Hồn Phi Yên Diệt Chi Khê Ninh Thiên

Chương 45: Chương 45




Edit by An Nhiên

Thời điểm lại một lần nữa đi ngang qua con hẻm nhỏ vắng lặng kia, đang có đội quản lý trật tự đô thị đến đây đuổi người, mấy người ăn mày đều bị lôi kéo không khách khí.Gần đây hình như sắp tổ chức hoạt động mang tính quốc tế gì đó, vì bộ mặt thành phố mà suy nghĩ, một mảnh khu vực này đều phải nghiêm chỉnh sửa sang lại.”Đứng dậy, nhanh lên! Muốn ngủ thì đi chỗ khác ngủ!” Người trong đội trật tự đô thị vỗ người đánh thức, sáng sớm đã phải đi quét mấy con phố, hiển nhiên khẩu khí không tính là tốt.

Mạc Thanh đi qua bọn họ, nhìn thấy một bóng lưng đơn bạc ôm cái chăn dơ bẩn đứng lên, đầu tóc rối bù, mặt mũi nhem nhuốc, cánh tay phải uốn cong mất tự nhiên, chân trái cũng khập khiễng. Nghe nói có một bộ phận tội phạm thường đánh đập tiểu hài tử thành tàn phế, lại bắt bọn chúng đi ăn xin, nam tử này thoạt nhìn tựa hồ giống như khi còn nhỏ từng bị hành hạ.

Giữa trưa Mạc Thanh gọi cho mẫu thượng một cuộc điện thoại: “Mẹ, sinh nhật vui vẻ.”

Mẫu thượng đang chơi với cháu trai một tuổi, trong điện thoại đều là tiếng trẻ con khóc, tùy ý nói: “Ừ, vẫn còn chút lương tâm, nhớ rõ hôm nay là sinh nhật mẹ.” Lại dỗ cháu trai nói: “Gọi chú đi.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng bi bô tập nói: “Heo heo… A… Heo heo…”

Mạc Thanh cười nói: “Ai là heo nha? Anh của chú với chị dâu chú được không nào?”

“Bận quá.” Âm thanh mẫu thượng nghiêm chỉnh lại, “Gần đây vẫn tốt chứ? Mấy hôm trước mẹ đi gặp đại sư, ông ấy nói dạo này con phải chú ý an toàn.”

Đại sư, đó là bằng hữu của mẫu thượng, cũng là thầy bói lấy việc toán mệnh mà sống, có chút danh tiếng. Mạc Thanh là người theo thuyết duy vật, trước kia đối với nghề nghiệp của vị đại sư này xì mũi coi thường, nhưng gần đây trải qua những việc không thể tưởng tượng khiến cho hắn đột nhiên sinh ra chút tâm kính sợ, có phần không dám càn rỡ.

Mạc Thanh nói: “Đại sư còn nói gì nữa không ạ?”

“Đại sư nói mạng của con không tốt, trước kia bị người ghi hận trong lòng, mỗi kiếp đều sống không quá mười lăm tuổi.” Nói xong mẫu thượng lại trầm mặc thật lâu, nói: “Được rồi, mẹ cũng đã sớm thông suốt, con cẩn thận một chút.”

Mạc Thanh cảm thấy lời này có chút khó hiểu, cúi đầu một hồi lâu, nói: “Mẹ, sao mẹ đột nhiên lại đa sầu đa cảm như vậy?”

Trong điện thoại tiếng trẻ con khóc đột nhiên biến lớn, mẫu thượng không ngớt lời dỗ dành, vội vàng nói: “Trước tiên không nói nữa, Tú Tú phải thay tã, mẹ cúp trước đây.”

Mạc Thanh nắm chặt điện thoại trong tay không nói.

Lúc chiều, giáo sư Tề gọi điện thoại cho Mạc Thanh: “Mạc Thanh, lần trước cậu nhờ tôi tìm hiểu Hạ Diễn, tôi phát hiện cái tên này có ở trong một phần tài liệu lịch sử triều Tân, nhưng mà không biết có phải là trùng tên hay không.”

Mạc Thanh không khỏi có chút kích động: “Tài liệu lịch sử loại nào ạ, bên trong nói gì thưa giáo sư?”

“Đó là danh sách bị lăng trì xử tử, có một người tên gọi Hạ Diễn, bởi vì muốn làm loạn phạm thượng, phục kích khi Canh Thủy Đế ra ngoài đi tuần, đã bị xử tử. Lúc ấy người tố giác hắn tên Tuyên Minh, chính là một trong những đệ tử của Giản Bình, Tuyên Minh.”

Mạc Thanh cầm điện thoại, tay có chút phát run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.