CHƯƠNG 13
Làm ổ trên ghế nằm trong thư phòng, trẫm được một phen đắc chí. Thì ra trẫm cũng là có thể thực uy vũ thực khí phách, quyền lực thật sự là đem đến điều tốt, đời trước ai nghe ngươi một viên chức văn phòng nhỏ bé gào thét a!
Trời chưa tối, Thừa tướng đã tới rồi, phía sau còn có sáu ông già đi theo.
Nghe mấy lão này dong dài một hồi, trẫm không còn kiên nhẫn, liều mạng trừng mắt nhìn lão già mặt mày khắc khổ nhất, trừng thẳng đến khi từ trên ót ông lão lăn xuống giọt mồ hôi.
“Trịnh khanh gia, dân tộc Hung nô nghèo không nghèo liên quan gì tới trẫm a! Như thế nào, bọn chúng nghèo liền đi lừa lấy bạc của trẫm, ăn thóc gạo lương thực của trẫm, tàn sát con dân của trẫm? Bọn chúng nghèo là có thể mua đồ không trả tiền? Trẫm thấy binh khí gì đó bọn chúng dùng đều rất mới rất hữu dụng, sao trẫm lại nhớ rõ dân tộc Hung nô không có tiệm rèn, Đại Tần cũng không trao đổi buôn bán quân bị qua đó?” Trẫm lần thứ hai cười tà mị. Kỳ thật trẫm còn muốn nóng nảy hơn một chút, chính là đứng trước gương luyện đã lâu đều không ra giống loại biểu tình đó, đành phải buông tha.
Ông lão họ Trịnh ầm một tiếng quỳ xuống nước mắt ròng ròng gương mặt chân thành.
Trẫm không để tâm nghe.
“Vẫn là câu nói kia, hoà đàm, có thể, trước tiên làm được bốn điều kia đã, nếu không, hết thảy không bàn nữa!”. Trẫm phất tay áo, ung dung ngồi xếp bằng trên ghế nằm, nhìn Thừa tướng liếc mắt một cái.
Đuổi sáu ông già đi rồi, trẫm kéo tay Thừa tướng đứng lên, lại có ý nghĩ xấu: “Sắp qua năm mới, nên cải thiện đời sống, Đại Tần chúng ta rộng lớn đại quốc khí độ, không ngược đãi tù binh, thông báo xuống, đều cho thịt ăn. Truyền tin tức xuống đi, xác nhận lời trẫm nói, cho phép dân tộc Hung nô lấy lại tù binh, một người chỉ cần năm lượng. Nhớ kỹ, bốn điều thiếu một cũng không được, theo đúng trình tự, quân phí tiền bồi thường làm trước, lấy lại tù binh làm sau.”
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Thừa tướng nhíu nhíu, gật đầu cười tủm tỉm.
Liêu Tiểu Tam chen vào nói: “Nhưng mà, sợ là dân tộc Hung nô kiếm không ra nhiều tiền như vậy.”
“Bạc không đủ, dùng trâu ngựa bù vào, trâu ngựa không đủ, lấy người bù vào, phụ nữ trẻ em không cần, chỉ cần dân lao động cường tráng. Trường Thành trẫm muốn xây, kênh đào muốn có, rất thiếu người làm đó! Nếu người làm không dùng được, mảnh đất hoang lớn phía nam còn chờ người đến khẩn đó!”. Trẫm tính toán chi li, “Đều chặt đứt điểm thông thương của mấy người kia, trước đó vài ngày hạn chế ngăn cấm”
Hừ, nghèo khổ, chờ các ngươi nghèo đến không có cơm ăn sẽ không còn sức đánh giặc!
Hừ, không nên xem nhẹ “Khởi Điểm văn” (*)! Một “Khởi Điểm nam” (**) đầy bí ẩn, có rất nhiều kinh nghiệm có thể tham khảo đó!
(* Thể loại văn chương được sáng tác dựa trên mục tiêu “Cảm thụ bản thân siêu việt, thể nghiệm tưởng tượng cực hạn”, thường là các thể loại huyền huyễn, ma huyễn, võ hiệp, quân sự
** Nhân vật chính của Khởi điểm văn)
Nói đến, trẫm có thể kiêu ngạo như vậy tất cả là nhờ công lao của Liêu Tiểu Tam. Tiểu Tam đánh một trận quá đẹp. Hắn là lực lượng chính chống lại dân tộc Hung nô, tự tay chặt đầu một tên hãn vương hai tên hoàng tử. Hoa Mộc Lan thì loại bỏ vương đình của dân tộc Hung nô, chém em trai hãn vương, ngoại trừ hoàng tử nhỏ nhất, còn lại tất cả đều bắt về.
Cho nên nói, Tiết Minh Anh quá lợi hại. Giữ lại tiểu hoàng tử mười tuổi kia thật là tốt nha, còn lại người này, danh chính ngôn thuận, đỡ phải lập người khác làm hãn vương, lại hoàn toàn đẩy dân tộc Hung nô đến chỗ chết. Chi phí quân sự tiền trợ cấp người có đưa hay không? Không đưa, chú của người, mẹ, anh, chị đều bị bắt lên. Còn chuộc người? Tiền không đủ, trước tiên chuộc ai? Binh lính bình thường mỗi người năm lượng, nhóm hoàng tử công chúa lời nhất một vạn lượng. Chuộc binh lính? Thân nhân đều không quan tâm, về sau ai dám theo ngươi a! Chuộc thân nhân? Có còn muốn giữ lòng quân hay không!
Trẫm u buồn nghĩ, nhân tài của Tiết gia càng hợp với cái long ỷ này, nhìn từng bước từng bước này, là dùng mưu ngầm chơi trò nhân tâm nha! Này còn chính là trẫm nhìn ra đó, ai, chút chỉ số thông minh của trẫm để làm gì a!
