Hạ Diễn hôn mê hơn mười ngày, khi lạnh khi nóng lúc tỉnh lúc mê, ước chừng nửa tháng sau mới từ Quỷ môn quan trở về. Vừa mở mắt đã thấy lão tướng quân giống như tượng điêu khắc ngồi ở trong trướng, sắc mặt tái nhợt, dường như đã rất nhiều ngày không ngủ.
Trong trướng ngoài trướng mọi người đều một trận kích động: “Công tử đã tỉnh lại! Không sao nữa rồi!”
Hai vai Hạ Chương sụp xuống, tay phải đè chặt trán giống như đang kiềm chế, không bao lâu liền thấy hai hàng nước mắt chậm rãi chảy ra.
Đại phu đi theo quân nói: “May mắn kiếm kia không tổn thương đến *phế phủ, công tử hồng phúc tề thiên, tỉnh lại chính là không còn gì đáng ngại nữa, tĩnh dưỡng một tháng là tốt rồi.”
(Phế phủ: nội tạng)
Môi Hạ Diễn như muốn bốc cháy, nói ngắn gọn vài câu với Hạ Chương, cả người đau đớn cắn răng.
Hạ Chương từ trước đến nay không biểu lộ cảm xúc trước mặt nhi tử và các tướng lĩnh, lúc này xoa mặt một cái: “Tỉnh lại là không sao rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta còn có chuyện quan trọng cần bàn bạc.” Nói xong ông thu lại tâm tình, dẫnngười rời đi.
Mọi người trong trướng đều lui ra ngoài để Hạ Diễn nghỉ ngơi, chỉ còn hai tiểu binh ở lại hầu hạ. Sức lực Hạ Diễn không thể tiếp tục chống đỡ được nữa, suy yếu nằm xuống ngủ hơn nửa ngày.
Lúctỉnh lại, tinh thần của y cuối cùng đã khôi phục chút ít, thuận miệng hỏi: “Lạc Khiêm đâu?”
Một tiểu binh nhanh chóng nói: “Tướng quân kêu chúng ta hầu hạ công tử, công tử muốn gì có thể nói cho chúng ta.”
Hạ Diễn bất giác nhíu mày: “Gọi Lạc Khiêm tới đây.”
Hai tiểu binh nhìn nhau một cái, trong ánh mắt đều có chút co quắp. Một người khác rốt cuộc nói: “Thủ hạ đi tìm Lạc thị vệ.”
Thời gian tìm ước chừng hai nén hương, Lạc Khiêm rốt cuộc đi vào trong trướng.
Vừa rồi Hạ Diễn đã kêu tiểu binh mang nước ấm đến, thấy Lạc Khiêm tới liền để cho bọn họ lui ra ngoài, đóng kỹ màn trướng lại. Lạc Khiêm đã quen hầu hạ Hạ Diễn, cúi đầu không nói lời nào, giúp Hạ Diễn cởi quần áo, lộ ra thân thể dày đặc vết thương.
Hạ Diễn đau đến cắn răng, thấp giọng hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Sáng sớm lúc đang luyện trong đội ngũ thì nghe nói công tử tỉnh lại.” Lạc Khiêm cười nói.
Hạ Diễn cũng khẽ cười cười: “Còn tưởng rằng nếu ngươi biết sẽ chạy như bay đến gặp ta chứ.”
Lạc Khiêm dùng vải sạch dấp nước nhẹ nhàng chà lau nơi không bị thương cho Hạ Diễn.
Hai người không nói lời nào, Lạc Khiêm băng bó lại vết thương cho Hạ Diễn, đỡ y nằm xuống. Hạ Diễn lại thuận miệng nói: “Muốn ăn cháo.”
“Ta đi lấy cho công tử.”
Không bao lâu, Lạc Khiêm bưng tới một chén cháo nóng, dùng thìa đút cho Hạ Diễn, buổi tối thì trải chăn đệm nằm dưới đất, ngủ ở bên cạnh Hạ Diễn.
Lúc này Hạ Diễn liền cảm thấy Lạc Khiêm có điểm không thích hợp, nhưng nếu muốn y nói cụ thể không thích hợp ở điểm nào thì thực sự nói không ra. Thời gian dưỡng thương y lên cơn sốt, choáng đầu là chuyện mỗi ngày, bản thân y còn chưa lo xong, cũng đành tạm thời không có thời gian quản.
Sau khi y hoàn toàn khỏe lại mới biết được những ngày hôn mê kia, Hạ Chương và Phong Dương đã hạ lệnh phóng hỏa đốt núi Lục Lâm.
