Edit: Phương Uyên
"Nghĩ nhiều rồi."
Giang Tịch vừa dứt lời, nhanh như chớp, dứt khoát cúp máy.
"Bíp bíp" ——
Trong loa chỉ còn tiếng báo máy bận.
Tốc độ nhanh như vậy làm cô không kịp trở tay.
Quý Minh Châu cầm điện thoại để xa ra một chút, nhướng mày nhìn giao diện cuộc gọi trên màn hình.
Được lắm, dám cúp máy.
Ngay cả một câu hỏi thăm cũng chưa kịp nói, đúng là Giang Tịch.
Vừa rồi cô đi nghĩ Giang Tịch vẫn còn ở dưới tầng hầm để xe làm gì không biết.
Giờ còn dám ngắt máy với cô.
Một ngày nào đó! Quý Minh Châu! Nhất định phải để Giang Tịch! Quỳ dưới chân rồi hát vang bài ca chiến thắng!
Quý Minh Châu ném điện thoại sang một bên, không để ý đến nó nữa.
Quý Minh Châu không quan tâm, nhưng Liên Đường đã nghe rõ cuộc nói chuyện vừa rồi, cái gì mà "Điều tra", rồi "Hoa An Đình Thành", "Vẫn đang chờ", "Tầng hầm để xe."
Nhiều thông tin như vậy, cuối cùng Liên Đường cũng xâu chuỗi lại.
"Giang Tịch vừa gọi à?"
"Ừ hứ." Quý Minh Châu nhỏ giọng đáp lại, cô ngả người vào ghế, cả người buông lỏng.
"Giang Tịch đến đón mày à?"
"Không phải."
"Nhưng tao nghe thấy!"
"Mày đúng là thính như mèo, còn có cái gì mà mày không nghe được không?" Quý Minh Châu cầm điều khiển lên, đổi kênh, "Nói chung là... Không phải."
Nói đến đây, Quý Minh Châu suy nghĩ một lúc.
Vừa mới nghe được nhiều tạp âm ở đầu dây bên kia, giờ này Giang Tịch không ở Bách Duyệt, cũng không ở công ty, chắc đang ngoài đường.
Trời mới biết anh gọi điện đến làm gì.
Liên Đường không bỏ cuộc, tiếp tục nói, "Nhưng mà tao thấy mày nói cứ như đang hờn dỗi, gì mà "Anh điều tra à", hahahaha giống mấy phim phim tình cảm xàm xí, mày ở ngoài vui chơi sung sướng xong rồi khó chịu với ông chồng đang bận rộn ở nhà ý."
Quý Minh Châu không nói nên lời, "Liên Tiểu Đường, sao mày nói nhiều thế, nhắc đến Giang Tịch làm gì? Anh ta đút lót cho mày nhiều lắm không?"
Liên Đường quay mặt đi, tiếp tục chuyển kênh, mắt không nhìn cô, giọng nói thấp hơn trước, "Tiểu Bát, không nhắc đến mấy cái khác, quanh đi quẩn lại nhiều năm như thế, từ cấp ba đến bây giờ, mày với Giang Tịch cũng coi như là duyên phận, chẳng nhẽ mày không có cảm giác gì à?"
Quý Minh Châu sang Úc, học ở đại học Melbourne, Giang Tịch sang Mỹ, học đại học Colombia.
Tuy hai người không ở cùng một thành phố, nhưng cũng chưa từng cắt đứt quan hệ.
Hồi đó, Giang Tịch ra nước ngoài trước, Quý Minh Châu đi sau, một đống lời đồn liên quan đến hai người lan ra.
Bây giờ, Quý Minh Châu về nước trước, Giang Tịch về sau, lại thêm nhiều lời đồn nữa được lan ra.
Quý Minh Châu nhìn chằm chằm vào sàn nhà bằng đá cẩm thạch nhẵn bóng, không biết cô đang nghĩ gì, một lúc sau cũng không dời mắt, "Chắc là vì đính hôn, nên coi như là có duyên nhỉ?"
"Đương nhiên là tính rồi, nhưng mà cũng phải nói, hai người xứng đôi ghê, hôm đó mày đi ra nước ngoài, tao chạy đến nhà mày khóc bù lu bù loa lên, chú Quý dở khóc dở cười, làm bố tao mất mặt, tí thì đập cho tao một trận."
Tuổi trẻ bồng bột, thanh xuân đang mơn mởn, đột nhiên phải chia xa, hồi đó chỉ cảm thấy giống như bầu trời sập đổ.
Lúc đấy đúng là vừa trẻ con vừa ngu si, Liên Đường nghĩ lại thấy buồn cười, dù sao Quý Minh Châu cũng không phải một đi không trở lại, mà cô cứ như sắp sinh ly tử biệt.
