CHƯƠNG 33
Trẫm thâm tình nhìn ông lão trung thành và tận tâm, rơi nước mắt.
Cưới vợ, cưới sao đây? Ta sống cả hai đời chỉ mới lăn giường với một mình Liêu Tiểu Tam! Nghĩ đến phải cùng với một cô gái xa lạ —— vẫn là tám chín phần mười chưa phát dục trước phẳng sau phẳng, ở hiện đại có thể bị ngồi tù vì tội ngủ với trẻ vị thành niên —— ngủ chung một cái giường, trẫm đã cảm thấy áp lực thật lớn rồi!
Đời trước trẫm là một công dân luôn tuân thủ pháp luật, còn phải gánh vác “bát vinh bát sỉ”(1) đó, sao có thể làm cái chuyện hạ lưu này!
Chẳng lẽ trước khi cưới phải nuôi vài năm, nuôi cho béo rồi tính tiếp? Bạc của trẫm cũng không phải là gió mang tới, nuôi vợ nhỏ kiểu gì cũng phải tiêu tiền!
Còn có điều này, thằng nhỏ của trẫm không chịu phối hợp!
Ai, trẫm đối với Thừa tướng đẹp như thế xinh như thế còn chưa có phản ứng…
Đều là lỗi của Liêu Tiểu Tam!
Nếu trẫm đoạn tụ(*) thì phải làm sao!
(*Đổng Hiền được vua yêu, nằm gối vào tay áo vua Hán Ai đế mà ngủ, khi vua dậy trước, mới dứt tay áo mà dậy, vì thế đàn ông được vua yêu gọi là đoạn tụ.)
Trẫm liền nhìn nhìn Quan Quân Hầu đứng ở hàng ngũ võ tướng, vừa lúc ánh mắt hai người chạm phải nhau, bị đôi mắt xanh mượt kia nhìn chăm chú vài lần, trẫm cảm thấy mông rồng nhỏ hơi đau. Ai, đồ chơi của Tiểu Tam quá lớn, lẽ nào phải chặt bớt một tấc mới được sao! Tên cầm thú kia lại cực kì lưu manh, mỗi lần đè trẫm đều là ba năm không được ăn thịt, ăn một lần lại quyết tâm ba năm, trẫm là một tiểu bạch hoa nhu nhược mềm mại như vậy làm sao chịu được sức tàn phá đó chứ!
Lui ra, trẫm dây dưa đi về tẩm cung.
Ai, Tiểu Tam đi theo sát phía sau, thật không muốn về tẩm cung đâu, sẽ bị đè đó! Mông rồng nhỏ còn chưa hết đau mà!
Đi đến chỗ rẽ, bước chân của trẫm vừa chuyển liền nhanh chân chạy về hướng Trọng Hoa cung.
Liêu Tiểu Tam vẫn theo sát phía sau, không nhanh không chậm, thật giống như trẫm vĩnh viễn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn vậy, biểu tình muốn đánh khỏi nói!
Ai, đáng tiếc trẫm đánh không lại hắn. Đánh nhau, đối thủ thích hợp vẫn là phán quan, trời sinh như một con gà yếu đuối, lớn lên còn xấu xí nữa, xuống tay hoàn toàn không có áp lực. Hơn nữa đánh cũng thoải mái, phụ huynh nhà bọn họ căn bản không ra mặt!
Tới Trọng Hoa cung, Thừa tướng cũng chuẩn bị bắt đầu làm việc, trẫm ngồi xuống trước bàn học nhỏ của mình chờ phê tấu chương Thừa tướng đã xem qua.
Thừa tướng xem xong một quyển liền đưa cho trẫm một quyển, trẫm liền ra tay phê một quyển, quân thần phối hợp khá ăn ý.
Tiểu Tam vẫn ở phía sau nhìn, áp khí lại càng thấp hơn.
Nhớ tới sắc mặt của Tiểu Tam khi ông lão kia đòi trẫm cưới vợ sinh con lúc lâm triều, trẫm cảm thấy, nếu trẫm vùng vẫy thêm một chút, thành công thì có thể về nhà, không thành công cùng lắm lại bị đè thôi, dù sao hiện tại cũng bị đè nhiều rồi…
“Lập hậu.”
