Edit: Phương Uyên, wattpad @phuongguyen
Mọi người ơi, tình hình là mình hơi nhầm lẫn một xíu. Cũng tại mình edit đến đâu đọc đến đấy nên hoá ra Nam chính hơn tuổi Nữ chính mọi người ạ =)))) Hai người chỉ học chung trường cấp 3 thui chứ không chung lớp, hơn 1 tuổi hay sao á.
Mình sẽ sửa lại xưng hô các chương trước thành anh/em nha mọi ngừi hihi, để đền bù thì mình đăng thêm 1 chương cho ngày hum nay đây ạaaa
Cảm ơn mọi người nhiều <3
------------------------------------
Vào lúc này, Quý Minh Châu một lần nữa cảm thán sự sâu sắc của văn học Trung Quốc.
Cùng một câu nhưng dùng ở hoàn cảnh khác, lại có thể hiểu được theo nhiều nghĩa.
Cô nhìn xuống tấm thảm trải dài trong phòng, vali của cô và Giang Tịch đã được nhân viên hành lý của khách sạn mang lên.
Quý Minh Châu bước qua Giang Tịch, lúc cô chạm vào vai anh còn cố tình huých một cái.
Tuy nhiên chiều cao của hai người không bằng nhau, vai Quý Minh Châu lại chạm vào ngực anh, dùng sức không mạnh cũng không nhẹ.
Lúc Quý Minh Châu ở sảnh lớn của khách sạn thì đã cởi áo khoác ra, nhiệt độ bên trong ấm áp, đi thẳng từ thang máy tới hành lang hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
Giang Tịch cũng không mặc nhiều áo nên hai người tiếp xúc nhau chỉ qua một lớp quần áo mỏng.
Quý Minh Châu mơ hồ có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ lồng ngực anh, chậm rãi thâm nhập.
Giang Tịch cũng không có ý muốn so đo, chỉ hơi nghiêng vai qua, vô cùng ga lăng nhường đường cho cô, sau đó mới đóng cửa phòng lại, phát ra âm thanh nặng nề.
Quý Minh Châu chậm rãi bước từng bước vào trong.
Cô thản nhiên ném túi xách lên chiếc ghế sofa dài trong phòng khách, sau đó cũng ngồi lên theo.
Mặc dù sáng hôm nay lúc đổ xăng cô có xuống đi lại một lúc, nhưng dù sao cũng phải ngồi trên xe tận bốn, năm tiếng, chỉ cảm thấy cả người rã rời.
Chỗ ngồi êm ái mềm mại, ngồi một hồi lâu, Quý Minh Châu cảm thấy chân mình tê rần vì đau nhức, đi thẳng một đường từ sảnh lớn đến đây, bước chân cô như lơ lửng trên mặt đất, không thể chậm lại được.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể nằm xuống, cô tự nhiên trở lại thái độ như ở nhà, nghĩ đến việc thư giãn.
Quý Minh Châu co chân lên, hơi lùi về phía sau rồi nghiêng người.
Sau lưng chỉ có tiếng sột soạt, chắc là Giang Tịch đang xếp vali.
Cô vuốt mái tóc xoăn dài của mình rồi quay lại nhìn anh.
Cũng không nói câu nào, chỉ lộ ra dáng vẻ như thể khá hài lòng với ngày hôm nay, khe khẽ ngâm nga giai điệu nhỏ.
Giọng cô gái mang theo vẻ nhẹ nhõm, như đã trút được gánh nặng, trạng thái hoàn toàn thả lỏng.
Quý Minh Châu sinh ra đã có tông giọng cao, trong trẻo và mềm mại đặc trưng của một cô gái nhỏ. Khi nói chậm thì giống như là đang làm nũng, khi nói nhanh thì lại lộ ra vè kiêu ngạo, nhưng cũng không khiến người khác khó chịu mà ngược lại khiến người ta chỉ muốn nghe giọng cô nhiều hơn.
Giọng hát hay này hồi cấp ba là được phát huy đỉnh cao nhất.