Nhắc đến Quý Thiếu Ngôn, Liên Đường nhớ lại chuyện mà ông đã nhờ cô, "Tao nghĩ là chú Quý thích Giang Tịch lắm, coi như là ván đã đóng thuyền."
"Thế lúc đấy mày khóc bao lâu?"
"... Đây là vấn đề chính à?"
Những hồi tưởng về quá khứ khó khăn lắm Liên Đường mới dám nhớ lại, bây giờ, sau khi nghe xong câu của Quý Minh Châu, tất cả lại tan thành mây khói.
...
Buổi tối, Liên Đường đưa Quý Minh Châu về nhà họ Quý, cô thò đầu ra cửa xe, "Đám người kia nghe được tin mày về nước đã muốn gặp, hôm nào hẹn nhau đi?"
"Được, có những ai?"
"Có bọn Tiêu Dịch, Trình Chí." Liên Đường dừng lại, nói thêm, "Khả năng còn có cả vị hôn phu của mày á ~"
Quý Minh Châu bị giọng điệu đê tiện của cô chọc cười, trực tiếp cầm túi xách đập về phía Liên Đường, nhưng tốc độ phản ứng của người kia cực nhanh, dễ dàng né được chiêu của cô.
"Mày có trốn thì trốn mau đi." Quý Minh Châu không lôi kéo nữa, không biết nghĩ đến điều gì, lại đi đến cửa sổ xe, hơi cúi người, cười rất tươi, "Nhưng mà có mấy người như thế thì buồn lắm, để tao gọi thêm anh họ tao nhé?"
Lời này vừa nói ra, đúng là một chiêu giết chết.
Liên Đường nghiêm chỉnh ngay lập tức, lắp bắp nói, "Anh... Anh họ nào?"
"Thẩm Khoảnh."
Sau khi cô của Quý Minh Châu, Quý Khả Khanh gả vào nhà họ Thẩm, bà sinh được hai người con trai, con trai cả Thẩm Khoảnh làm chính trị, con trai út Thẩm Cẩn làm kinh doanh, hai người quản lý tập đoàn Thẩm thị và công ty giải trí Nhất Thiên.
Mấy năm nay Thẩm Khoảnh làm việc ở Ngân Thành, thỉnh thoảng có đến nhà họ Quý thăm hỏi.
Liên Đường nghe được lời này, hít sâu một hơi, "Thôi không cần!"
Cô nhanh chóng khởi động xe, chiếc xe lao như tên bắn vào màn đêm, "Tao đi đây!"
Quý Minh Châu còn định trêu tiếp, mà nhìn bộ dáng cô như đang thấy kẻ thù, bỗng thấy buồn cười, hơi hét lên, "Đi thong thả nha, chú ý an toàn."
Nhìn thấy xe của Liên Đường dần khuất đi, Quý Minh Châu mới đi vào nhà.
Không ngờ hôm nay Thư Ngọc Hoa lại không có ở đây, mà tự nhiên Quý Thiếu Ngôn, người rất ít khi về nhà, lại ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách.
Dáng người dài dong dỏng, khuôn mặt tuấn tú vùi sau tờ báo.
"Bố!" Quý Minh Châu lúc này rất vui.
Cô theo thói quen gọi từ trước cửa, cởi giày rồi đá lộn xộn, sau đó nhào tới, ôm lấy khuỷu tay của Quý Thiếu Ngôn.
Thím Lý từ trong bếp đi ra, nhìn cảnh này bỗng thấy vui mừng, bà cúi người xuống rồi xếp lại giày cho ngăn nắp.
"Sao con về muộn thế?" Quý Thiếu Ngôn đặt tờ báo xuống, nhìn sang.
"Chiều con đi dự một buổi gặp mặt, tối đi chăm sóc da với Liên Đường, xong rồi nó đưa con về."
Quý Minh Châu nói đến đây, mới nhìn thấy tách trà trước mặt Quý Thiếu Ngôn, khói đã bay hết, chứng tỏ ông đã ngồi đợi rất lâu.
"Hả? Sao bố biết hôm nay con về?"
Cô nghĩ là Quý Thiếu Ngôn không về nhà như mọi lần nên không báo trước. Với lại cô cũng chỉ về lấy ít đồ, nhà của mình mà, cần gì phải báo.
"Ừ, Giang Tịch gọi bố, bảo tối nay con về nhà." Quý Thiếu Ngôn ôm chặt cô, "Sao con mới ở Bách Duyệt có một ngày mà đã về rồi?"
Vừa dứt lời, Quý Thiếu Ngôn hơi nhướng mày, nói ra suy nghĩ của mình, "Hai đứa cãi nhau à?"
