Edit: Phương Uyên
Quý Minh Châu tức giận đi xuống tầng, chạy vội về phòng, dép cũng không thèm cởi liền lao thẳng lên giường.
Cô nằm úp mặt, như muốn chìm cả người xuống đệm.
Vào lúc này, trong đầu cô chỉ toàn những hình ảnh vừa mới diễn ra lặp đi lặp lại —— đó là ánh mắt của Giang Tịch khi nhìn cô.
Nhìn có vẻ hời hợt, nhưng ánh mắt đó của anh như đang đắc ý vậy.
Không thể không nghĩ ngợi gì thêm.
Vả lại, tạm được là như nào?
Dù gì cũng phải là siêu được, không ai sánh bằng, số 2 thì không ai số 1 chứ!
Bỏ qua những cái khác, cô rất tự tin về vóc dáng của mình, thân hình mảnh mai, cân xứng, da trắng chân dài, ngực tấn công mông phòng thủ.
Quý Minh Châu nghiêng mặt qua, nhìn lên đầu giường.
Cô mang rất nhiều búp bê và gấu bông từ nhà đến, trong đó có một số là do công ty hợp tác tặng, một số là quà sinh nhật, còn lại là của lúc cô đi du lịch mua về làm kỉ niệm.
Quý Minh Châu nhìn chằm chằm vào con vịt Sally ở đầu giường, túm lấy đập mạnh.
Đập một cái ——
"Anh hả hê lắm chứ gì?"
Đập hai cái ——
"Này thì vênh mặt lên này!"
Khi cô chuẩn bị đập cái thứ ba, mặt chú vịt vàng nhỏ nhăn nhúm lại, nhìn có vẻ rất oan ức.
Quý Minh Châu vuốt những sợi lông màu vàng, sau đó dùng tay véo miệng con vịt Sally.
Đôi môi màu vỏ quýt bị ép mạnh không mở ra được.
Quý Minh Châu chỉ cảm thấy như mình đang phát hiện ra một chân trời mới.
Tốt lắm, im miệng đi.
...
Sáng sớm vừa kết thúc chuyện ở phòng làm việc xong, Quý Minh Châu đi lên gác mái.
Tiệc gặp mặt diễn ra vào buổi tối, ban ngày cũng không có việc gì, cô đi loanh quanh một lúc rồi bắt đầu chỉnh sửa video.
Vlog lần này cô quay rất dài, nội dung cũng bao quát nhiều thứ.
Khi cô còn đi du học ở Úc, nội dung video chủ yếu là cuộc sống ở trường đại học và cuộc sống hàng ngày lúc rảnh rỗi, thỉnh thoảng cô có đi du lịch vào những ngày nghỉ rồi quay lại.
Lần này tốt nghiệp rồi, là kết thúc một giai đoạn trong cuộc đời, Quý Minh Châu muốn làm một video tổng kết. Mà việc quay video sau khi về nước, cũng là để nói rằng cuộc đời cô đang bước sang một trang khác, cần hoãn lại một thời gian để tu sửa cho bản thân.
Video ngày thường đã quay nhiều rồi, dần dần, để đảm bảo chất lượng thì cô không nên lặp đi lặp lại mãi.
Nhưng Quý Minh Châu không muốn làm theo quy tắc như vậy.
Cô luôn dựa vào sở thích của mình, nhiều video được quay rất tình cờ, sau khi ấn quay thì cô cũng tự tùy cơ ứng biến.
Thêm vào đó, cô có phong cách khá độc đáo, thỉnh thoảng chèn giọng nói vào đã khiến người xem không khỏi hô to một câu nữ thần, cho nên dù là chỉ quay cảnh thường ngày, cũng vẫn có fans, người đăng kí kênh rất nhiều.
Đương nhiên, cô đã nghĩ đến việc tìm thêm những content mới, nhưng vẫn còn nhiều thời gian, kế hoạch vạch sẵn ra còn đó, không vội.
Xét cho cùng, trong lĩnh vực này, dù quay chụp cái gì thì mỗi người không ai giống ai, đều đem đến cho người xem một sắc thái riêng biệt.
