Hồn Phi Yên Diệt Chi Khê Ninh Thiên

Chương 4: Chương 4




Bàn tay nam nhân dính đầy chất lỏng sền sệt, tùy tiện nhặt lên một kiện y phục lau qua loa rồi ném sang một bên, đẩy Mạc Thanh nằm lên giường. Mạc Thanh chưa tỉnh hồn, trong lòng tính toán sơ qua, vừa rồi bị vuốt ra ước chừng mất khoảng hai mươi phút, thời gian còn lại không nhiều lắm.

Nam nhân thuận tay cởi chiếc áo còn sót lại của hắn, đột nhiên thay đổi thái độ, cúi đầu xuống hôn hắn, động tác ôn nhu hơn rất nhiều, thậm chí không hề có động tác dư thừa.

Màn giường che kín hai người đến một khe nhỏ cũng không để lại, Mạc Thanh không thấy cảnh vật bên ngoài gian phòng, nhưng dưới ánh nến mông lung, loáng thoáng có thể trông thấy dung mạo thượng đẳng của nam nhân.

Y mắt phượng mày dài, môi lạnh như băng, tuy rằng tình huống lúc này đang cực kì hỗn loạn, hơn nữa ánh nến mịt mùng không thể nhìn rõ, thế nhưng lại là tướng mạo công tử thế gia, chỉ là trong con ngươi lộ ra một dòng sát khí lạnh lẽo, làm cho lòng người mơ hồ sinh ra cảm giác e ngại.

Trong lúc mơ hồ, bên ngoài màn giường có tiếng người nói xa xa: “Khởi bẩm tướng quân, Chu công công cả đêm phái tiểu thái giám báo lại, có chuyện khẩn cấp quan trọng muốn bẩm báo.”

Nam nhân được người gọi là ‘Tướng quân’ khẽ ngẩng đầu, hướng về bên ngoài hỏi: “Chuyện gì?”

“Chuyện Minh phi hạ chú yểm Hoàng Thượng bị bại lộ, Hoàng Thượng ban cho Minh phi rượu độc.”

Nam nhân mặt không đổi sắc phân phó: “Đã biết, nói Chu công công yên lặng theo dõi kỳ biến.”

Vừa dứt lời, hắn lại cúi đầu xuống tiếp tục hôn Mạc Thanh, phảng phất giống như đây mới là việc quan trọng nhất. Thời gian dần dần trôi qua, nam nhân hôn hôn tựa hồ có điểm kích động, giọng nói mang ý giễu cợt hỏi: “Lại đang muốn đi đâu?”

Mạc Thanh bị tay hắn giống như kìm sắt siết đến đau, lại không dám trả lời lung tung, chỉ không nói tiếng nào nhìn hắn.

Sắc mặt nam nhân khó coi như rơi xuống hầm băng, cởi tiết khố ném qua một bên, lật người Mạc Thanh lại, kéo hai chân vô lực màu rám nắng của hắn nắng ra.

Mạc Thanh thường xuyên vận động, dáng người với màu da đều là thượng đẳng, mơ hồ có thể thấy được từng phần cơ bắp, vô cùng co dãn. Lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, nơi riêng tư của hai người liền dán chung một chỗ.

Mạc Thanh cảm thấy sắp xảy ra chuyện, căn bản tâm lý vẫn chưa chuẩn bị xong, hốt hoảng mắng: “Ngươi muốn làm gì?”

Đúng lúc đó, cảm giác thân thể *hư phù rốt cuộc truyền đến, Mạc Thanh gấp đến mức hai má đỏ lên, giãy giụa muốn thối lui. Sắc mặt năm nhân tái đi, gắt gao khóa chặt eo hắn: “Đi đâu?”

“Không liên quan đến ngươi!”

Nam nhân lạnh lùng nhìn hắn, thân thể đột ngột hạ xuống, vật kia không nghiêng lệch thúc trên lỗ nhỏ Mạc Thanh.

Mạc Thanh cuống cuồng kêu lên: “Vô liêm sỉ!”

Mạc Thanh chưa bôi trơn, lại liều chết vặn vẹo eo không để cho nam nhân thực hiện được, một lát đương nhiên đỉnh không vào. Nam nhân càng thêm nổi giận, tiện tay nhặt hai sợi dây buộc tóc bên giường, dùng lực tách hai chân Mạc Thanh ra, dùng một sợi dây lưng buộc một chân vào cột giường.

Mạc Thanh gấp gáp cả người đều là mồ hôi, một giây lúc này dài như cả năm, cuống quít nói: “Ngươi đừng thượng ta!”

Nam nhân cười lạnh: “Ta thượng bất tử ngươi.”

Mắt thấy hắn cầm một lọ tinh dầu cạnh giường xoa lên tiểu huyệt, Mạc Thanh gấp đến độ muốn khóc, mắng to “Thao tổ tông nhà ngươi” “Khốn kiếp” “Đáng chết”.

Nam nhân bị hắn phát giận nở nụ cười, không nói một lời cúi đầu thẳng lưng. Mạc Thanh chửi rủa càng thêm thô tục khó nghe, nhưng lại giống như đụng phải tảng đá, không có tác dụng gì.

Đang lúc không còn chút hi vọng nào, đột nhiên trước mắt Mạc Thanh biến đen. Trong nháy mắt, ý thức của hắn biến mất, lại rơi vào trong hư vô khôn cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.