Hôn Nồng Nhiệt Hoa Hồng Nhỏ

Chương 30: Chương 30




Edit: Phương Uyên, wattpad @phuongguyen

Quý Minh Châu: Không biết ăn gì cả, hay xào hoa lan đi.

Tin nhắn của Giang Tịch lại tới.

Giang Tịch: Ừ.

Sau khi ổn định lại tinh thần, Quý Minh Châu liền quay về màn hình chính, không tiếp tục đọc bình luận trên Weibo nữa.

Tóm lại, mọi thứ kết thúc rồi.

Triệu Lan này không đủ đẳng cấp để xuất hiện trước tầm mắt của Quý Minh Châu.

Nếu về sau có gặp phải ở bữa tiệc nào, thì người thấy nhột là Triệu Lan, chứ không phải cô.

Bởi vì...

Ở một mức độ nào đó, hành động của Giang Tịch đều cho thấy thái độ của anh đối với Triệu Lan rất đơn giản và rõ ràng.

Những người sáng suốt đều nhìn ra được.

Bạn bè thì không cần phải nói.

Tuy nhiên lời Giang Tịch nói không phải nói dối, dựa vào mức độ quen thuộc của anh từ trước đến nay đối với cái tên “Triệu Lan”, thì theo nhận thức của bản thân, Triệu Lan chính xác là một người xa lạ.

Mà để nói đến người quen, thì chỉ có một vài người bạn xung quanh.

Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu bắt đầu trầm ngâm.

Không biết... trong lòng anh... cô là loại quan hệ gì?

Bạn cùng nhà?

Đối tượng sống thử?

Nhưng dù câu trả lời cụ thể là gì thì cô cũng không thể biết được.

Quý Minh Châu chỉ biết, hiện tại trong lòng cô dâng lên một cảm xúc giống như mầm non trổ bông.

Nảy mầm, phát triển rồi lại rụng rơi, lặp đi lặp lại.

Giống như tiến gần tới xích đạo, nơi bãi biển có mặt trời chói chang chiếu xuống.

Rực rỡ, nhiệt tình như lửa, đồng thời cũng chịu đựng sự lên xuống của thủy triều, nước biển không ngừng dâng cao rồi lặng lẽ rút xuống những rung động phù phiếm.

Quý Minh Châu nghĩ rằng mình đã nhận hết sức nóng khi đứng giữa đám lửa, nhưng một giây sau, sự mát mẻ lại đến, vỗ về trái tim nóng bỏng của cô từng chút một.

Theo thời gian, trái tim cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại hoàn toàn.

Luôn đập mạnh đến nỗi khó thở.

Sau khi hoàn toàn không có ý định làm việc khác, Quý Minh Châu lại gửi thêm một tin nhắn khác.

Quý Minh Châu: Nếu anh nói vậy, tối nay mấy giờ anh về?

Giang Tịch: Ở công ty hơi nhiều việc, nhưng mà sẽ cố về sớm.

Quý Minh Châu: À ~~~

Nhưng mà Giang Tịch trả lời như vậy rồi, một lúc sau anh lại nhắn với Quý Minh Châu rằng anh có chút bận, có thể sẽ không về.

Cô cứ gọi đồ ăn ở ngoài để giải quyết bữa tối, không cần chờ anh.

Thật ra Quý Minh Châu cũng không vô dụng đến mức cái gì cũng không biết làm, cô tự mình nấu một bát mì ramen đóng gói là đã xong bữa ăn.

Sau đó lại lấy rong biển khô ra, vừa ăn vừa nằm trên ghế sofa.

Sau này rảnh rỗi, cô nên đến lớp yoga thường xuyên.

Để tránh về già tay chân nhức mỏi, xương cốt yếu thì Quý Minh Châu nghĩ học yoga không chỉ để khỏe mạnh hơn, mà còn giữ dáng nữa.

Quý Minh Châu: Cô giáo, ngày mai với ngày kia, cô có thời gian không?

Quý Minh Châu: Gần đây tôi khá rảnh, không bận nữa.

Các lớp yoga bắt đầu vào một buổi cố định, sau đó là theo chu kỳ, nếu dừng lại giữa chừng thì sẽ không đạt được hiệu quả như mong đợi.