"Không phải, con về lấy đồ thôi." Quý Minh Châu xoay xoay bả vai, "Bố, nhà của con, con không về được à?"
"Ý bố không phải thế." Quý Thiếu Ngôn nhéo mũi cô, nhìn gương mặt của con gái giống y hệt người vợ đã khuất, ông cảm thấy hơi buồn, "Muộn rồi, con lên ngủ đi."
"Không, con chưa buồn ngủ."
Quý Thiếu Ngôn đành hết cách với cô, nhưng đột nhiên ông nhớ ra gì đó, liền nói, "Mấy ngày nữa là đến tiệc Trăng rằm nhà họ Tống đấy, con đừng quên."
"Rồi, rồi, con biết rồi." Quý Minh Châu còn định nói chuyện với Quý Thiếu Ngôn thêm một lúc nữa, nhưng nghe ông lại nhắc đến chuyện này, đành đi nhanh lên tầng.
...
Tiệc Trăng rằm chỉ còn vài ngày nữa.
Ngày hôm sau Quý Minh Châu lại về khu biệt thự Bách Duyệt, thoắt cái đã qua mấy ngày, đành phải đi chọn đồ để thay mặt nhà họ Quý dự tiệc.
Sau khi vợ Quý Thiếu Ngôn qua đời, ông thường xuyên đi công tác ở nước khác và bận rộn quanh năm, nên việc này đành nhờ cô.
Bữa tiệc này, Giang Tịch cũng sẽ đi, chỉ là hai người không đi cùng nhau.
Kể từ tối hôm đó, Giang Tịch lại bắt đầu bận bịu, mỗi ngày thường đi sớm về khuya, anh và Quý Minh Châu khó có thể gặp nhau.
Nhà họ Tống ở phía nam thành phố là thông gia với nhà họ Thiên, hai vợ chồng tình cảm cũng khá tốt, không bao lâu sau thì có con, bữa tiệc này coi như là trọng đại, những gia đình giàu có được mời đến, mọi người đều mong có thể kiếm được mấy mối quan hệ có lợi cho doanh nghiệp của họ, nên không ai muốn bị mất mặt.
Quý Minh Châu đến hơi muộn một chút, lúc đó tiệc rượu đã kết thúc, rồi đến bữa tối. Trên sàn nhảy có rất nhiều người, dù ánh đèn và tiếng nhạc du dương, nhưng không gian vẫn hơi trầm lắng.
Cô nói chuyện với một vài người chú bác mà cô biết khi còn nhỏ, sau đó từ trong đi ra.
Màn đêm buông xuống, đài phun nước bên ngoài sảnh tiệc kêu róc rách.
Quý Minh Châu hơi nâng cao chén rượu, cổ tay mảnh khảnh lắc nhẹ, cô hơi nghiêng mặt sang, cúi đầu nghe mấy vị phu nhân bên cạnh nói chuyện, khóe miệng nở một nụ cười, như thế cô đang lắng nghe một cách chăm chú.
"Minh Châu à, từ ngày con về nước, đầy là lần đầu tiên bác nhìn thấy con."
"Đúng vậy, không biết bận bịu cái gì, mà cả ngày không thấy đâu."
"Tình Tình nhà bác muốn hẹn con đi chơi, bảo cùng đi xem triển lãm, mà không gặp được con."
Mấy vị phu nhân ăn mặc duyên dáng và sang trọng, trên mặt trang điểm khéo léo, bà một câu tôi một câu, rõ ràng nói không nhanh, nhưng nghe cực kỳ mạch lạc và trôi chảy, như thể đã được luyện tập từ trước.
Quý Minh Châu không nói một lời nào, miệng vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt, cô chỉ đáp lại vài lời "Vâng" hoặc là gật đầu —— cứ thế kéo dài cuộc trò chuyện mặc dù không có sự xuất hiện của nhân vật chính trong đó.
Không biết đã bao lâu trôi qua, nhưng những người phụ nữ này vẫn đang cố gắng nói chuyện với nhau. Ai mà không biết con trai trưởng nhà họ Quý chiều con gái, giờ này họ chỉ muốn tiếp cận thôi.
Quý Minh Châu vẫn một bộ dáng thanh lịch, đứng im không động đậy.
Cô không tìm cớ để chuồn đi cũng tại buồn chán.
Cho đến khi Liên Đường tìm thấy cô ở bên ngoài, đi tới vài bước, nói vài câu với đám phu nhân kia, dễ dàng dẫn người đi.
Hai người cùng nhau bước vào sảnh tiệc, Liên Đường quay đầu nhìn đám phu nhân đằng sau nói, "Không phải bình thường mày ghét nghe nhất là người khác lải nhải sao, vừa còn đứng một chọi năm. Chờ đã... Một chọi năm không phải là vấn đề, mà là một nhóm các bà dì lớn tuổi mới là vấn đề."
