Đừng có sợ đau mà không bôi thuốc, mới mua đấy."
Quý Minh Châu chớp chớp mắt nhìn chiếc túi màu trắng mềm mại trong tay, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là thuốc trị bong gân.
Nhưng mà cái này khác hoàn toàn với mấy loại mà trước đây Quý Minh Châu dùng, lọ thuốc màu vàng óng, bên trên còn có hình mấy con gà con đáng yêu, rất dễ thương.
Hết chương 20.
- -----------------------------
【Kịch trường nhỏ 】
Heo Heo: Người đàn ông này được đấy.
Kê Kê: Những phương diện khác còn được hơn.
Heo Heo: Không cần xác nhận! Tôi giương cờ trắng!