Trong vòng phạm vi hơn mười dặm đều bị thiêu thành tro tàn, khắp nơi đều có thi thể quân Lục Lâm đen như than cháy.
Phóng hỏa đốt núi loại sự tình này quá tàn nhẫn, dễ hao tổn dương thọ, chọc cho người người căm hận, Hạ Diễn cảm thấy rất không ổn. Nhưng mà việc đã đến nước này, nghĩ quá nhiều cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, vì vậy đại quân Hoàng Triều coi như đã diệt quân Lục Lâm, khải hoàn quay trở về Bồ Tân quan.
Quân Lục Lâm chết không còn một mống, Hoàng Đế vô cùng vui sướng.
Có điều đây cũng là thắng lợi trong dự liệu, Hạ Chương không thăng quan tiến tước, ngược lại Hạ Diễn giết giặc trong đó có một tên là thủ lĩnh quân Lục Lâm khiến cho Vương Mãng chú ý.
Hạ Diễn tuổi trẻ tài cao, lại giết địch có công, nghe nói sau đó Vương Mãng hết sức vui mừng, đề y làm Thiên Tướng Quân, gia phong Hiên Bắc hầu.
Cuộc sống rốt cuộc lại khôi phục những ngày điềm đạm như xưa.
Hết thảy đều như cũ, những thay đổi lúc trước không lưu tâm rồi lại dần dần rõ ràng. Hạ Diễn cảm thấy thái độ của Lạc Khiêm đối với y đã có chút khác biệt. Thời điểm cần hầu hạ vẫn săn sóc chu đáo như cũ, lúc luyện kiếm cũng không chút nào giữ lại, thế nhưng vẫn thiếu thứ gì đó.
Không bao giờ ở ngoài cửa sổ y bắt chước tiếng dế kêu nữa.
Cũng sẽ không nửa đêm canh ba chạy tới trên giường của y, chen vào cùng nhau ngủ.
Càng không ôm sách cầu y giải thích, nước tới chân mới nhảy học thuộc lòng.
Ngay cả Ngô tiên sinh cũng nói gần đây Lạc Khiêm rất chăm chỉ ham học, mặc dù còn cách đối tượng đáng để bồi dưỡng rất xa, nhưng ít nhất sau này cũng sẽ không mù chữ.
Những việc này vốn đều là chuyện tốt, bên tai Hạ Diễn cũng yên tĩnh hơn nhiều, không có gì cần phải phàn nàn cả. Thế nhưng y mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa hai người tựa như cách một tầng bức tường, chỉ còn lại xác chủ tớ, bên trong căn bản là trống rỗng.
Nghĩ đi nghĩ lại, đều là sau khi mình bị thương mới xảy ra vấn đề.
Y không hiểu, bản thân ngày đó không để ý an nguy của mình xả thân cứu hắn, đến cùng là sai ở điểm nào?
Hôm nay Hạ Diễn ở trong thư phòng luyện chữ, thuận miệng lên tiếng: “Lạc Khiêm, dâng trà.”
Chợt nhớ ra Lạc Khiêm không có ở đây.
Chức trách của thị vệ là bảo vệ chủ tử đi ra ngoài, y ở trong thư phòng kín cổng cao tường luyện chữ, vốn không có chuyện gì cần tới thị vệ.
Ngoài cửa, một tiểu tư vội vàng bưng khay trà chạy vào.
Hạ Diễn có chút buồn bực ném bút. Dù thế nào y cũng là chủ tử, cả ngày tìm thị vệ của mình tìm không thấy, chẳng lẽ lại còn muốn mỗi lần cần đến đều phải kêu người đi gọi thì hắn mới xuất hiện?
Y cũng nói không ra được “Ngươi chờ ở bên cạnh chờ ta tùy lúc ta cần có việc” loại lời này.
Trước kia thời điểm y luyện chữ, tiểu tử kia ở bên người miệng không ngừng nói đẹp mắt. Hạ Diễn biết rõ hắn mượn cơ hội lười biếng, đuổi hắn đi đọc sách luyện chữ, hắn cũng lề mà lề mề không chịu đi, bước một bước thì quay đầu ba lần, tội nghiệp giống như là muốn mạng của hắn vậy.
Nhưng bây giờ thì không hề bám dính y nữa.
Biểu hiện của Lạc Khiêm thật sự có điểm không thích hợp.