Quý Minh Châu không có ê-kíp, chỉ dựa vào một số kiến thức chuyên môn đã học ở trường, để có nền tảng vững chắc trong việc quay phim, cô cũng đăng kí tham gia các khóa học liên quan.
Hướng đi của cô từ trước đến nay luôn là style thoải mái và ấm áp, không cứng nhắc hay phải bó hẹp trong một phương pháp chỉnh sửa nhất định. Điều này phù hợp với xu thế hiện nay và khiến người xem đến cuối video không bị nhàm chán.
Nhưng cũng có một điểm, đó là thời gian ra video mới quá lâu, fan hâm mộ luôn thúc giục cô, vậy nên cô phải làm ra video có chất lượng tương xứng với kỳ vọng của họ.
Quý Minh Châu đã dành cả buổi sáng, xử lý nốt những chi tiết nhỏ, rồi đăng trailer vlog lên Weibo để thu hút người xem.
Sau khi làm xong, cô nhìn xuống thời gian hiện trên máy tính.
Đã trưa rồi.
Cô đứng dậy, vươn vai một cái rồi đi xuống dưới tầng. Còn chưa đến phòng khách, cô đã ngửi thấy mùi đồ ăn trong bếp.
Chắc là Giang Tịch đang nấu cơm.
Sáng nay lúc cô dậy, trên bàn đã có sẵn cháo, đầy đủ thức ăn và đồ ăn kèm. Ngoài ra còn có sandwich và cà phê, trứng ốp được chiên lòng đào cực kì đẹp mắt.
Nếu không phải hai ngày trước thím Lý một mực muốn đến đây nấu cơm cho hai người, Quý Minh Châu đã nghĩ là trong nhà có một nàng tiên ốc.
Bữa trưa cơm canh rất đơn giản, tương đối thanh đạm, giống khẩu vị của Giang Tịch.
Quý Minh Châu ăn mấy miếng, mặt không cảm xúc, trên thực tế đã ngầm xác định là đặt "phiếu ăn cơm dài hạn", coi như ổn thỏa.
"Cô tham gia sự kiện gì vậy?"
Hai người ngồi đối diện nhau, Giang Tịch cũng không đói lắm, ăn vài miếng liền đặt đũa xuống.
Lúc đầu bởi vì sự việc xảy ra sáng sớm kia, Quý Minh Châu không thèm liếc nhìn anh lấy một cái, nhưng Giang Tịch đã phá vỡ sự im lặng này, vậy Quý Minh Châu đành thuận theo anh.
"Cũng không hẳn là sự kiện, mà là buổi gặp gỡ thôi. Trước đây tôi có hợp tác với bên tổ chức nên họ mời đi." Quý Minh Châu nói đến đây, suy nghĩ một lúc, "Tôi cũng không rõ."
"Ai tổ chức?"
Nghe vậy, Quý Minh Châu dừng lại, ngước nhìn anh.
Vì ở trong nhà, Giang Tịch chỉ mặc một chiếc áo phông màu xám nhạt, đường vai nổi bật lên khung xương, cả người tựa như một miếng ngọc thô trong trẻo.
"Là công ty Thành Đông mới thành lập gần đây, không ít blogger đã ký với họ, xem như là một cuộc hẹn môi giới đi, KPI tính theo bài đăng trên internet." . Truyện Phương Tây
Giang Tịch gật đầu, lại nói, "Vậy cô muốn ký à?"
Quý Minh Châu:....
Chờ đã, đây không phải vấn đề chính mà?
Từ đâu mà anh nghĩ rằng cô sẽ ký?
"Đương nhiên là không, cho dù tôi có muốn, bố tôi cũng không đồng ý." Quý Minh Châu chống tay lên mặt, nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn anh, "Hơn nữa tôi cũng không nghĩ đến điều đó, chỉ muốn đi xem chút thôi."
Cô theo học ngành Tài chính ở Melbourne, Quý Thiếu Ngôn đã sớm sắp xếp cho cô một vị trí ở công ty, khi về Trung Quốc cô phải đảm nhận vị trí đó.
Chỉ là mọi chuyện chưa thu xếp xong, cho đến lúc đó thì hiện tại cô vẫn ở nhà.
Về việc quay vlog, đó là khoảng thời gian tự do nhất mà cô có được cho bản thân trong những năm đi học vừa qua.
Tuy nhiên, dưới sự đòi hỏi của Quý Minh Châu ——
Quý Thiếu Ngôn vẫn phải sắp xếp cho cô một vị trí mà cô có thể vừa làm được vlog, vừa quản lý được chuyện trong công ty.
"Anh ăn ít quá." Suy nghĩ của Quý Minh Châu quay trở lại, cô không nhịn được hỏi, "Nhanh như vậy đã ăn xong rồi?"
Cứ như vừa mới bắt đầu, đã ăn xong.
"Nhanh?" Giang Tịch hờ hững liếc cô một cái.
Sau đó giọng điệu của anh rất tự nhiên, giống như đang nói cô là người trời sinh ăn nhiều, "Đúng là không bằng cô, đừng ngại, cứ ăn nữa đi."
Đũa của Quý Minh Châu ngay lập tức rơi xuống.
....
Vẫn phải nói rằng, "con ngựa" Giang Tịch này, rất là mạnh mẽ.
Gần đến giờ diễn ra buổi gặp mặt, anh đi tới phòng ngủ của Quý Minh Châu, chọc vào mặt cô đến khi nào tỉnh dậy mới thôi.
Có lẽ vì đang ngủ mà bị đánh thức, trên đường đi Quý Minh Châu mang một bộ dáng mệt mỏi, không nói lời nào.
Mãi cho đến khi xe đỗ trong tầng hầm, Quý Minh Châu mới hoàn hồn.
"Cảm ơn anh, tôi đi đây."
Cô mở gương trong xe ra, thấy người trong gương sáng sủa và xinh đẹp, trạng thái vô cùng hoàn hảo, lúc đó mới thấy hài lòng rồi bước xuống.
"Uống ít rượu thôi." Giang Tịch nhàn nhạt dặn dò.
Quý Minh Châu lúc này đã xuống xe, từ ngoài nhìn qua cửa kính xe đã bị kéo lên một nửa.
"Hả, anh vừa nói gì?"
Gió mùa đông lạnh lẽo thổi vào qua khe cửa, xuyên qua người như thấu xương.
Giọng nói của Giang Tịch bị gió át mất, cô không nghe rõ lắm.
"Không có gì."
Câu này Quý Minh Châu lại nghe rõ.
...
Từ tầng hầm đi lên sảnh của Hoa An Đình Thành không tốn bao nhiêu thời gian.
Thực ra, cô đã tới Hoa An Đình Thành rất nhiều lần.
Cô của cô, Quý Khả Khanh —— em gái duy nhất của Quý Thiếu Ngôn, kết hôn với người nhà họ Thẩm, chủ của Hoa An Đình Thành.
Trên đường đi, cô sải bước tự tin, trở thành một khung cảnh thu hút người khác.
Còn chưa tới sảnh, đã có nhiều blogger đi tới bắt quàng làm họ.
Mặc dù Quý Minh Châu chưa bao giờ để lộ mặt trong vlog, nhưng trong profile có ảnh chân dung, khiến người ta kinh ngạc.
Lúc đó fans của cô đã cắt tấm ảnh đó ra, đăng lên internet.
Vì vậy, dù chỉ nhìn qua, cũng khiến các blogger nhận ra cô qua ảnh profile.
Vài người đi tới, ẩn giấu trong giọng nói một sự ngạc nhiên khi nhìn thấy con người thật.
"Cô Pearl, đúng là duyên số, bên ngoài cô xinh đẹp quá!"
"K-Tang vừa nói đó là cô, chúng tôi còn không tin."
"Đúng vậy, phải lấy bức ảnh kia ra so, tôi với Elia mới nhận ra."
Khóe miệng Quý Minh Châu hơi cong lên, đơn giản đáp lại.
Bình thường cô không quen mấy blogger này, thỉnh thoảng khi mở Weibo, cô chủ yếu vào đọc bình luận của fans chứ hầu như không tương tác với mấy người này.
Lần này cô đến đây, mục đích không phải để giao du, mà chỉ vì thích, hơn nữa là do cô thấy tò mò.
Tiến vào bên trong sảnh, các blogger lần lượt đi xung quanh, họ đã gặp nhau nhiều lần và có những mối quan hệ của riêng mình.
Người phụ trách quản lý bước lên bục nhiệt tình chào hỏi, sau đó giới thiệu đến tổng giám đốc công ty.
Quý Minh Châu nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy kiểu gặp mặt này khác xa với những gì cô tưởng tượng.
Sau khi vào sảnh sẽ nhìn thấy một bàn tiệc, ngoài những món ăn đã bày sẵn, còn có rượu vang trắng.
Hôm nay đến đây, tất cả đều là nữ, ánh mắt Quý Minh Châu ngưng lại, sau đó bình tĩnh ngồi xuống.
Nói là buổi gặp mặt, thà bảo rằng đi uống rượu còn hơn.
Sau khi vào tiệc, người phụ trách quản lý bắt đầu ba hoa 360 độ để tâng bốc tổng giám đốc công ty.
Tiếp đó chính là bài phát biểu vừa xàm xí vừa lê thê của ông tổng giám đốc, còn tệ hơn cả khi nghe cô giáo chủ nhiệm của Giang Tịch hồi học trung học nói.
Quý Minh Châu hầu như không động đũa, cũng không nghe người bên cạnh mời cô uống rượu.
Giám đốc công ty nhìn cô cười nhạt, đi qua vài người rồi nâng ly rượu về phía cô, mặt đỏ bừng vì uống nhiều, "Em gái Ngọc Trai nhỏ không uống vài ly à?"
"Tôi có nước trái cây." Quý Minh Châu chỉ vào ly nước cam còn đầy trước mặt, nói thêm, "Tôi không có anh chị em ruột thịt trong nhà, tốt nhất ông nên gọi tôi là cô Pearl."
Ngay khi cô nói xong, các blogger xung quanh đã nhìn sang.
Giám đốc công ty thu lại nụ cười, giọng nói hơi cao lên, "Ngọc Trai nhỏ rất có cá tính, rất thú vị."
"Chỉ là, nếu muốn ký được hợp đồng thì phải nghe lời công ty, xù lông như vậy không tốt nha." Ánh mắt của giám đốc nhìn lên mặt cô, có ý riêng.
Khóe miệng Quý Minh Châu hơi nhếch lên, "Xin lỗi, tôi không có ý muốn ký cái gì cả."
Khuôn mặt giám đốc ngay lập tức chìm xuống, "Tôi nói thật, mặc dù chúng tôi không phải công ty lớn, nhưng cũng có chút tiếng tăm trên thị trường. Chỉ cần chúng tôi để mắt đến là sẽ được nâng đỡ, các giới hạn của công ty thì nói sau, không mất nhiều thời gian."
Người phụ trách quản lý cũng đang nói chuyện haha, đứng một bên thuyết phục.
Quý Minh Châu vẫn giữ dáng vẻ điềm đạm, nhưng trong lòng cô đã đem người này quẳng xuống sông Hoàng Hà, không thèm khách sáo.
Thái độ và giọng điệu có vẻ cao siêu như thế làm cô thấy nực cười.
Quý Minh Châu vẫn không có phản ứng, hàng mi dài cong vút khẽ rủ xuống.
Thoạt nhìn rất đẹp, động lòng người, nhìn kỹ thì đúng là trời sinh cực phẩm.
Bầu không khí ngừng lại, giám đốc công ty lại thấy ngứa ngáy không xuống nước được, chuẩn bị nổi giận, thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, bên trong còn chưa trả lời, người ở ngoài đã đẩy cửa ra, bước vào.
Người đàn ông thì thầm vào tai giám đốc, sau đó —— Quý Minh Châu thấy giám đốc công ty nhìn cô với ánh mắt khó tin.
Sau khi người đàn ông đó đi, giám đốc công ty bưng ly rượu, trên mặt nở nụ cười, chất đống các biểu cảm lấy lòng, "Cái này... cô Pearl, để tôi mời cô một ly."
Quý Minh Châu thản nhiên đáp lại, tất cả sự chú ý đều tập trung vào người đàn ông vừa mới bước vào cửa kia.
Không biết vì sao, cô lại thấy người đàn ông đó trông rất quen.
Hết chương 5.