CHƯƠNG 24
Liêu Tiểu Tam ngốc ở nơi đó đã muốn hóa đá, mất một lúc lâu mới lắp bắp: “Bệ, bệ hạ, mạt tướng đối, đối, đối với bệ hạ trong lòng trung thành, tuyệt không, tuyệt không…”
Trẫm nhìn không được. Biểu tình kia của Tiểu Tam thật sự là, là sao thì ngôn ngữ biểu đạt năng lực biểu đạt của trẫm không đủ. Giống như là tín ngưỡng bị phá hủy, lòng thành bị giày xéo gì đó, hoàn toàn khái quát không được vẻ mặt sụp đổ của Tiểu Tam hận không thể lấy cái chết minh chứng cho chí hướng gì gì, ai, lượng từ ngữ của trẫm lại không đủ!
Tiểu Tam cúi đầu, lại ngẩng đầu nhìn trẫm một cái, ánh mắt kia, khỏi nói tới đầy thê lương lại quyến luyến, sau đó vươn năm ngón tay thành móng vuốt, tự cào vào ngực mình.
“Ngươi dám!” Trẫm nổi giận gầm lên một tiếng, cả người đều run run lên.
Liêu Tiểu Tam dừng động tác, năm ngón tay cũng đã cào nát phần ngực.
Trẫm nhảy xuống long sàng, nhấc chân đạp, đạp một cái lại một cái. Mẹ kiếp, rất hung bạo! Cái tên đầu đất này lại có thể muốn moi tim chứng minh sự trong sạch!
Liêu Tiểu Tam sau khi bị trẫm đạp ngã thì không động đậy nữa, đôi mắt lại gắt gao chăm chú nhìn vào trẫm.
Tay đánh, chân đá, tay cào, răng cắn, trẫm đập Liêu Tiểu Tam rắn chắc một trận.
Đánh xong, trẫm liền tuyệt vọng. Sau đó, trẫm ngồi phịch lên mặt đất, khóc òa.
Đem cha, mẹ, chị dâu, cháu trai ra khóc một lần, lại vì ngôi nhà, sách vở, phim ảnh, sách cấm khóc một lần, sau đó đem tài khoản game mới mở được thần khí và em gái yêu kiều ở phòng đọc sách đã không còn nhớ rõ tên hay diện mạo cùng những cái hố đã nhảy vào là không dứt ra được khóc một lần, trẫm đang khóc thì ngủ mất.
Cũng bởi vì trẫm đang ngủ, cho nên trẫm không phát hiện khi Tiểu Tam ôm trẫm có bao nhiêu là cẩn thận, quý trọng, càng không phát hiện khiTiểu Tam đi có bao nhiêu dứt khoát không từ bỏ.
Chờ sau khi trẫm tỉnh lại, trẫm biết, có một số việc đã khác đi rồi.
Thừa tướng đang làm việc ở gian ngoài, Tiểu Tam không còn ở đây.
Trẫm nhìn trần nhà mà ngơ ngẩn cả người, thuận tiện tổng kết một chút kinh nghiệm thất bại của một năm rưỡi này. Lúc vừa tới tên tiểu Tướng quân kia tuy là có chút ngu trung nhưng cũng mang theo vài phần cương quyết không nghe theo, vì sao giờ lại biến thành tên đầu đất đánh không đánh trả, mắng không mắng lại, động một tí là tự đâm vào ngực mình chứ! Đây chính là mầm non Thái tổ đó!
Nghe được tiếng ho khan đầy áp lực của Thừa tướng ở gian ngoài, trẫm ngộ ra. Đều do Thừa tướng quá tốt đẹp! Nếu trẫm trước tiên thuận theo nội dung vở kịch xuống tay với Thừa tướng, hẳn là sẽ không xuất hiện loại cục diện hiện tại tiến lui đều không được này đi!
Thừa tướng à, nói ngươi tốt điểm nào! Theo nội dung vở kịch, ngươi là người làm nghiêng nước của hôn quân, hiện tại ngươi làm nghiêng nước của Tiểu Tam, điều này khiến cho Diêm Vương và phán quan ở dưới khổ sở chờ mười vạn oan hồn cùng với trẫm một lòng mong thay đổi triều đại, về nhà ăn lễ mừng năm mới làm sao chịu nổi đây! Quá khó khăn! Quá khó khăn a!
Trẫm đứng lên, đôi mắt sưng vù như quả óc chó nhìn Thừa tướng: “Tiểu Tam đâu?”
Về Tây Bắc.
Trẫm cả người lại run run một chút, hỏi: “Có phải hắn muốn chôn xương trong núi xanh da ngựa bọc thây? Có phải hắn muốn canh giữ cửa ngõ Tây Bắc cho trẫm thà chết mới thôi, cả đời này không hồi kinh nữa?”
Thừa tướng bất đắc dĩ thở dài. Rõ ràng là trẫm đã đoán được tám chín phần mười.
Láo toét!
Liêu Tiểu Tam láo toét!
“Tiểu Tam đóng tại chỗ nào?” Trẫm hỏi.
“Long Thành.”
Long Thành. Đản sử Long thành Phi tướng tại, bất giao Hồ mã độ Âm san.(1)Ha hả, Tiểu Tam đây là muốn làm Vệ Thanh Lý Quảng sao?
Trẫm cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên. Đường đường là một Thái tổ, vì trẫm mà trấn giữ biên cương trấn đến chết, trẫm làm sao không cảm động cho được! Vì cái gì mà ông đây lại có một loại xúc động nhìn cái gì không vừa mắt ông đây thì liền muốn đánh người trút giận chứ?
Tên láo toét này! Ba ngày nữa là tới lễ mừng năm mới, tám ngày nữa chính là sinh nhật trẫm, hắn còn chưa có đưa quà sinh nhật đâu! Một bầy dê kia không tính!
Anh trai đi rồi thì còn em trai.
Trẫm quyết định, anh nợ em trả, phải bắt nạt Liêu Tiểu Tứ để trút giận.
Liêu Tiểu Tứ vẫn là bộ dáng ngốc nghếch kia. Trẫm cảm thấy Tiểu Tam khi cười lên trông thật ngốc, chính là Liêu Tiểu Tứ chẳng cần cười đã thấy ngốc hơn Tiểu Tam rồi, thật không hổ là nòi giống của lão Liêu, người này còn thô hơn người kia, người này còn chai lì hơn người kia! Nghe nói mẹ của bốn anh em bọn họ cũng là một người mạnh mẽ, một người con gái canh giữ nơi biên thành, lúc nguy cấp xách dao của cha leo lên tường thành, tới một người chém một người, tới hai người chém một đôi, cứ thế chống đỡ cho đến khi viện binh của cha Tiểu Tam đến, sau đó sắc đẹp một thân đầy máu kia trong nháy mắt đã chinh phục được lão Liêu, sau đó nữa thì bị người đoạt về nhà làm vợ.
Cho nên nói nha, gien là cả một vấn đề. Cha ruột của trẫm, sở trường là ở trong thâm cung, nuôi dưỡng phụ nhân. Mẹ ruột của trẫm, tiểu thư khuê các được thế gia đại tộc nuông chiều, thứ nặng nhất từng cầm qua còn không nặng hơn một bát cơm, đoạn đường xa nhất từng đi chẳng qua chỉ là vườn thượng uyển trong nội viện cùng thâm cung. Cho nên, trẫm với thân thể yếu đuối này là có nguồn gốc lịch sử hết, không ghen tị được! Ít ra thì cũng khổng võ hữu lực hơn Thừa tướng nhiều…
Tiểu Tứ thật sự rất ngốc, bắt nạt nó chả vui, trẫm liền đuổi về. Ai, ví dụ như anh em vì quyền lực mà tiêu diệt nhau trong lịch sử, trẫm đã biết nguyên nhân vì sao dù Tiểu Tứ có càn quét một nửa giang sơn lên ngôi Tấn Vương cũng không bị anh trai nó nghi kỵ gì rồi. Đứa nhỏ này rất ngốc, nghi ngờ nó chỉ phí sức thôi!
Buổi tối Ngự Thiện Phòng làm thịt dê hầm, vừa thơm vừa ngon, ăn rất được. Ăn thịt dê ngon lành, trẫm liền nghĩ tới Tiểu Tam, sau đó lại nghĩ tới một việc, Tiểu Tam hiện tại hẳn là chưa bỏ tang đâu, trẫm lại có thể cho hắn ăn thịt dê! Đừng nói là để giành được tình cảm, đây là vì cha và anh trai hắn báo thù. Ăn thịt ư? Trẫm hình như còn cho Tiểu Tứ ăn bánh bao thịt! Còn để ngự trù đặc biệt qua đó làm nửa tháng thịt nướng, còn hạ chỉ không cho chừa lại cơm! Hoàng đế ban cho, không dám không ăn. Tiểu Tam Tiểu Tứ chưa vung nắm đấm đánh trẫm một trận thật đúng là nhờ ơn bộ long bào trên người này…
Trẫm cũng đã làm nhiều việc ác như thế, Tiểu Tam vì sao vẫn là chấp mê bất ngộ không muốn treo cổ trẫm lên cây chứ? Tính tình Tiểu Tam thật là tốt, tấm lòng cũng thật rộng lớn, thật không hổ là có thể làm Liêu Thái tổ!
Nhớ tới Thái tổ, trẫm liền ủ rũ. Đường đường là Thái tổ, bị trẫm lăn qua lăn lại thành tử trung, còn trốn đến Tây Bắc không chịu về nhà, trẫm thật không thể không bội phục chính lực sát thương của trẫm.
Lại suy nghĩ, cũng không đúng nha! Rõ ràng trẫm trời sinh là thánh mẫu nhu nhược tiểu bạch hoa vừa khờ dại vừa thiện lương, từ lúc nào đã biến thành người ăn chay rồi đó!
Lo chết đi được!
Làm người lo nhất, cũng làm cho trẫm luôn không dám đối mặt phải giả làm đà điểu, vẫn là tấm lòng chân thật vô cùng tàn nhẫn kia của Tiểu Tam!
Mẹ kiếp, một lời không đúng liền móc tim ra cho người xem, ai dám có một người vợ dũng mãnh như vậy chứ! Sẽ gặp ác mộng đó!
Được rồi, trẫm thừa nhận trẫm đã bị dọa tới rồi. Động tác moi tim kia quả thật rất trực quan, móng vuốt của Tiểu Tam cũng không như móng vuốt mềm oặt vô dụng của trẫm, người ta là cao thủ, có thể tay không đâm thành một cái lỗ đó! Ai, móng vuốt lợi hại như vậy, nếu trực tiếp đâm xuyên qua ngực của trẫm thì tốt, khẳng định lập tức sẽ chết ngay, được trở về…
Trẫm sờ sờ túi áo cầu an ủi, lại phát hiện có cảm giác không đúng, móc ra thì thấy, a, bình rượu độc của trẫm, để sát vào mũi ngửi một chút, chua chua ngọt ngọt. Sh!t, ai đã đổi thành nước ô mai rồi!
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Xuất tái – Vương Xương Linh (http://thiamlau.com/forum/thread-900.html)