"Tại tao chán nên kệ thôi, giờ chỉ muốn về nhà ngủ một giấc." Quý Minh Châu hai mắt vô hồn, không biết nhìn đi đâu.
"À thế à, ngủ với ai?" Liên Đường lại vặn vẹo chủ đề một lần nữa.
"Ngủ một mình!" Quý Minh Châu đổi một ly rượu, "Mày nên cân nhắc đi mua máy trợ thính đi chứ nhỉ? Dạo này tao thấy mày cứ như bị điếc, nghe một đằng nói một nẻo."
"Biến đi." Liên Đường hờ hững nói, ánh mắt dừng lại ở một nơi, mãi không thấy nhúc nhích, cứ như bị keo dính chặt.
Một lúc sau, Liên Đường vẫn chưa trở lại trạng thái ban đầu.
"Gì thế?"
Quý Minh Châu thấy ngạc nhiên, đi lên trước hai bước, nhìn theo ánh mắt của Liên Đường.
Cuối bàn tiệc dài được ngăn cách bởi một hàng rào bên trên điêu khắc nửa vầng trăng với hoa văn tinh xảo, cứ thế nối nhau.
Vây quanh đó là một đám thanh niên trẻ tuổi.
Bên cạnh còn có một chiếc ghế sofa bọc da êm ái, nhưng không có ai ngồi trên đó. Dù trong phòng có sôi nổi đến đâu, vẫn luôn có một chỗ yên ắng.
Có rất nhiều gương mặt quen thuộc bên trong đám thanh niên này, hầu hết là những người thừa kế của gia tộc.
Giang Tịch cầm ly rượu trong tay, thân dài như ngọc, khuôn mặt góc cạnh lạnh nhạt nhưng vẫn hấp dẫn những người khác tới bắt chuyện.
Cửa sổ trong sảnh tiệc phản chiếu ánh sáng của đèn chùm kim cương bên trên lên mặt anh, tựa như cây bách tùng mạnh mẽ dưới tuyết.
Lúc buổi tiệc bắt đầu cũng không thấy Giang Tịch đâu, có lẽ là mới đến.
Quý Minh Châu còn chưa rời mắt, chiếc điện thoại trong túi đã vang lên, "Ting" một tiếng.
Cô định thần lại, mở ra xem thì thấy Giang Tịch nhắn tin đến.
Chờ tôi ở cổng phụ, rồi cùng đi.
Đây là cuộc nói chuyện đầu tiên giữa hai người trong mấy ngày qua.
Giang Tịch đã chủ động mời, xe miễn phí như thế thì tội gì không đi.
Quý Minh Châu nhấp một ngụm rượu, trả lời ——
Ồ ~ Được thôi.
...
Bữa tiệc Trăng rằm kết thúc rất nhanh, dù sao cũng phải lo cho gia chủ, con trai tuổi còn nhỏ, không chịu đựng được lâu.
Liên Đường vừa mới bước vào sảnh tiệc, đã không thấy người đâu.
Quý Minh Châu nhắn cho cô một tin hỏi xem tí ai đón về, sau khi nhận được câu trả lời vừa ý, mới yên tâm mà đi đến cổng phụ.
So với cổng chính, lối này yên tĩnh hơn và cách biệt hoàn toàn với sự náo nhiệt bên ngoài.
Cô chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, choàng lấy thân hình mảnh mai, đứng trong gió một lúc đã thấy hơi lạnh.
Quý Minh Châu đợi rất lâu mới thấy một chiếc xe đang đến gần, từ từ dừng lại trước mặt cô.
Cô không biết biển số xe này.
Người tài xế bước xuống xe, cung kính mở cửa ghế sau cho cô.
Thấy Quý Minh Châu hơi nghi ngờ, tài xế chậm rãi nói, "Cô Quý, Giang thiếu gia nhờ tôi đưa cô về."
Đúng lúc này, một tin nhắn khác hiện lên trên màn hình điện thoại ——
Xin lỗi, ở công ty có việc, tôi bảo tài xế đưa cô về.
Hết chương 7.
---------------------------------------------------
Mình muốn hỏi ý kiến mọi người một xíu, mọi người thấy xưng hô "mày-tao" giữa bạn bè với nhau có hợp lý hông? Tại vì nhân vật trong truyện cũng trưởng thành rùi ý, nhưng mà đều thân nhau từ cấp 3 nên mình tính để như vậy cho có vẻ thân thiết. Nếu có ý kiến nào hay hơn thì mọi người gợi ý cho mình nha ^^