Khi đó, cô biểu diễn tiết mục vừa đàn piano vừa hát tại lễ kỷ niệm thành lập trường, tiếng nhạc dao động xung quanh sân khấu, hiện lên sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ, sức nóng mùa hè khiến cho khán giả bên dưới như muốn bật tung nóc phòng hội trường.
Con gái duy nhất của nhà họ Quý ở thành nam, mới mười mấy tuổi mà đã có thể nhìn ra sau này chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ, người người ngưỡng mộ.
Sau đó, Quý Minh Châu còn tự tổ chức một ban nhạc thông qua câu lạc bộ của trường. Chỉ là mới thành lập được không lâu lắm đã tan rã khi chưa tốt nghiệp.
Ngân nga không được bao lâu, Quý Minh Châu bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn tới Giang Tịch không biết đang bận rộn cái gì.
Từ lúc cô nằm xuống đây, Giang Tịch chỉ quay lưng về phía cô mà không nói một lời, cứ dọn dọn rồi cất cất như đi vào cõi thần tiên.
Nhưng mà...
Sắp xếp vali gì mà lâu vậy?
Quý Minh Châu không nghĩ nhiều, lập tức hỏi thẳng anh ——
“Giang Tịch, anh chọn giường nào?”
Giọng điệu của cô như muốn nói mình mới là chủ ở đây, vì hiếu khách nên mới lịch sự hỏi Giang Tịch thôi.
Giang Tịch lên tiếng nhìn qua, “Cái nào cũng được.”
Hai giường nhìn giống y như nhau, chọn bừa một cái cũng được.
Chỉ là có một điều ——
Đó chính là, không có cửa ngăn cách.
Người chủ của suối nước nóng này đến từ Thổ Nhĩ Kỳ, ở một mức độ nào đó thì nó là một doanh nghiệp do nước ngoài tài trợ đang tìm kiếm sự phát triển ở Trung Quốc.
Mà tập đoàn Giang thị được coi như là cổ đông bỏ vốn đầu tư.
Bởi vậy, phong cách ở đây không phải là của Trung Quốc cũng không phải của Châu Âu, nó hoàn toàn được bắt chước theo thiết kế vòm của Thổ Nhĩ Kỳ.
Nếu hai người nằm trên giường rồi xoay mặt vào nhau thì có thể nhìn thấy một nửa tầm nhìn của phòng đối diện.
Mặc dù thiết kế bày trí xung quanh thực sự là phòng tổng thống, nhưng cái bố cục này nhìn thế nào cũng giống phòng của một đôi tình nhân.
“Vậy em chọn giường bên trái này.”
Sau khi sắp xếp chỗ ngủ cho hai đêm tiếp theo, Quý Minh Châu vẫn không thể ngồi yên.
Cô với Giang Tịch đã gọi cho khách sạn mang bữa trưa đến, ăn cơm xong, Quý Minh Châu mặc quần áo trượt tuyết của mình rồi đi thẳng đến khu nghỉ mát riêng tự trượt.
Thật ra cô cố tình không lên kế hoạch cho hành trình hai ba ngày này, tóm lại là vẫn ở loanh quanh trong khu, muốn đi đâu thì đi, vừa tự do vừa thoải mái.
...
Khu trượt tuyết ở đây nằm sát núi, phía bên kia ngọn núi thông là hàng rào cấm, bao bọc cả một vùng rộng lớn.
Khác với những gì Quý Minh Châu dự đoán, trong khu trượt tuyết có rất ít người, chỉ có vài người đang đi qua đi lại.
Trong thời tiết lạnh giá như vậy, có lẽ hầu hết mọi người đều chọn suối nước nóng ngoài trời.
Nhưng không sao cả, càng ít người càng rộng chỗ.
Giữa chừng, Quý Minh Châu gọi video cho Liên Đường, khoe cho cô biết mình đang vui vẻ trượt tuyết.
“Liên Tiểu Đường, cho mày thấy sức hấp dẫn của thiên nhiên là như thế nào này, ở đây nhiều tuyết ghê ha ha, Ngân Thành làm sao có một đống dày như vậy ~”
Liên Đường nhìn khuôn mặt thanh tú của Quý Minh Châu bọc trong bộ đồ trượt tuyết, giọng điệu không che giấu được sự mỉa mai.