“Tự mình chấp chính.”
“Sinh con.”
Trẫm cúi đầu nói, không dám nhìn biểu tình của Tiểu Tam. Thân là một hoàng đế, thân là một hoàng đế không hoàn toàn tự mình chấp chính, thân là một hoàng đế không tự mình chấp chính còn bị Tướng quân tay cầm trọng binh yêu thương sâu đậm, lúc này không phải nên bị cái đó cái đó rồi cái đó cái đó cuối cùng còn cái đó cái đó sao?
Tiểu Tam à, ngươi thật sự không biết rằng làm hoàng đế rồi thì có thể lấy trẫm làm hoàng hậu sao? Hoặc là nhốt trẫm lại một phòng tối nho nhỏ, muốn thế nào được thế đó, ví dụ như roi da, nến, ghế hùm(2), ớt cay, nước…
Tiểu Tam, ngươi vì sao có thể đơn thuần như vậy, thiện lương như vậy, ngu trung như vậy chứ, ngươi hẳn là nên xem nhiều đam mỹ ngược ở Tấn Giang nha, kia đúng là đa dạng phong phú cái gì cần có đều có hết, cam đoan trẫm có thể vô cùng thê thảm đó…
Ai, không có văn hóa thật đáng sợ…
Mẹ kiếp, Liêu Tiểu Tam ngươi là cái tên cầm thú, cư nhiên dám khiêng hoàng đế đi trước mặt Thừa tướng!
Mặt mũi của trẫm đó! Mất hết rồi!
Chỉ có thể bất lực mở mắt trừng trừng nhìn đóa hoa mềm mại nhu nhược là trẫm rơi vào tay cầm thú, Thừa tướng ngươi quá yếu, quả thực nắm đấm mới là đạo lý kiên định, sắc đẹp hoàn toàn không đủ nhìn nha nha nha!
Theo hướng đi, mục tiêu của Liêu Tiểu Tam là một phòng ngủ trong Trọng Hoa Cung được chuẩn bị cho trẫm.
Trẫm khều lưng Liêu Tiểu Tam: “Khó chịu, muốn cõng.”
Liêu Tiểu Tam liền đặt trẫm lên lưng cõng đi.
Trẫm thành thành thật thật nằm sấp trên lưngTiểu Tam, hưng phấn mà chờ đợi khả năng xuất hiện của tương lai tốt đẹp.
Tới phòng ngủ rồi, Liêu Tiểu Tam tựa hồ rất buồn bực, đi vòng vòng ở trong phòng, bước chân vừa nhanh vừa lớn, cũng không có ý đặt trẫm xuống, khiến cho trẫm bị chóng mặt.
Trẫm lại khều bả vai Liêu Tiểu Tam: “Chóng mặt, muốn đi xuống.”
Trẫm vừa được đặt xuống thì đã bị người ấn vào trong ***g ngực ôm cho ngồi ở trên đùi, ôm thật chặt thật chặt, thật lâu thật lâu, trẫm nghe được giọng nói cố gắng kiềm nén của Tiểu Tam:”Một người, chỉ cho cưới một người. Còn có, không thể lập hậu, chỉ trừ hoàng hậu, chỉ trừ hoàng hậu…”
Trẫm đột nhiên thấy đau lòng. Chỉ trừ hoàng hậu, chỉ trừ hoàng hậu, bởi vì, trước giờ vua và hoàng hậu đều là được chôn chung.Tiểu Tam à, ngươi đến tột cùng là ngốc cỡ nào chứ!
Trẫm chậm rãi ôm lấy cổ Liêu Tiểu Tam, áp mặt vào. Cha, mẹ, chị dâu, cháu trai, lần này, có lẽ là thật sự phải nói lời từ biệt với mọi người rồi.
Trẫm liền đi tìm Thừa tướng thương lượng chuyện quốc gia đại sự cưới vợ sinh con của trẫm.