Đủ loại yếu tố cần quan tâm và xem xét, may thay hiện tại Quý Minh Châu chưa quá bận bịu.

Sau khi gửi tin nhắn đi, Quý Minh Châu cũng không để ý nữa, cô cầm lấy ipad rồi xem video.

Không biết qua bao lâu, Quý Minh Châu đã xem tất cả các video mukbang và chương trình thực tế, bên kia mới trả lời lại tin nhắn.

Hộp nhạc: Được, vậy tốt.

Hộp nhạc: Tôi xin lỗi vì trả lời muộn, thực sự thì tôi vẫn chưa biết dùng điện thoại di động.

Hộp nhạc: Quý tiểu thư, vậy chiều mai đến khoảng từ hai đến bốn giờ đi, cô có thể đến sớm hơn một chút, để chúng ta trao đổi về chương trình học sau này?

Quý Minh Châu: Không sao.

Quý Minh Châu: Cứ quyết định như vậy đi.

Hộp nhạc: Được, ngày mai gặp.

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Quý Minh Châu vô thức nhìn về phía cửa nhà.

Đêm nay Giang Tịch sẽ không về.

Cô đứng dậy, duỗi eo một cái rồi nhìn quanh nhà một lần.

Phải nói rằng, vẫn rất trống rỗng.

...

Ngày hôm sau, Quý Minh Châu dậy thật sớm, vươn vai một chút, mặc quần áo cẩn thận, lúc ra khỏi nhà đã gần đến giờ ăn trưa.

Giang Tịch vẫn chưa về, hẳn là anh còn đang bận.

Đối với chuyện như vậy, Quý Minh Châu không muốn gây phiền phức cho anh, nên đành nhờ chú Lâm tới đón, ngược lại chú Lâm gần đây nhàn rỗi vô cùng, nghe cô nói muốn ra ngoài, ông vui vẻ không thôi.

“Tiểu thư Minh Châu, gần đây trên mạng thật sôi nổi, bài đăng đó tôi cũng nhìn thấy.” Chú Lâm đột nhiên nói một câu khi đang lái xe.

“À...” Quý Minh Châu suýt chút nữa thì nghẹn ở cổ họng, “Chú Lâm... chú cũng lên mạng ạ?”

Mới qua một đêm thôi, đến cả chú Lâm cũng biết.

“Tôi không thường lên mạng, đều là phu nhân nói cho tôi biết, nói là thiếu gia vì gái đẹp mà tức sùi bọt mép, phải lên mạng làm sáng tỏ mối quan hệ với người khác để tránh gây hiểu lầm, ha ha.”

Câu nói này chứa thật nhiều thông tin.

Ít nhất là Quý Minh Châu cảm thấy rằng Lâm Mạn Tây hẳn đã biết chuyện.

Một truyền mười, mười truyền trăm, thêm việc thời đại internet bây giờ phát triển như vậy.

Quý Minh Châu dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, hẳn là mọi người cũng lập nhóm, bàn qua tán lại về chuyện này từ lâu rồi.

“Không phải tôi nhiều chuyện đâu tiểu thư Minh Châu, nhưng cô hẳn cũng biết, ở phương diện này thiếu gia thật sự không có gì để chê, tôi chưa từng thấy cậu ấy qua lại với bất kỳ cô gái nào. Trước đó phu nhân luôn lo lắng, cho rằng thiếu gia... có phải ở phương diện kia...”

“...”

Nghệ thuật diễn đạt cũng rất công phu.

Chú Lâm cố ý ngắt ra ở hai từ, nói không được mà tả cũng không xong, nhưng bọn họ có thể tự hiểu ý.

Chú Lâm trò chuyện không ngừng nghỉ, trên đường đi ông còn mở nhạc làm nhạc đệm.

Quý Minh Châu nói với ông được mấy câu đã đến chỗ học yoga.

Nhưng mà đúng là nhà gần trung tâm, lái xe không bao lâu đã đến nơi.

“Tiểu thư Minh Châu, nếu cô cần đón thì cứ gọi điện trực tiếp cho tôi là được.” Chú Lâm chậm rãi dừng xe, nhìn cô ở ghế sau.

“Dạ chú Lâm, nhưng mà cũng khá lâu, chú không cần chờ cháu đâu.”