“Được lắm, Quý Minh Châu, mày giỏi! Cuộc sống hưởng thụ ghê! Phải diễn tả lại câu nói vừa nãy, à đúng rồi —— nhìn mày giống con heo đang lăn lộn trong tuyết á!”
“Hehe mày đang bận bù đầu như thế, tao cũng không thèm so đo.”
Quý Minh Châu vung gậy trượt tuyết xuống, khẽ hừ nhẹ.
“Thôi đừng nhắc...” Liên Đường bất mãn than thở, “Không nói thì không sao, bây giờ nói ra, tao lại nghĩ đến cuộc sống khốn khổ của mình. Trước đây còn thỉnh thoảng được chạy ra ngoài chơi, bây giờ thì bố tao còn hạn chế số lần ra ngoài của tao.”
Gần đây Liên Đường đang đi học rất nhiều các khóa học lễ nghi phép tắc để chuẩn bị cho buổi xem mắt tiếp theo.
Quý Minh Châu và Giang Tịch là bị người lớn trực tiếp chỉ định, còn Liên Đường thì khác với bọn họ, đến bây giờ gia đình cũng chưa chọn được người nào, lại còn đang bận chuyện cưới xin của chị cô.
Nhà họ Liên có hai cô con gái, Liên Nhị lớn hơn Liên Đường bảy tuổi, hiện tại đang nắm giữ một vị trí trong Liên thị.
Nghe nói nhà họ Thẩm có ý muốn làm thông gia, họ cũng đã nói chuyện với nhà họ Liên.
“Nhưng mà Tiểu Bát này, hỏi mày một chút, tin tức từ nhà họ Thẩm là thật hay giả?”
Cô Quý Khả Khanh của Quý Minh Châu làm dâu nhà họ Thẩm, Liên Đường hỏi cô câu này cũng là một hướng đi đúng đắn.
“Mày bảo nhà họ Thẩm?” Quý Minh Châu nghĩ nghĩ, “Dù sao thì chắc chắn không phải anh Thẩm Thận, mày cũng biết là anh ấy có người yêu rồi.”
Anh họ Thẩm Thận của Quý Minh Châu là chủ của công ty giải trí Nhất Thiên, người thích anh cũng phải một hàng dài, nhưng mà nữ minh tinh Hứa Mạt đang hot của công ty cứ bám lấy anh như keo dán, làm sao mà có thời gian ra ngoài nữa.
*Truyện về Thẩm Thận và Hứa Mạt tên là “Cô gái hoa nhài của anh”, nhưng hình như bạn edit truyện đó drop mất rùi.
Mà Quý Minh Châu với người chị dâu này có quan hệ rất tốt, nếu Thẩm Thận dám có dấu hiệu hồng hạnh vượt tường, chắc chắn Quý Minh Châu sẽ không nhắm mắt làm ngơ.
Người nhà họ Thẩm mà hai người nhắc đến kia, thực ra chính là Thẩm Khoảnh.
Quý Minh Châu không có nói thẳng, sau đó kiên nhẫn chờ đợi sự im lặng ở đầu dây bên kia hết hẳn rồi mới chậm rãi nói, “Mày nghĩ thế nào tao không để ý, nhưng mà cũng đừng tiêu cực quá, nhà họ Thẩm không nhất định là muốn chọn Liên Nhị, đến lúc đấy tao sẽ giúp mày hỏi lại.”
Cô dừng một chút, sau đó nói, “Thôi, tao đang rủ mày ngắm tuyết mà? Mày buồn bã thế tao không quen, lúc nào về tao khao mày đi ăn nhé, Liên Tiểu Đường?
Liên Đường nghe đến đây mới lấy lại tinh thần, hai người nói chuyện thêm mấy câu, Quý Minh Châu chỉ nghe được Liên Đường “Ái chà” một tiếng, nói thêm một câu rồi trực tiếp tắt video ——
“Nóc nhà mày đến rồi kìa, tao không xen vào thế giới của hai người nữa, đi mà rủ Giang Tịch ngắm tuyết đi!”
... Đến rồi?
Quý Minh Châu nhìn màn hình điện thoại bị ngắt mất, liền quay đầu về phía sau.
Giang Tịch không biết đến từ lúc nào, chỉ lẳng lặng đứng sau lưng cô.
Quý Minh Châu còn chưa lên tiếng, anh đã ung dung nói, “Em muốn mời anh ngắm tuyết?”
“...”
Ai thèm mời anh ta ngắm tuyết!
Trước đó cô chưa thấy anh thích quan tâm vào chuyện của người khác như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác tình cờ bị nghe lén, đúng là số chó.
Quý Minh Châu quyết định đi vào trong miếu vái lạy trước, cô không muốn thua cuộc trong tay Giang Tịch, cô phải là người đứng đầu, nắm chắc phần thắng trong tay!
“Sao anh cũng đi trượt tuyết?” Lời nói của cô đầy nghi ngờ.
Khi Quý Minh Châu ra khỏi phòng, Giang Tịch còn đang ngồi trong phòng khách, trên đùi đặt một chiếc máy tính như thể đang bận bịu gì đó.
Đi chơi mà còn phải mang công việc theo, cô nhìn thấy hơi tội nghiệp nên lúc đi cũng không gọi anh, trực tiếp xách đồ ra cửa.
“Sợ em lại trật chân mà không ai đỡ.” Giang Tịch nhàn nhạt đáp.
Nói xong, anh cụp mắt xuống, thấy biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Minh Châu dần trở nên khó tin, lúc đó anh mới nhẹ nhàng nâng cánh tay mình lên, dùng cây gậy trượt tuyết gẩy tuyết lên mặt cô.
Hạt tuyết lạnh buốt nhưng không lạnh đến mức cắt da cắt thịt, giống như là bông liễu mùa xuân bay qua, chạm vào chóp mũi ngưa ngứa.
Giang Tịch người cao chân dài, hành động như vậy vô cùng thuận tiện, đến lượt Quý Minh Châu thì lại không dễ dàng như vậy.
Sau khi hoàn hồn, cô muốn ném lại, nhưng cây gậy trong tay không nghe lời, có gẩy mãi cũng không lên được.
Bởi vì cô mặc bộ quần áo trượt tuyết, cả người đều bị bọc kín, lúc đầu muốn dùng hai tay cầm tuyết nhưng cả hai tay đều đang đeo găng, nhìn chẳng khác gì Doraemon.
Tốn công ném tuyết như vậy mà không trúng vào người Giang Tịch, chỉ rơi được xuống chân của anh.
Hai người anh tới tôi đi, đấu đá trong im lặng, Quý Minh Châu liền có chút không vui.
Cô toàn bị chèn ép, đến một sợi lông của Giang Tịch cô cũng không chạm vào được.
“Anh bắt nạt em thế này! Không thấy bất công sao?”
“Đây gọi là bắt nạt?” Giang Tịch dừng động tác trên tay, nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Đương nhiên, cái này em không giỏi, không phải là bắt nạt thì là gì?”
Giang Tịch chầm chậm vuốt cây gậy trượt tuyết trong tay, nhướng mày nói, “Vậy em giỏi cái gì nhất?”
Quý Minh Châu nhìn thấy anh đã rơi vào bẫy, đôi mắt hoa đào hồng hào của cô tràn đầy sức sống, trong sáng động lòng người.
“Chúng ta đi trượt tuyết, đánh cược đi Giang Tịch, ai thắng thì được sai người kia làm ba việc.”
Quý Minh Châu đã trượt tuyết nhiều năm, có thể nói là rất có kinh nghiệm.
Về thực lực và kỹ thuật thì hiếm ai có thể vượt qua cô.
Nghĩ đến đây, cô nhấn mạnh, “Việc gì cũng được.”
“Em có chắc là muốn cược không?” Giang Tịch chậm rãi nhíu mày.
“Đương nhiên.” Quý Minh Châu chớp mắt nhìn anh, giọng điệu chắc nịch.
...
Đi một đường từ khu trượt tuyết về khách sạn, tinh thần của Quý Minh Châu sa sút.
Giống như bị vả đôm đốp mà không phản kháng được, bất lực.