Thừa tướng tự nhiên là muốn bệ hạ nhà mình cưới càng nhiều càng tốt, đẻ càng nhiều càng tốt, cho dù y không phải không biết mối quan hệ nam nam không thể công khai của trẫm cùng Tiểu Tam.
Bởi vì, tấm gương ở triều đại trước đó!
Triều đại trước diệt vong, cũng bởi vì Thái tổ dựng nước đoạn tụ, gần gũi với Đại Tướng quân đã cùng ông ta giành chính quyền, chờ giành được thiên hạ lên làm hoàng đế thì tuổi đã lớn, lấy vài người vợ nhưng không sinh được con. Vì thế các vị anh em và con cháu của các vị ấy liền không an phận, Thái tổ vừa chết liền đánh nhau, đánh một cái thiên hạ loạn lạc, sau đó Thái tổ triều đại này nắm được chính quyền, cũng chính là tổ tiên của hôn quân nhà bọn họ.
Trẫm yếu ớt nhìn Thừa tướng mở miệng: “Trẫm không có phản ứng.”
Là không phản ứng thật. Trẫm càng lớn lên, các tiểu cung nữ yêu thương nhung nhớ cũng càng ngày càng nhiều, bày mưu tính kế cũng càng ngày càng nhiều, thế nhưng thằng nhỏ của trẫm lại không chịu phối hợp không có lực!
Bút trong tay Thừa tướng rớt xuống, mặt cũng đần ra, sau đó, xin nghỉ ra khỏi cung.
Vì thế trẫm biết, Thừa tướng mỹ nhân của trẫm đi tìm Tiểu Tam đánh nhau.
Trẫm yên lặng che mặt. Thừa tướng à, tội tình gì, cho dù Tiểu Tam không đánh trả, cuối cùng gục xuống cũng khẳng định là ngươi, mệt đó! Đây là trẫm tuyên bố từ kinh nghiệm của mình! Trẫm so với ngươi còn khổng võ hữu lực hơn nhiều, trẫm còn đánh thắng được phán quan đấy!
Thừa tướng ngày hôm sau trở về cung, trên mặt lại có một vết bầm.
Nghe nói, Thừa tướng dùng sức rất mạnh, Tiểu Tam không ra tay, tránh đi, Thừa tướng liền tự bị ngã… Ai, Thừa tướng nha, ngươi không biết trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì hết thảy mưu kế đều là hổ giấy sao? Nhìn xem nữ tướng quân đấu với người trong nhà như thế nào thì biết. Diêu gia bọn họ, ngoại trừ cha và ông bà của chị ta, không có ai là không bị chị ta ném đi một lần! Mộc Lan còn cố ý mời Triệu doãn (chức quan) trong kinh về nhà, ở trước mặt người nhà nói, Diêu gia nếu có làm gì trái với luật pháp, tội tăng gấp ba!
Còn có còn có, sắc đẹp của ngươi tuy rằng đối với trẫm thực có ích, chính là với Tiểu Tam thì không như vậy, hắn còn phải quỳ gối trước sắc đẹp của trẫm đó, so với ngươi thì trẫm còn nghiêng nước nghiêng thành hơn!
Trẫm liền lặng yên kiêu ngạo .
~~~~~~~~~~~~
“Bát vinh, bát sỉ” – “Tám điều lấy làm vinh quang, tám cái xem là sỉ nhục”: Lấy yêu tổ quốc làm vinh, coi tổn hại tổ quốc là nhục; lấy phục vụ nhân dân làm vinh, coi xa rời nhân dân là nhục; lấy tôn sùng khoa học làm vinh, coi ngu muội vô tri là nhục; lấy lao động cần cù làm vinh, coi lười biếng hưởng lạc là nhục; lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, coi ích kỷ hại người là nhục; lấy thành thực giữ tín làm vinh, coi hám lợi bất nghĩa là nhục; lấy tuân theo kỷ cương pháp luật làm vinh, coi vi phạm là nhục; lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, coi xa xỉ *** dật là nhục
Ghế hùm: hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau.