CHƯƠNG 1
Căn cứ vào “Hôn quân chỉ nam”, trẫm phải thượng Thừa tướng, bức Tướng quân làm phản.
Vấn đề là, trẫm đi sai giường, còn bị Tướng quân thượng.
Trẫm tinh tế tự hỏi lại chuyện xảy ra. Xét thấy ba ngày trước trẫm vẫn là một thẳng nam công dân tốt thế kỷ hai mươi mốt, không hề có hiểu biết đối với việc thượng một người đàn ông, sau ba ngày vực lại tinh thần, liền đặc biệt chuẩn bị hai viên dược, hồng ở trên, xanh ở dưới. Hai cái chén, một đen một trắng. Lại đặc biệt phân phó tiểu thái giám pha trà, viên màu hồng bỏ vào cái chén màu đen, viên màu xanh cho vào cái chén màu trắng. Trẫm uống chính xác là cái chén màu đen, đưa vào phủ Thừa tướng cũng rất chính xác là cái chén màu trắng.
Sai lầm thứ nhất, ai đã đổi Thừa tướng thành Tướng quân?
Sai lầm thứ hai, dược, dược, dược, dược a!
Trẫm nằm sấp trên tháp không thể động đậy, cổ họng khô khốc, thắt lưng giống như muốn gãy. A, tên Tướng quân cầm thú kia tuyệt đối uống lộn dược, cả một đêm đó là cả một đêm đó! Cái thắt lưng của trẫm a!
Tên cầm thú kia vừa tỉnh dậy liền quỳ xuống, đối diện với trẫm. A, chim kia so với trẫm quả thật lớn hơn! Trẫm quyết định, muốn hạ chỉ để tự hắn chém ngắn bớt một tấc!
Trẫm cứ như vậy ôm một bụng uất ức ở trong lều trại của Thừa tướng ngây người một ngày, đợi cho hết một đêm mới bị tên Tướng quân cầm thú kia lấy chăn quấn lại rồi vác về ngự trướng.
Ngậm kẹo thông họng một ngày, cuối cùng khôi phục tự do ngôn ngữ, trẫm bắt đầu sai khiến tiểu thái giám pha trà: “Cầm viên hồng ngọc đem lại đây!”
Trên bàn có tổng cộng hai viên như nhau, một viên hồng ngọc, một viên thuý ngọc (ngọc bích), thuộc hạ vừa mới dâng lên.
Tiểu thái giám “Dạ” một tiếng, cầm lấy viên màu xanh đem đến.
Quả thế!
Chính là cái bệnh mù màu!
Trẫm cư nhiên giữ một tên thái giám bị bệnh mù màu bên người!
Căn cứ vào “Hôn quân chỉ nam”, trẫm nên làm thịt tên tiểu thái giám này, hơn nữa còn phải làm sao cho thật tàn nhẫn. Nhưng mà, tiểu thái giám này cũng mới mười hai mười ba tuổi, cực giống với cháu trai của trẫm, giống hệt từ gương mặt bầu bĩnh đến đôi mắt tròn xoe, không thể ra tay được! Thôi, kệ nó thôi! Dù sao Diêm Vương muốn ngươi chết ở canh ba, tuyệt đối không để ngươi sống đến canh năm, hôm trước tiểu cung nữ vốn phải bị đánh chết kia, không phải là sau khi được thả về, đi đường đạp trúng váy ngã đập đầu mà chết sao!
Trẫm phất phất tay, đuổi hết đám người liên quan đi, kể cả tên Tướng quân cầm thú kia nữa. Sau đó, trẫm liền thấy buồn.
Căn cứ vào “Hôn quân chỉ nam”, nhiệm vụ chủ yếu là cường thượng Thừa tướng (trúc mã của Tướng quân, còn có phải người yêu không thì cần điều tra sau), các loại ngược thân ngược tâm cùng nổi lên, không sợ ngược chỉ sợ không ngược. Nhiệm vụ thứ yếu chính là giết người, cố gắng giết thật nhiều người, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ có thể để giết người, giết hết thanh quan lương thần trong triều. Mục đích cuối cùng, ép Tướng quân làm phản tiêu diệt hôn quân, lên ngôi vua thay đổi triều đại.
Trẫm chính là rất thất bại, mới bước đầu tiên đã đi sai. Bây giờ phải làm sao đây!
Biết trước thế này thà học đám tiểu quỷ thành Uổng Tử nhảy xuống sông Vong Xuyên cho rồi. Chỗ trống của Nam Thiên đế quân dễ bị lấp vậy sao? Vị đại tiên kia muốn hạ phàm chuyển kiếp, Thượng Đế liền an bài cho làm hôn quân, kết quả yêu giới bạo loạn, đại tiên thoát khỏi xác đi bình định, để lại một tên hôn quân mạng sống không kéo dài được ba năm. Đại tiên bỏ đi, Diêm Vương ở dưới trì độn. Hôn quân không còn, Tướng quân không phản, mười vạn oan hồn kia đi chỗ nào để bắt hả? Thay đổi triều đại ai sẽ đảm nhận hả?