Quý Minh Châu nói như vậy là cũng có lý do.

Đôi khi chú Lâm thực sự rất cứng đầu, làm người khác thấy ngại ngùng.

Quý Minh Châu vẫn còn nhớ hồi học cấp hai, cô bị Quý Thiếu Ngôn đưa đến nhà họ Giang, bởi vì nhà họ Giang không có gì chơi, người lớn thì đang nói chuyện với nhau, nên giữa chừng cô báo cho Quý Thiếu Ngôn một tin, hẹn Liên Đường đi tới cửa hàng bánh ngọt mới mở, buổi tối lại cùng về nhà họ Giang ăn cơm.

Kết quả là cô đi chơi ở ngoài bao lâu, thì chú Lâm liền chờ bấy lâu.

Lúc đấy cô còn thấy xấu hổ, chứ đừng nói đến bây giờ nhớ lại.

Nhưng Quý Minh Châu cũng biết, chú Lâm là người tốt, ông cụ và bố mẹ Giang đều rất quý ông.

Hồi đó cô tính khí thất thường, còn kiêu ngạo, nhưng lại được người lớn vô cùng chiều chuộng.

Nghe Quý Minh Châu nói xong, chú Lâm bật cười, hai nhúm râu trắng theo tiếng cười của ông cong lên.

“Đừng lo lắng, dạo này tôi cũng rất rảnh rỗi, thiếu gia cũng không cho tôi giúp gì nhiều, thực ra ở tuổi này rồi nhiều việc không làm được, chỉ có thể làm tài xế, cô không cần lo cho tôi đâu.”

“Dạ.” Quý Minh Châu không lay chuyển được chú Lâm, cầm theo túi xách chạy xa.

...

Phòng học yoga nằm ở một tòa nhà cao tầng trên đường cái, gần khu mua sắm quần áo và đồ trang sức.

Hầu hết các dịch vụ mở ở đây là câu lạc bộ cao cấp và phòng tập thể hình.

Sau khi Quý Minh Châu bước vào, người phụ trách dẫn cô đến phòng riêng.

Một bên phòng là mặt gương dài từ trần đến sàn, đối diện với mặt gương là cửa sổ có rèm vải, ánh sáng chiếu vào lờ mờ, không quá tối, đủ để nhìn rõ bên trong.

Căn phòng này cho người khác một cảm giác tươi mát ấm áp, có thể khiến người ta thư giãn dễ dàng.

Vì đây là buổi hướng dẫn một với một nên Quý Minh Châu thay quần áo xong, liền ngồi một mình trên ghế để chờ.

Không lâu sau, cánh cửa có tiếng kêu cót két.

Một người chậm rãi thong thả đi vào, bước chân nhẹ nhàng.

“... Là Quý tiểu thư sao?”

Một tiếng gọi nhẹ này, âm thanh mềm mại lạ thường.

Lúc Quý Minh Châu vừa nghe đến, cô cảm thấy hơi quen thuộc.

Giọng điệu như vậy, khi nghe lần đầu khiến cô gần như nghĩ rằng đó là Thư Ngọc Hoa.

Nhưng giọng nói của Thư Ngọc Hoa là cố tình dịu dàng, nhỏ nhẹ, nếu nói đến giọng nói dễ nghe, thì phải gặp người đến từ đất Giang Nam, mà bản thân Thư Ngọc Hoa cũng không phải là người Giang Nam.

Cho nên khi người khác nghe sẽ thấy hơi kỳ quái.

Thực ra trước đây Quý Minh Châu cũng đã nghe tin đồn rằng việc Thư Ngọc Hoa có thể vào ở nhà họ Quý, có liên quan đến người mẹ đã mất của cô.

Mẹ Quý Minh Châu đến từ Giang Nam, tác phong của Thư Ngọc Hoa bắt chước người kia cũng giống đến bảy tám phần.

Nhưng Quý Minh Châu không thể mở miệng hỏi.

Quý Thiếu Ngôn từ lâu đã không để cho người trong nhà đề cập đến vấn đề này, thậm chí một tấm hình cũng không cho xem.

Đột nhiên, rất nhiều điều lóe lên trong tâm trí.

Quý Minh Châu sửng sốt một chút, rất nhanh lại tỉnh táo lại, cô quay người, đáp, “Ừm... Là em.”

“Vậy để tôi tự giới thiệu nhé? Tôi sẽ là giáo viên yoga của em sau này, tên tôi là Liễu Khê.” Giọng nói Liễu Khê vẫn nhẹ nhàng.

“Cô giáo Liễu, em là Quý Minh Châu.”

Sau khi Quý Minh Châu nói xong tên của mình và đứng thẳng dậy, ánh mắt cô nhìn thẳng qua, ngay lập tức cô đứng hình tại chỗ.

Người trước mặt...

Một cảm giác quen thuộc ùn ùn kéo đến.

Giống như một sợi dây được kết nối giữa hai thế giới, khăng khít quấn vào nhau.

Loại cảm giác quen thuộc này rất mãnh liệt, nhưng nó cũng có một chút kỳ lạ.

Quý Minh Châu giật mình đứng đó, cứ như vậy nhìn.

Lúc trước nhìn qua ảnh chụp chứng minh nhân dân, có cảm giác ảnh bị bóp méo nên không gây ấn tượng lắm, Quý Minh Châu chỉ vội vàng nhìn lướt qua.

Bây giờ hai người mặt đối mặt với nhau, tất cả đều rõ ràng.

Cô giáo Liễu mặc dù đã ngoài bốn mươi nhưng trông còn rất trẻ, khuôn mặt nhu hoà, cả người trắng trẻo mềm mại, bộ dáng như mới chỉ ba mươi.

“Sao vậy?” Bà nhìn dáng vẻ có chút kỳ lạ của Quý Minh Châu, tiến lại gần thấp giọng hỏi thăm.

“Có khi nào... cô có biết nhà họ Quý ở thành nam không?”

Liễu Khê cười cười, lắc đầu, “Quý? Tôi chỉ biết một Quý tiểu thư là em.”

Tim Quý Minh Châu đột nhiên thắt lại, như thể có điều gì đó thúc giục cô bắt lấy nó.

“Xin lỗi... điều em muốn hỏi là... cô có họ hàng nào họ Thích ở trong nước không?”

Mẹ của Quý Minh Châu, xuất thân từ dòng họ Thích không có danh tiếng gì, vốn đã suy tàn từ lâu ở Giang Nam, sau vụ tai nạn máy bay của Thích Nhan, không bao lâu ông bà Thích cũng đi theo.

Từ đó, nhà họ Quý và nhà họ Thích cũng cắt đứt liên lạc.

Thông tin trước đó cho biết, Liễu Khê là Hoa kiều* mới về nước, vẫn đang định cư tại Thụy Sĩ, gần đây bà cùng bố mẹ già về Trung Quốc để thăm người thân, hẳn là muốn thường trú trong nước.

*Hoa kiều giống kiểu Việt kiều của mình á.

Theo lý thuyết thì không có bất kỳ quan hệ nào, nhưng cảm giác gần gũi không thể giải thích được này khiến hốc mắt cô thấy chua xót.

Quý Minh Châu không kìm nén nổi nên mới hỏi ra miệng.

Liễu Khê suy nghĩ hồi lâu, mới nghiêm túc trả lời.

“Ngại quá, không chỉ có không biết dùng điện thoại, mà trí nhớ của tôi cũng hơi kém, không thể nhớ được nhiều, chắc do tuổi già đang tới.”

Dừng một chút, bà lại chậm rãi nói thêm, “Tôi đã nghĩ về những lời em nói, thực sự không quen ai họ Thích cả, trước đó tôi vẫn luôn định cư ở Thụy Sĩ.”

Liễu Khê nói xong nhìn về phía cô gái nhỏ trước mặt, không hiểu sao lúc này ánh mắt cô lại u sầu đến vậy. Giống như một con búp bê thủy tinh mỏng manh dễ vỡ.

Vì lý do nào đó, bà cũng không thể nhìn bộ dáng của Quý Minh Châu như vậy, tim quặn lại, không khỏi lo lắng, bà trầm ngâm nói, “Quý tiểu thư, cô có chuyện gì vậy? Nếu thấy không thoải mái thì hôm nay chúng ta có thể tạm nghỉ tại đây.”

“Không sao...” Quý Minh Châu mỉm cười, “Em xin lỗi, rm chỉ nghĩ thằng cô hơi giống một người mà em biết, người đó đã... đi rất lâu.”

Liễu Khê mỉm cười, “Có lẽ là do nhìn tôi không đúng với tuổi lắm, em thấy tôi như vậy cũng rất bình thường.”

Nói xong, Liễu Khê nhìn Quý Minh Châu.

Cô gái nhỏ trước mặt này, lần đầu tiên bà gặp đã cảm thấy xinh đẹp đến kinh ngạc.

Trước đây bà rất thích vẽ, những năm qua luôn tìm kiếm người có đôi mắt đẹp.

Đôi mắt hoa đào của Quý Minh Châu nhìn cực vừa ý.

Nghe Liễu Khê giải thích, Quý Minh Châu gật đầu.

Thực ra cô chưa từng nhìn mặt mẹ mình, nhưng nhìn Liễu Khê trước mặt, cảm giác lần đầu tiên gặp rất giống một cuộc hội ngộ xa cách được chiếu trên phim truyền hình.

Chỉ là chiếc máy bay gặp nạn mà Thích Nhan ở trên, là một chuyến bay đến châu Úc, mà Liễu Khê lại định cư ở Thụy Sĩ.

Cả hai đều không liên quan gì đến nhau.

Hơn nữa, Liễu Khê còn có bố mẹ của mình. Trong trường hợp khác, trên thông tin không có, nhưng nói không chừng còn có một đứa con lớn ngang tuổi cô như vậy.

Chuyện nhà người khác, Quý Minh Châu không có ý muốn hỏi tiếp, nhưng trong lòng cô rất có cảm tình với Liễu Khê.

Hai người cùng nhau nói về thời gian học, đại khái là ba buổi một tuần, mỗi buổi hai tiếng.

Sau đó, trong thời gian rảnh rỗi, Quý Minh Châu học theo Liễu Khê làm một số động tác cơ bản, rồi đi về nhà.

...

Ra ngoài đường cái, quả nhiên chú Lâm vẫn còn đang chờ.

Trên đường đi, chú Lâm nói Giang Tịch vẫn còn đang ở công ty, chưa về nhà.

“Bây giờ còn chưa về ạ?” Quý Minh Châu kinh ngạc nói, Giang Tịch này... đúng là King Kong mình đồng da sắt mà.

Nhưng mà anh xuất sắc như vậy cũng phải trải qua nhiều nỗ lực.

So với những thiếu gia khác được thừa kế cả cơ nghiệp của gia đình, người giỏi như Giang Tịch cũng có, nhưng không nhiều, để đạt được đến đẳng cấp của Giang Tịch thì quả là hơi khó.

Chú Lâm trả lời, “Đúng vậy, vừa nãy xem giờ, tôi còn định đưa hai người về cùng nhau.”

Nghe chú Lâm nói, Quý Minh Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe ô tô lướt qua tòa nhà cao tầng Giang thi, nhìn thấy vậy, trong lòng Quý Minh Châu bỗng dưng nảy ra một ý.

...

Tối hôm đó khi Giang Tịch vừa trở về từ Giang thị, anh không ngờ lại thấy Quý Minh Châu đang đợi ở cửa ra vào.

Trước đây anh chưa bao giờ thấy chuyện này xảy ra bao giờ.

Cô đứng nép sau cửa, cả người tựa vào tủ giày, cúi đầu nhìn điện thoại trên tay. Cặp lông mi dày bị ánh sáng chiếu xuống, tạo nên một mảng bóng trên chiếc mũi nhỏ nhắn tinh xảo.

Không biết đang xem gì mà bộ dáng vô cùng tập trung.

Có lẽ là nghe được tiếng thang máy đóng cửa chậm rãi, cô ngẩng đầu nhìn lên, lúc đầu hai đôi mắt tròn xoe, sau đó cất điện thoại, cười tươi như hoa.

“Chủ tịch Giang về rồi à?” Không những giọng điệu cất lên mềm mại uyển chuyển, mà cô còn vội vàng đi lên mấy bước, muốn giúp anh cầm túi xách trên tay.

Giang Tịch đứng yên tại chỗ, chỉ nhíu mày nhìn cô như vậy rất lâu.

Lúc đầu anh không nhúc nhích, sau đó thấy dáng vẻ và hành động như vậy của cô, anh khẽ đưa tay ra chặn rồi lùi về phía sau.

“Quý Minh Châu.” Anh nói.

“Ừm?” Quý Minh Châu vừa đáp vừa đưa tay ra định giúp thì bị Giang Tịch chặn lại, thế là cô càng tập trung vào cái túi hơn.

Cô là ai, để đạt được mục đích thì sẽ không từ thủ đoạn, sau khi bị từ chối như vậy, Quý Minh Châu lại nhào lên.

“Giang Tịch, anh sao vậy, đưa đây cho em cầm!” Quý Minh Châu túm lấy cái cặp của Giang Tịch, muốn kéo qua nhưng lại bị Giang Tịch dùng sức kéo lại.

Không nhúc nhích được tí nào.

Đang giằng co, Giang Tịch nhàn nhạt nói, “Em có việc muốn nhờ anh đúng không.”

“...”

Quý Minh Châu nghe Giang Tịch nói vậy, ngước mắt lên dò xét anh.

Haiz, cô thấy anh bận công việc lâu như vậy, trước đó phải giải quyết vụ của Triệu Lan nữa chắc tốn không ít công sức, khó khăn lắm mới xung phong đi làm người tốt một lần, cho anh đỡ mệt.

Kết quả là... người này không hiểu tâm tư của người ta thì thôi... lại còn nghĩ cô có việc muốn nhờ anh?

Nhiều lúc, Quý Minh Châu không giấu được biểu cảm của mình.

Lúc vui thì vui, lúc giận thì giận.

Không biết cách giấu, hoặc căn bản là không muốn giấu.

Thứ nhất, cô chưa bao giờ ở trong tình cảnh phải dè dặt nhìn sắc mặt của người khác. Thứ hai, cô bị Quý Thiếu Ngôn nuông chiều từ nhỏ đến lớn, nên rất khinh thường những người sống giả tạo.

Giống như bây giờ, lông mày cô hơi nhíu lại, lúc nhìn về phía anh còn lộ vẻ không tưởng tượng nổi, cả một chút tức giận vì bị hiểu lầm.

Bên trong đôi mắt đào hoa rưng rưng, khi trừng mắt lên nhìn vừa đáng yêu vừa giống như bị ăn hiếp, nhưng cô không nhận ra điều đó.

Nhưng mà nói cho cùng ——

Tại sao người này lại như vậy...

“Ai bảo em có việc muốn nhờ anh, em thấy anh cả ngày mệt mỏi mới ra cầm đồ giúp.”

Hôm qua Giang Tịch ở lại Giang thị để cống hiến tài nguyên và công sức.

Cô không giúp được gì, nhưng cũng có thể đóng góp một chút công sức khi ở nhà.

Quý Minh Châu lại giằng lấy một lần nữa, tay cô đặt ở phía trên, nhưng vẫn không túm được.

Giang Tịch nhìn chằm chằm cô một lúc, trong lúc không để ý liền vô tình buông ra, ngay sau đó chiếc cặp như trút được sức mạnh của nó, đi đến tay Quý Minh Châu.

Không biết anh để cái gì vào trong mà nặng như vậy, Quý Minh Châu không chậm trễ, nhanh chóng ôm nó bằng cả hai tay.

Sau khi Giang Tịch buông tay ra, anh bắt đầu bình tĩnh thay giày, nhìn Quý Minh Châu cứ đứng đấy không đi, thản nhiên nói, “Sao, lại muốn uống rượu?”

Quý Minh Châu đang ôm chiếc cặp trên tay, nghe anh nói vậy, cảm giác như cái chủ đề này lại lặp lại.

Hóa ra... anh nghĩ cô không có việc gì mà tự nhiên niềm nở như vậy... là vì muốn uống rượu?

“Từ đâu em không nghĩ đến, anh đã nhắc vậy rồi thì lát nữa ăn cơm em nhất định phải uống!”

Thực ra anh đã không nói thì thôi, nói rồi vậy Quý Minh Châu ngay lập tức đồng ý.

Bây giờ cô không bệnh tật gì nghiêm trọng, từ trong ra ngoài đều khỏe mạnh.

Giang Tịch bây giờ ngăn cô cũng không được hiểu không!

Giang Tịch quay mặt sang bên hừ một tiếng, ngay khi anh đứng thẳng dậy đi vào, đôi mắt Quý Minh Châu sáng lên, nhìn thấy trong tay anh đang cầm túi đồ.

“Từ từ đã... tay anh cầm gì vậy?”

Trong tay Giang Tịch đang ôm hai chiếc giỏ rất xinh xắn.

Bên trên nửa kín nửa hở, bên ngoài là chiếc giỏ mây đựng một gói giấy báo in nhiều hình thù.

Thấy cô hỏi, Giang Tịch nhẹ nhàng nâng nó lên rồi đưa về phía cô.

“Cho em?” Quý Minh Châu chỉ vào chính mình.

“Trước em nói muốn ăn hoa lan.” Giang Tịch ngừng lại, sau đó chậm rãi nói, “Nhưng mà hoa lan không ăn được, chỉ có việt quất thôi.”

Việc đầu tiên mà Giang Tịch làm khi về nhà luôn là vào phòng ngủ thay quần áo.

Thấy Quý Minh Châu sững sờ tại chỗ, anh tiến lại gần, “Đưa cặp cho anh, anh cầm về phòng.”

Sau khi Quý Minh Châu trả lại, Giang Tịch mới đặt hai giỏ màu xanh lam tươi mới lên bàn đá cẩm thạch.

“Cái này không cần rửa, có thể ăn được luôn.”

Anh để lại một câu như vậy rồi đi mất.

Quý Minh Châu đứng im tại chỗ một lúc, sau đó mới đi tới mở gói giấy báo ra.

Bên trong xếp đầy những quả việt quất xanh mơn mởn, tròn vo căng mọng, bên ngoài còn có một lớp nhám tự nhiên, vô cùng tươi ngon hấp dẫn.

Quý Minh Châu đưa một quả vào miệng rồi nhẹ nhàng nhai.

Mặc dù nó không có nhiều hương vị, nhưng cảm giác mọng nước rõ ràng.

Lúc này, điều Quý Minh Châu đang nghĩ tới là.

Giang Tịch đã hiểu như thế nào qua câu nói của cô.

“Hoa Lan” mà cô bảo không phải là “Hoa Lan” theo nghĩa đen, cô chỉ thuận miệng nói thôi, rõ ràng là đang ẩn dụ người nào đó.

Nhưng Giang Tịch không hiểu, mà còn... đem về cho cô... một cái khác thay thế nữa?

Hay là, sau khi bận rộn, anh cố ý đi mua hai giỏ việt quất về cho cô?

Quý Minh Châu thấy như cô đã bắt được cái đuôi nhỏ của Giang Tịch, cảm giác mình đã phát hiện ra được một chuyện trọng đại.

...

Vào bữa tối, Quý Minh Châu lấy chai rượu vang lần trước đem về từ suối nước nóng ra.

Cô cẩn thận nếm thử, cảm giác không giống như rượu vang đỏ thông thường.

Vị của nó giống như được trộn lẫn giữa vang đỏ và brandy, lúc đầu thấy hơi ngọt rồi về sau có một chút tươi mát.

Nói chung là vị rất lạ.

Quý Minh Châu đã nếm qua nhiều loại rượu, giờ phút này cô chỉ cảm thấy mình đã gặp được chân ái, vậy là không phí công sức cô xin xỏ Giang Tịch đi lấy hai chai rượu này về.

“Giang Tịch, em rót cho anh thêm một ly nhé?” Quý Minh Châu đã uống liên tiếp hai ly, dần dần bị nghiện.

Giang Tịch nhìn cô, trầm mặc một lát, không từ chối, gật đầu.

Hai người uống hết ly này đến ly khác.

Trong lúc đó Quý Minh Châu còn cầm mấy quả việt quất lên để ăn cùng.

Giang Tịch nấu một bàn đồ ăn, Quý Minh Châu không ăn được bao nhiêu, mà rượu thì uống không ít.

Cuối cùng, Giang Tịch phải khuyên cô, “Được rồi, uống ít một chút.”

Quý Minh Châu hai má ửng hồng, đôi mắt vẫn còn trong veo, nhẹ nhàng nói, “Rượu này uống không say, vẫn uống được.”

Giang Tịch không ngăn được cô, đành phải ngồi uống cùng.

Đến khi anh dọn xong đồ ăn thừa, cho bát đũa vào máy rửa bát, mới đi ra ngoài phòng khách, phát hiện Quý Minh Châu đang nghiêng nghiêng ngả ngả dựa vào ghế sofa, tư thế bất động như đang ngủ.

Giang Tịch đi vài bước tới trước mặt, lắc lắc cô, “Đi về phòng ngủ đi.”

Quý Minh Châu xoay người nhìn Giang Tịch, đôi mắt đẹp khẽ mở.

Cô cứ như vậy im lặng nhìn anh, không nói chuyện.

Không biết qua bao lâu, Quý Minh Châu mới vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình, “Nào, ngồi xuống đây.”

Tóc cô xõa lộn xộn trước ngực, cổ áo cũng bị hở một nửa, lộ ra một mảng mềm mại trắng như tuyết.

Giang Tịch đưa tay qua muốn che lại giúp cô, kết quả vừa chạm tới đã bị nắm chặt lấy.

“Anh làm gì.”

“Giúp em kéo áo.” Giang Tịch liếc nhìn cô, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

“Cởi quần áo?” Không biết làm sao Quý Minh Châu lại nghe ra thành cái này.

Tai cô đỏ bừng lên, hai mắt mơ màng, có thể thấy được là đã hơi say, “Đừng nói dối! Anh muốn lợi dụng em đúng không!”

Giang Tịch nghe cô nói, cũng không đáp lại, chỉ hơi nhíu mày một chút.

“Anh lợi dụng em nhiều lần như vậy, lần này dù thế nào em cũng phải trả lại!”

Quý Minh Châu quay đầu ra sau, vươn tay ra rồi hét vào không trung, “Liên Tiểu Đường, đưa roi da đây!”

Sau đó, cô làm ra vẻ nhận lấy, rồi vung về phía Giang Tịch.

Chỉ là —— một giọng nói nghi ngờ bắt đầu vang lên, “Ơ... Giang Tịch... sao anh không đau?”

Khuôn mặt lạnh lùng của Giang Tịch ẩn hiện dưới ánh đèn màu vàng, anh ngồi bên cạnh ghế sofa một lúc lâu, mới chậm rãi cúi xuống như thể bị đánh trúng.

Quý Minh Châu hơi nhắm hai mắt lại, trong lòng thấy hả hê, hai chân trực tiếp vòng qua ngồi lên người anh.

Đôi môi đỏ mọng của Quý Minh Châu mím lại, sau đó dùng tay vỗ nhẹ lên mặt Giang Tịch, khẽ kêu một tiếng, “Cậu em, đẹp trai đấy.”

“Hừ —— đồ xấu tính, đồ khốn khiếp, đồ chó, lưu manh có văn hóa!”

Sau khi nói ra một giọng kiên quyết như vậy, Quý Minh Châu cảm thấy Giang Tịch hơi muốn phản kháng, ngay lập tức vòng tay qua cổ ôm lấy anh.

“Nghe có vẻ em có rất nhiều ý kiến đối với anh?” Giang Tịch nhìn cô trước mặt, hai mắt ảm đạm không rõ.

“Ừ... không phải rất nhiều, mà là rất rất nhiều, cực kỳ nhiều!”

Quý Minh Châu nói, ghé sát vào rồi thở dài với anh, “Không chỉ vậy... em còn muốn nói với anh...”

“Không được, không nói nữa, thật khó chịu.”

Quý Minh Châu lắc đầu, sau đó ôm lấy mặt Giang Tịch, cúi đầu xuống, trực tiếp cắn lên môi anh.

Hết chương 30.

- ----------------------------------------------

【Kịch trường nhỏ 】

Kê Kê: Roi da?

Heo Heo: Cái này... là hiểu lầm QwQ

Kê Kê: Dùng trên người em thì không phải hiểu lầm.

Nửa tiếng sau ——

Heo Heo: Tui muốn cắn chết Liên Tiểu Đường! [che cái mông]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.