Chân có chút đau, đại khái là hôm nay quá kích động nứt da rồi, đi đường có chút không tiện, vừa thấy Liêu Tiểu Tam lại có xu hướng muốn động tay động chân, trẫm liền tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì chiếm được lợi thế). Nhấc cằm, câu ngón tay: “Quan Quân Hầu, cõng trẫm hồi cung!”
Mẹ kiếp, được cõng so với bị ôm thì tốt hơn nhiều! Móng vuốt của Liêu Tiểu Tam căn bản là không thành thật, ôm trẫm còn lộn xộn, giống như đứa cháu trai ở nhà kia vuốt ve con chó con. Cái tôn nghiêm nam tử hán của trẫm!
“Vâng, mạt tướng lĩnh chỉ!” Liêu Tiểu Tam vô cùng cao hứng quỳ một chân lĩnh thánh chỉ, cõng bản hôn quân hồi cung.
Nằm sấp trên lưng Liêu Tiểu Tam, trẫm quay đầu lại quơ quơ vuốt rồng với Thừa tướng: “Thừa tướng cũng mau trở về nghỉ tạm đi, nhớ rõ uống dược, phương dược mới sửa lại có chút khó uống, ăn cơm trước khi uống. Ăn một bát đầy, đây là thánh chỉ!”
Thừa tướng cười lĩnh chỉ, đôi mắt nhỏ nhìn trẫm liền cười. Hu hu, mỹ nhân chính là mỹ nhân, cười rộ lên thật là đẹp mắt!
Trở về tẩm cung, lấy dược ngâm tay ngâm chân. Liêu Tiểu Tam lại tự mình làm, giúp trẫm rửa mặt, bôi dược lên những chỗ bị tổn thương do giá rét trên mặt và lỗ tai. Sau đó là tay, cuối cùng là chân, bôi dược mát xa, làm tốt hơn cả thái y mới.
Được bôi dược xong, trẫm nằm sấp trên giường, chết cũng không biết xấu hổ : “Còn muốn gãi lưng!”
Liêu Tiểu Tam liền nghẹn hô hấp giúp trẫm gãi lưng.
Trẫm cắn gối suy nghĩ biện pháp, rốt cuộc phải làm sao để Liêu Tiểu Tam mưu phản a! Ai tới chỉ cho ta một chiêu đi! Nếu không trẫm đi tìm Tiết Minh Anh thương lượng một chút? Dựa theo kịch tình, hôn quân chà đạp Thừa tướng, càng làm người ta ngược rồi lại ngược, ngược rồi còn ngược, Tiết Minh Anh vì sốt ruột cứu anh mới xúi giục Liêu Tiểu Tam. Chẳng lẽ trẫm thật sự phải làm theo tình tiết vở kịch này?
Không cần a, trẫm luyến tiếc Thừa tướng đó!
Ngẩng đầu, trẫm liếc mắt đánh giá cây trụ cứng rắn nhất trong phòng —— không biết nếu thắt cổ có thể hay không thuận lợi treo chết! Hoặc là đi nhảy ao hoa sen không có hoa sen bên ngoài kia?
Nằm rất thoải mái, trẫm mơ mơ màng màng ngủ quên. Đệt, ngày đông lạnh mà còn có muỗi! Trẫm ghét nhất muỗi, chuyên nhìn chằm chằm vào môi mà cắn!
Đàm phán cùng dân tộc Hung Nô bắt đầu.
Sứ đoàn của dân tộc Hung Nô đã sớm tới rồi, bất quá trẫm một người cũng không gặp, bây giờ còn chưa đến lúc. Trẫm phái Tiết Minh Anh cùng Liêu Tiểu Tam làm đại biểu, hai người này đều là phái chủ chiến cường ngạnh, trẫm không sợ có người cản trở.
Hôm nay hiếm khi có được thời tiết tốt, không có gió, trẫm ra khỏi phòng, đi bộ liền tới Trọng Hoa cung.
Thừa tướng theo thường lệ rất bận, trẫm không quấy rầy, an vị bên lò sưởi vừa sưởi ấm vừa vắt hết óc nghĩ kế sách bức phản Liêu Tiểu Tam. Suy nghĩ hồi lâu, thở dài một tiếng. Đầu trẫm quả thật không đủ dùng a!
Thừa tướng rót một chén trà, trẫm rầu rĩ không vui cầm trong lòng bàn tay cho ấm, không muốn uống. Thời đại này vẫn còn sao trà, bên trong có đủ mọi thứ, tuy rằng cũng rất thơm, nhưng mà trẫm vẫn là uống không quen.
“Trẫm muốn uống trà xanh. Không cần phải sao, chỉ dùng nước sôi để ngâm là được, hơn nữa cũng không cho những thứ khác vào, chỉ cho lá trà. Lá trà bào chế cũng đơn giản, chỉ dùng để sao. Có thật nhiều nơi đều có loại trà thích hợp, ví dụ như Tây Nam Đông Nam, còn có…” Ây, Tây hồ trà Long Tĩnh là cái gì tỉnh ấy nhỉ, kiến thức địa lý của trẫm vô cùng thê thảm nha!
Vì thế, Thừa tướng quyết định cùng trẫm mở ra cửa hàng bán lá trà, đồng thời mua hẳn một núi trồng trà. Đương nhiên, trẫm hiến kế, Thừa tướng chi tiền vốn cùng nhân lực. Chia hoa hồng, trẫm bảy y ba.
Thừa tướng thật tốt!
Liêu Tiểu Tam cũng tốt, cất hết chiến lợi phẩm đánh giặc đoạt được vào kho của trẫm! Đó là vốn riêng của trẫm, Hộ bộ không được xen vào!