Hạ Diễn suy nghĩ một hồi, quyết định ra tay răn dạy hắn. Vì vậy tối hôm đó y chuẩn bị rượu và thức ăn ngon trong gian phòng mình, kêu người gọi Lạc Khiêm tới.
Tiểu tử này nói không chừng trong lòng có tâm sự, đêm nay *ngồi kề đầu gối đem lời nói thông suốt, sẽ không còn vấn đề gì nữa.
(Ngồi kề đầu gối: ngồi rất gần. Người thời xưa ngồi trên mặt đất hoặc ở trên giường, hai người ngồi đối diện với nhau, đầu gối kề sát. Hình dung thân thiết trò chuyện tâm sự chuyện trong lòng.)
Lạc Khiêm hình như đang luyện võ, lúc đi vào cửa trên người còn một tầng mồ hôi mỏng: “Tướng quân gọi ta?” Nói xong lau trán đi tới, thấy rượu và thức ăn bày kín trên bàn thì hơi sửng sốt.
Hạ Diễn chỉ vào ghế đối diện nói: “Ngồi xuống đi, đêm nay chúng ta uống vài chén.”
Lạc Khiêm cúi đầu: “Tướng quân có việc phân phó ta là được. Ta uống rượu không giỏi, từ trước tời giờ không uống.”
Ngữ khí Hạ Diễn vẫn dịu như cũ: “Ngươi cũng sắp mười bảy rồi, cho tới giờ ta vẫn chưa từng uống rượu với ngươi. Ngồi xuống đi, đêm nay chúng ta hảo hảo nói chuyện.”
Lạc Khiêm lại từ chối nói: “Ta chính là không uống…”
Lời còn chưa dứt, giọng nóiHạ Diễn lập tức trầm xuống: “Bảo ngươi uống thì ngươi cứ uống.”
Thanh âm của y cũng không cao, Lạc Khiêm thế nhưng lại nhanh chóng bưng chén rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch. Mùi rượu trùng kích lên mũi lên óc, cay đến mức lập tức khiến hắn trào nước mắt, che hai mắt một hồi lâu mới mở ra nhìn về phía Hạ Diễn.
Sắc mặt Hạ Diễn vẫn âm trầm như trước, Lạc Khiêm không dám tiếp tục dựt lông trên đầu hổ, lập tức bưng chén rượu lên tự rót đầy cho mình, xong lại rót thêm một chén.
Hai chén vào bụng, nét mặt Hạ Diễn vẫn không thay đổi, Lạc Khiêm lại vội vàng uống tiếp một chén nữa.
Lúc này hắn cay đến nỗi nước mắt chảy không ngừng, rượu xông lên đầu, cả người đều có điểm ngây ngốc: “Tướng quân, ngươi kêu ta đến có chuyện gì?”
Hạ Diễn kéo vai hắn một cái, Lạc Khiêm ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hạ Diễn đi thẳng vào vấn đề, ngữ khí dịu đi hỏi: “Lạc Khiêm, gần đây có phải ngươi có tâm sự hay không?”
Hỏi những lời này xong, Lạc Khiêm buồn khổ ngồi một lát, thế nhưng không trả lời Hạ Diễn, ngược lại chậm rề rề rót đầy chén rượu của mình, cúi đầu xuống lại uống một chén.
“Nếu có tâm sự, ngươi có thể hàn huyên một chút với ta.”
Lạc Khiêm như con trai ngậm miệng, vẫn cúi đầu không nói lời nào, một chén lại một chén tự rót tự uống.
Hạ Diễn thấy hắn bộ dáng như thế này có chút không vui, đưa tay đoạt chén rượu trong tay hắn: “Đừng uống nữa, có chuyện gì hảo hảo nói.”
Rượu này ngấm rất mạnh, Lạc Khiêm bị đoạt chén rượu, cả mặt đỏ hồng ngơ ngác nhìn y, dường như ý thức đã mơ hồ, thân thể cũng không vững, lắc lư lảo đảo nghiêng về một bên.
Hạ Diễn vội vàng đỡ hắn, để hắn dựa vào vai của mình, thế nhưng trong lòng cũng tức giận: “Lạc Khiêm, ngươi đến cùng là xảy ra chuyện gì?”
Lạc Khiêm cúi thấp đầu, lại muốn thò tay đoạt chén rượu.