Phán quan ra chủ ý. Đi thành Uổng Tử tìm một tên nhóc ngu ngốc cho đăng cơ!
Tiểu quỷ ta vừa mới đến, không biết vì sao đám tiểu quỷ nhảy sông tự vận tập thể (nghe nói nhảy xuống sông kia trăm năm không được luân hồi), đã bị phán quan dùng cảnh tượng triển vọng tốt đẹp trước mắt lừa gạt. Nghe xem, chỉ cần bù vào ba năm thiếu đó là có thể tái sinh, nghĩ đến đống phim ảnh cùng sách cấm, nghĩ đến tài khoản game mới mở được thần khí, nghĩ đến vừa mới trả xong tiền nhà, lại cân nhắc đến việc mới kết nghĩa được với em gái yêu kiều ở phòng đọc sách, ta không chút do dự liền nhảy vào hố.
Vốn tưởng rằng làm hôn quân không khó, có “chỉ nam” trong tay, chỉ cần trở thành NPC làm nhiệm vụ giết người là được, ai mà biết bước đầu tiên lại rơi vào tay một tên mù màu chứ!
Vì thế, dẹp đường hồi cung. Săn bắn mùa thu gì đó, dù sao năm nào cũng có, trẫm đau thắt lưng đau mông, cũng không thể cưỡi ngựa, không thể kéo cung, thôi thì đợi thu mấy tấm da, ăn mấy miếng thịt vậy.
Trở về cung, trẫm lại buồn bực. Tên Tướng quân cầm thú kia lại ngoan ngoãn tự bước vào thiên lao, thế nên trẫm liền không biết nên xử hắn ra sao. Khinh thường long thể là tội chết, tịch thu tài sản chém đầu cả nhà cũng không đủ, nhưng mà vị này không thể giết được nha! Sử dụng nhục hình? Vị này chính là mã thượng tướng quân, về sau là mã thượng hoàng đế, nếu lúc này làm hắn trở thành tàn phế, ai sẽ đi mưu phản hành thích vua chứ!
Đau trứng quá, trẫm dứt khoát truyền Thừa tướng tiến cung một chuyến.
Vừa thấy thuộc hạ mình, liền sợ hãi.
Đây có phải là mỹ nhân hay không!
Đây có phải là mỹ nhân ốm yếu hay không!
Trẫm rất là ghen tị. Tên Tướng quân cầm thú kia bộ dạng cũng rất đẹp trai, ai ngờ Thừa tướng mỹ nhân này thế mà còn đẹp hơn nha! Mệnh cách Tinh Quân quả thực không phải viết lung tung, mỹ mạo này, tình ý này, thần thái này, bị một hôn quân hủy hoại, ngay cả trẫm cũng muốn giơ gậy khởi nghĩa làm anh hùng cứu mỹ nhân nha nha nha!
Có điều, người đi một bước thở ra ba tiếng này vậy mà vẫn kiên trì giữ bộ dáng chăm chỉ xem tấu chương xử lý quốc sự, trẫm thật muốn ban thưởng cho y danh hiệu chiến sĩ thi đua hạng nhất!
“Cảnh Hoa ái khanh!” Trẫm lên tiếng gọi người.
“Bệ hạ, có thần.” Mỹ nhân đứng dậy đoan đoan chính chính quỳ xuống.
Trẫm liền do dự.
Mỹ nhân yêu kiều như vậy, chống lại được trẫm, một ông vua hung bạo thủ đoạn tàn độc sao? Nói tới thể lực của trẫm cũng không phải cực tốt, nhưng vẫn là cái thể lực có thể bồi tên Tướng quân cầm thú kia lăn qua lăn lại trên giường suốt đêm đó! Mỹ nhân chính là vật phẩm dễ tiêu hao, cần dùng được ít nhất ba năm, còn phải sống thêm ba năm sau khi được giao lại quyền hành, khó khăn này cũng quá lớn rồi!
Nếu không thì, nuôi cho béo rồi làm thịt sau?
Trẫm cũng tận dụng tốt khoảng thời gian này chuẩn bị kỹ về mặt tâm lý cũng như các kiểu cương nhu!
“Trọng Hoa cung còn trống, ngay hôm nay ái khanh dời về đó mà ở, giúp trẫm trông coi Ngô Đồng Các.” Trẫm quyết định, trước tiên giữ người lại trong cung đã rồi nói sau, cũng thuận tiện để thái y kê vài toa dược để người có thể dưỡng béo cho thật tốt.
“Thần tuân lệnh.” Mỹ nhân hơi do dự một chút liền cúi lạy thật quy củ rồi lui xuống.
Trẫm lại say mê. Mỹ nhân chính là mỹ nhân, đến quỳ lạy mà cũng đẹp như thế!
Trọng Hoa cung nghênh đón Thừa tướng mỹ nhân, trẫm cũng chuyển một ngày ba bữa qua đó. Đều nói quốc sắc thiên hương, quả thực có lý. Ở gần mỹ nhân thì hai chén cơm trắng cũng có thể nuốt trôi đó!
Về phần tấu chương, dù sao hôn quân trước sau khi đăng cơ cũng chưa từng phê qua, tất cả đều do Thừa tướng mỹ nhân làm thay, thôi thì cũng cho đưa tới đây luôn đi. Ta là tới làm hôn quân, không phải đến để làm việc, nhiệm vụ của ta là làm thế nào trong vòng ba năm đánh bại một quốc gia lớn như vậy, làm thế nào khiến cho Tướng quân mưu phản soán vị. Ai ô, nhiệm vụ cũng quá nặng rồi!
Nhìn đến đống thẻ tre lớn được đưa vào, trẫm đã cảm thấy cúc hoa đau thật đau.
Lại có thể không có giấy!
Một quốc gia lớn như vậy thế mà lại không có giấy!
Có biết trẫm mỗi ngày chùi đít đều là dùng tơ tằm hay không!
Có biết trước kia ta vì mua tặng mẹ một cái váy tơ tằm mà đã phải tích cóp hơn nửa năm tiền lương hay không!
Ai, nhân sinh!
Mỹ nhân thân thể yếu, sức ăn lại nhỏ, thích ăn đồ chay, chỉ ăn hơn phân nửa chén cơm và vài đũa đồ ăn mà thôi. Trẫm thực sầu lo. Lượng cơm này, ta hồi năm tuổi đã ăn gấp đôi y!
Trẫm tự tay gắp một cái chân gà bỏ vào trong chén mỹ nhân.
Mỹ nhân theo quy củ quỳ xuống dập đầu tạ ơn, sau đó gặm chân gà một cách khổ sở.
Trẫm tâm tình đột nhiên buông lỏng. Kỳ thật cũng không cần tha mỹ nhân lên giường lăn qua lăn lại, chỉ cần mỗi bữa cơm ban cho y một chén thịt cũng đủ tra tấn rồi! Trẫm sờ sờ cằm, rất là vui sướng. Cường thượng đàn ông gì đó, ta cả hai đời đều là xử nam, thật sự là chướng ngại a! A phi, ta đã không còn là xử nam, bị cái tên Tướng quân cầm thú kia ăn mất rồi!
Nhắc đến mới nhớ, hắn ta giờ đang còn ngồi chồm hổm trong thiên lao, cha và anh trai của hắn cũng đang quỳ ở bên ngoài ngự thư phòng! Cái này không thể được, Liêu gia đều là mã thượng Tướng quân, nếu quỳ đến hỏng thì về sau mưu phản khởi nghĩa sức chiến đấu sẽ suy giảm mất! Mỹ nhân cũng thật tình, không phải là thanh mai trúc mã của Liêu Tiểu Tam sao, lại cùng hôn quân như trẫm sớm chiều bên nhau, sao không nhân cơ hội cầu xin trẫm, trẫm cũng sẽ không ném người xuống núi! Cho nên nói, ngu trung(trung thành đến ngu ngốc)là bệnh, cần phải trị! Quân muốn thần tử thần không thể không tử gì đó, không được là không được!
Trẫm lại gắp cho mỹ nhân một cái cánh gà, ngay lúc mỹ nhân chuẩn bị tạ ơn liền xua tay cho miễn, lại tự tay múc cho người ta một chén canh thịt bò.
Mặt của mỹ nhân so với màu sắc miếng thịt bò không khác cho lắm.
Trẫm cảm thấy mỹ mãn hồi tẩm cung ngủ trưa.
Vừa tỉnh dậy, kêu trà, mới phát hiện tiểu thái giám pha trà đã được đổi người. Vừa hỏi, liền 囧. Thừa tướng thưởng cho tiểu thái giám pha trà một cái cánh gà, sau đó, miếng xương gà đó đã làm người ta nghẹn chết. Xem đi xem đi, căn bản không cần hôn quân ta đây ra tay, tới đúng thời điểm thì Diêm Vương sẽ cho người tới bắt thôi! Trẫm đây còn chưa học cách giết gà, giết người gì đó tạm bỏ qua đi!
“Người đâu, dẫn Liêu Tiểu Tam ra, để lão Liêu cùng Liêu đại Liêu nhị đi về trước!” Trẫm lên tiếng gọi người.