Không khác gì tâm trạng khi vừa trượt tuyết xong.
Giang Tịch đơn giản không phải là người.
Anh cứ dẫn trước thì không nói, đã thế còn cố tình đi chậm trêu tức cô, rồi đến cuối cùng mới vượt lên.
Giang Tịch thắng hai trên ba trận, vô cùng sĩ diện.
Quý Minh Châu trượt tuyết nhiều năm như vậy, thế mà cô không nhìn ra anh che giấu kỹ năng của mình.
Đồ chó! Còn cố tình ép tốc độ! Nhất định là muốn tận hưởng cảm giác sung sướng khi vượt qua cô vào phút cuối đúng không!
Quý Minh Châu trở về phòng, nghĩ đến ba việc phải làm mà thấy sao mình quá nóng vội.
Cô đã lên kế hoạch chiến thắng thật vẻ vang, thế mà —— cuối cùng là mình tự hại mình.
Ăn cơm tối xong, Giang Tịch lại ngồi làm việc trong phòng khách.
Hai chân xếp lại tao nhã, khuôn mặt hơi thu lại, nhìn không chớp mắt.
Thỉnh thoảng tiếng gõ bàn phím vang lên, cùng với chiếc kính đen chỉ đeo khi làm việc, mới nhắc nhở rằng anh đang bận.
Sau khi Quý Minh Châu tắm xong, cô lê dép muốn trực tiếp đi qua chỗ Giang Tịch, nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng ở khu trượt tuyết, cô tiến lên hai bước rồi đột nhiên xoay người đi về phía sau.
Hôm nay cô thua, Giang Tịch cũng đừng nghĩ đến chuyện yên ổn làm việc.
Quý Minh Châu không mở miệng nói câu nào, nhưng cứ đi loanh quanh hết chỗ này chỗ kia.
Không biết qua bao lâu, Giang Tịch mới có vẻ ý thức được, ngước mắt nhìn về phía cô.
Quý Minh Châu vừa tắm xong, trên người còn đang có hơi nóng, hương thơm của hoa hồng vô tình tản ra, hòa lẫn với nhiệt độ ấm áp trong phòng.
Cô mặc một chiếc váy ngủ màu tím nhạt, khuôn ngực đầy đặn căng phồng, có thể loáng thoáng thấy được khe hở trắng như tuyết, bên ngoài thì khoác một chiếc áo mỏng xuyên thấu.
Đi qua đi lại, không biết là vô tình hay cố tình, bờ vai trắng trẻo lộ ra, mái tóc xoăn dài hơi rối xõa xuống, như ẩn như hiện, vô cùng mê người.
Giang Tịch thu hồi ánh mắt, sau đó chậm rãi nhìn cô.
Hai mắt chạm nhau, anh thẳng thừng nhắc nhở.
“Mặc thêm áo vào.”
Rất tốt! Con cá đã mắc câu!
“Em mặc vậy được rồi, anh khẩn trương cái gì?” Quý Minh Châu ngây thơ nói tiếp, “Đây là phòng khách chung, cũng không phải phòng anh.”
“Anh có hiểu phòng chung là gì không? Nghĩa là muốn làm gì thì làm, em làm gì kệ em.”
Quý Minh Châu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngây thơ trong sáng của Giang Tịch, nháy mắt với anh, “Chủ yếu là do em cảm thấy hơi nóng, mặc vậy mới mát ~”
Giang Tịch im lặng một lúc, đặt máy tính sang một bên, chậm rãi tháo cái kính đen xuống.
Anh một tay cầm kính, sau đó thả cổ tay xuống đặt lên đôi chân đang gác lên nhau, lưng ngửa về sau, nhiệt độ trong mắt Giang Tịch vẫn như cũ, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía cô.
“Nếu em muốn, vậy thì tiếp tục cởi.”
Hết chương 23.
- --------------------------------
【Kịch trường nhỏ 】
Kê Kê: Ba việc, để anh nghĩ.
Heo Heo: Đừng nghĩ, tốt nhất là quên đi!
Kê Kê: Trên xe, trong phòng tắm, trong bếp.
Heo Heo:...