Hắn ba phen mấy bận không chịu nói nói thật, Hạ Diễn kìm hai cổ tay hắn không cho lộn xộn, cũng thật sự nổi giận: “Lạc Khiêm, chúng ta từ nhỏ đã ở chung một chỗ, cho tới giờ ta chưa từng có điểm có lỗi với ngươi. Trước đó vài ngày coi như là ta có chỗ không đúng, chí ít cũng cứu được mạng của ngươi. Mấy ngày nay ngươi đối với ta loại thái độ này khiến cho người thất vọng cực kỳ.”
Lạc Khiêm vẫn không chịu mở miệng, Hạ Diễn cười lạnh một tiếng: “Ta cũng đã suy nghĩ minh bạch, có lẽ lớn lên rồi không muốn hầu hạ ta. Ta thấy thế này đi, từ nay về sau ngươi vào quân nhậm chức, *trời cao mặc chim bay, không cần chờ ở bên người ta nữa.”
(ví von trong trời đất rộng lớn, có thể tự do phát huy năng lực.)
Cũng không biết Lạc Khiêm có nghe hiểu hay không, thế nhưng ngay lập tức nóng nảy: “Tướng quân không cần ta nữa, muốn để ta đi?”
“Không phải là ngươi muốn đi sao?”
Lạc Khiêm phốc một tiếng rào rào rơi nước mắt, một chữ cũng không nói.
“Khóc cái gì?”
Nước mắt Lạc Khiêm rơi càng lợi hại hơn, bặm môi nói: “Tướng quân, ta, ta sẽ trở nên mạnh mẽ, sẽ không làm vướng chân ngươi. Ngươi cho ta một cơ hội, ta sẽ trở nên mạnh mẽ cho ngươi xem. Tướng quân, tướng quân…” Một bên nghẹn ngào ở dưới mặt đất cam đoan, một bên cố gắng thu lại nước mắt: “Tướng quân, ngươi tin ta đi, cho ta thêm một cơ hội nữa…”
Hạ Diễn chỉ cảm thấy đầu tim đau đớn, đang muốn nói gì đó an ủi một chút, chợt thấy trong cổ áo của Lạc Khiêm lộ ra một góc vết roi. Hạ Diễn lập tức kéo y phục trên người Lạc Khiêm ra, chỉ thấy trước ngực trên lưng đều là vết roi đánh trọng thương, đan xen chằng chịt.
Vết roi cực sâu, chẳng những lúc ấy đánh đến tàn nhẫn, về sau tựa hồ cũng không xử lý tốt, dường như đã từng lở loét, vết sẹo lưu lại thấy mà *xúc mục kinh tâm.
(xúc mục kinh tâm: kinh sợ, đau đớn)
Hạ Diễn lúc này mới hiểu được Lạc Khiêm đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Lạc Khiêm lau nước mắt nói: “Tướng quân, trước kia ta chỉ biết ham chơi, sau này sẽ không như thế nữa. Sau này ta sẽ chỉ bảo hộ ngươi, tuyệt sẽ không để ngươi, để ngươi…”
Hạ Diễn không biết nên phản ứng như thế nào, thay hắn lau nước mắt: “Ngày đó căn bản không phải lỗi của ngươi.”
Lạc Khiêm bị ngón tay của y đụng một cái, toàn thân run rẩy, nước mắt càng giống như chuỗi hạt châu bị đứt rớt xuống: “Là lỗi của ta, tướng quân, tất cả đều là lỗi của ta.”
Nếu như Hạ Diễn không phải cứu hắn, nếu như hắn có thể sớm phát hiện sau lưng chính là quân Lục Lâm kia, nếu như hắn mặc kệ Phong Dương, tử thủ ở bên người Hạ Diễn…
Ba ngày quỳ gối trước trướng Hạ Diễn, trong đầu hắn không lúc nào không nghĩ đến chuyện nếu như này. Hạ tướng quân nói không sai, nếu như hắn có thể hữu dụng một chút, Hạ Diễn đã không bị người đâm xuyên thân thể.
Nếu như Hạ Diễn thật sự chết, hắn có đền mạng cũng không bồi được.
Hạ Diễn rốt cuộc biết được hắn vướng mắc ở điểm nào, nhẹ nhàng vuốt đầu Lạc Khiêm, ôm hắn vào trong ngực.
Lạc Khiêm nức nở trong ngực Hạ Diễn từ từ an tĩnh lại, hai tay vòng lấyeo Hạ Diễn
Một lát sau, Hạ Diễn ôm ngang hắn lên.
“Tướng quân, ngươi muốn ôm ta đi đâu?”
“Đi lên giường của ta, đêm nay ngươi ngủ cho tốt.”
——–
Quắn quéo quá trời ơi, ôn nhu công huhuhu =(((((